Sự thay đổi đột ngột này khiến Tuyên Vân Lam có chút hoang mang.
Sau khi tỉnh táo lại, bà ấy chợt đẩy Lâm Vũ ra, tức giận hét lên: “Con cho Diêm Thiền ăn cái gì vậy? Tại sao có thể đối xử với con bé như vậy!”
Lúc này Tuyên Vân Lam giống như một con sư tử đang gầm lên giận dữ.
Đây là lần đầu tiên bà ấy tức giận với Lâm Vũ như vậy kể từ khi hai người họ gặp nhau.
Bà ấy không muốn mắng hắn, nhưng lại không nhịn được.
Cho dù Lâm Vũ không thích Diêm Thiền, nhưng hắn cũng không thể đối xử với cô ta như vậy!
Tất cả bọn họ đều nhìn thấy Diêm Thiền đã phải cố gắng như thế nào để giúp Lâm Thiển có được thuốc cứu mạng, sao hắn lại có thể tàn nhẫn với cô ta chứt
“Mẹ, mẹ yên tâm đi!”
Đối mặt với sự tức giận của mẹ, Lâm Vũ chỉ thản nhiên cười nói: “Con đưa cho cô ta là đồ tốt cho cơ thể, không hề hại cô ta.”
Là đồ tốt sao?
Lúc này Tuyên Vân Lam hoàn toàn bối rối.
Nếu như vậy thì tại sao Diêm Thiền lại khóc?
Lâm Vũ không có giải thích, Tuyên Vân Lam ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Trong phòng, Diêm Thiền vẫn đang khóc.
Nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
Cho dù lúc trước Lâm Vũ tuyệt tình đuổi cô ta đi thì cô ta cũng chưa từng khóc đau lòng như vậy.
Tuyên Vân Lam thấy vậy, trong lòng đau xót mãi không thôi.
“Diêm Thiền, đừng khóc.” Tuyên Vân Lam nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô ta, vừa lo lắng vừa hỏi: “Tiểu Vũ rốt cuộc đã cho con ăn cái gì? Con có gì tủi thân? Cứ nói với dì, dì sẽ giúp con dạy cho nó một bài học!”
Diêm Thiền lắc đầu, nhưng vẫn khóc không ngừng. Thấy vậy, Tuyên Vân Lam có chút yên tâm.
Nhìn biểu hiện của cô ta, Lâm Vũ không có nói dối.
Đồ hắn đưa cho Diêm Thiền quả nhiên là tốt cho cơ thể.
Nhưng bà ấy thực sự không hiểu, nếu đã như vậy thì tại sao Diêm Thiền lại khóc thảm thiết?
Biết lúc này không hỏi được gì, Tuyên Vân Lam cũng không hỏi nữa, chỉ nắm thật chặt tay Diêm Thiền rồi ôm cô ta vào lòng như con ruột của mình.
Hơn mười phút sau, tiếng khóc của Diêm Thiền dần dần nhỏ đi. Từ tiếng khóc to ban đầu, đã dần biến thành tiếng nức nở âm thầm. Lúc này, quần áo Tuyên Vân Lam đã ướt đẫm nước mắt.
Thấy cô ta đã bình tĩnh, Tuyên Vân Lam lại hỏi: “Nói cho dì biết, nó cho con ăn cái gì?”
“Đại... hoàn đan.” Diêm Thiền nức nở. “Đó là gì?” Tuyên Vân Lam lại hỏi.
Cô ta giọng khàn khàn, nghẹn ngào nức nở: “Đó là một loại thuốc chữa bệnh cực kỳ trân quý”
“À2"
Tuyên Vân Lam mỉm cười, âu yếm xoa đầu Diêm Thiền, mắn: ngốc này, nếu đã cho con thuốc tốt như vậy thì sao lại phải khóc!”
“Dì không biết loại thuốc này quý giá như thế nào đâu.”
Diêm Thiền lắc đầu, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống: “Năm đó, lúc hắn đang lo lắng cho sự an nguy của Bắc Cương, ân sư Bồ Thạch Hòe đã tìm kiếm khắp nơi những loại thuốc quý hiếm và dành toàn bộ tâm huyết để luyện chế ra đại hoàn đan này, có thể cứu mạng hắn vào thời khắc mấu chốt. Trên đời chỉ có một viên! Lúc hấp hối ở núi Đại Tuyết, hắn cũng không nỡ dùng nó...”
Sắc mặt Tuyên Vân Lam đột nhiên thay đổi.
Bà ấy đã hiểu vì sao Diêm Thiền lại khóc thảm thiết như vậy.