Lạc Trường Phong rất tức giận.
Mục Bắc Vương, thân phận tôn quý cỡ nào!
Thời thế như hiện nay, ai dám động tới râu hùm của Mục Bắc Vương?
Hôm nay, đám con cháu này của Thẩm gia lại dám vô lễ trước mặt Mục Bắc Vương như vậy.
Anh ta sao có thể không tức giận cơ chứ!
Lạc Trường Phong không hề che giấu ý định giết người, ánh mắt lạnh như băng, khiến đám người Thẩm gia kinh hãi run rẩy.
Bất giác, đám người đó mở rộng vòng vây.
“Trường Phong, lui xuống!”
Lâm Vũ khẽ nhấc tay, vẻ mặt không chút kinh ngạc: “Đem quà ra đây.”
Lạc Trường Phong chưa hết giận, cung kính đặt quà vào tay Lâm Vũ, không cam lòng, lui lại phía sau lưng Lâm Vũ.
Lâm Vũ hai tay nâng quà tới trước mặt Thẩm Vũ Nông: “Ông ơi, cháu tới hơi vội, cũng không kịp chuẩn bị quà tỉ mỉ cho ông, đây là một phần quà nhỏ cháu bảo Trường Phong chuẩn bị, mong ông không chê.”
“Tiểu Vũ, chuyện này không được, món quà này quá quý giá rồi!”
Thẩm Vũ Nông vội vàng xua tay, nhưng không nhận lấy.
Người khác không biết Lạc Trường Phong là ai, nhưng ông sao có thể không biết?
Cho dù không nhìn, ông cũng biết, món quà bên trong nhất định có giá trị khổng lồ.
Đường đường là quân chủ Chu Tước, một phần quà có thể mua cả Thẩm gia, sao có thể là lời nói dối?
“Chỉ là một phần quà nhỏ, cũng không có gì đáng nhắc đến đâu ạ.”
Lâm Vũ kéo tay Thẩm Vũ Nông, đặt hộp quà vào tay ông, thành khẩn nói: “Cho dù là mua hết toàn bộ quà ở Giang Bắc, cũng không sánh bằng ơn cứu mạng của ông.”
Nhìn món quà trong tay, Thẩm Vũ Nông không khỏi rơi lệ.
“Thôi vậy.” Rất lâu sau, Thẩm Vũ Nông mới nhận lấy món quà: “Vậy ông dùng món quà này của cháu, giải quyết nguy cơ trước mắt của nhà họ Thẩm, cũng coi như để cháu trả ân tình năm xưa của ông, sau này, cháu coi như không nợ Thẩm gia chúng ta bất cứ thứ gì!”
“Ông nội, ông hồ đồ rồi à!”
Thẩm Ngọc Thư dần phản ứng lại, trên mặt đầy vẻ bất mãn, nói: “Ông thật sự tin cái thứ vớ vẩn của hắn mua được Thẩm gia chúng ta sao? Hắn ta chỉ đang dùng kế hoãn binh, muốn…”
Đột nhiên, một ánh mắt sắc lẹm từ phía Lạc Trường Phong bắn tới.
Ánh mắt đó giống như cái nhìn của tử thần.
Trong lòng Thẩm Ngọc Thư run lên, lời nói phía sau đã bị kẹt lại trong họng.
Lâm Vũ nhấc tay, ý bảo Lạc Trường Phong bớt bớt lại, lại nói với Thẩm Vũ Nông: “Cái mà cháu nợ ông, cả đời này cũng không trả hết!”
“Đừng nói như vậy.”
Thẩm Vũ Nông lắc đầu, trong mắt đẫm lệ: “Chỉ dựa vào những việc mà đám súc sinh này làm ngày hôm nay, cháu không giết chúng nó, cho dù cháu nợ Thẩm gia chúng ta mười cái mạng thì cũng đã trả hết rồi!”
Trong lòng ông hiểu rõ.
Nếu là người khác làm như vậy với Lâm Vũ, thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Sự nhún nhường của Lâm Vũ, toàn bộ đều là vì ơn cứu mạng năm đó của Thẩm gia.
Lâm Vũ lắc đầu, cười đáp: “Ông ơi, chúng là đều là người một nhà, đừng nói những lời đó.”
“Ai là người một nhà với mày, bớt dát vàng lên mặt mình đi!”
Thẩm Ngọc Thư lại không nhịn được mà nhảy ra, chỉ vào mặt Lâm Vũ và nói với người nhà họ Thẩm: “Mọi người đừng bị mấy lời ngon ngọt của hắn lừa gạt, mau trói hắn lại, mang đi Lâm gia, không thể để lỡ thời gian hơn nữa!”
Lạc Trường Phong còn chưa hết tức giận thì lại thêm một cơn giận khác trào lên, lập tức giơ đao về phía trước, toàn thân đầy sát khí: “Kẻ nào tiến lên một bước, thì phải chết!”
Đám người kia nào có chịu được sát khí được luyện ra từ vô số máu tươi của kẻ địch này.
Cho dù có gan trói Lâm Vũ, thì cũng không có gan tiến thêm một bước.
Còn chưa trói được Lâm Vũ đã mất luôn mạng mình thì có mà lỗ to.
“Lui xuống.”
Lâm Vũ phất tay với Lạc Trường Phong, cười nhạt: “Tôi còn cần anh bảo vệ sao?”
Lạc Trường Phong không cam lòng, còn định nói gì đó, ánh mắt của Lâm Vũ đã liếc tới.
Lạc Trường Phong không dám nói gì thêm, tức giận lui xuống.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Thẩm Vũ Nông tức xanh mặt mà đi vào trong phòng, sau đó hai tay cầm cây gậy gia pháp của Thẩm gia ra, tức giận nói với đám người: “Ai dám trói Tiểu Vũ, cho dù Tiểu Vũ không giết các người, lão già này cũng sẽ vì đại nghĩa diệt thân!”
Nhìn cây gậy gia pháp đã nhuốm không ít máu của người Thẩm gia, đám người vốn đã bị Lạc Trường Phong dọa sợ vỡ mật lúc này càng thêm khiếp đảm, đồng loạt lui về sau.
Thẩm Ngọc Thư một cây làm chẳng nên non, cũng không dám nói trói Lâm Vũ đem tới Lâm gia nữa.
Chế ngự được đám người kia, Thẩm Vũ Nông lại nhìn Lâm Vũ cười khổ: “Tiểu Vũ, ông không biết Thẩm gia và người của Thẩm gia bây giờ có xứng để trèo cao được tới cháu không, nếu cháu muốn hủy bỏ hôn ước với Khanh Nguyệt, ông sẽ không có ý kiến, cũng tuyệt đối không trách cháu.”
Nghe thấy Thẩm Vũ Nông nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức vui mừng.
Vốn dĩ còn lo lắng ông nội sẽ không đồng ý việc hủy bỏ hôn ước.
Không ngờ bây giờ ông lại chủ động đề nghị.
Lâm Vũ đang định nói gì đó thì Thẩm Ngọc Thư đã giành nói trước: “Ông nội sáng suốt! Sau khi hủy bỏ hôn ước, Khanh Nguyệt sẽ có thể gả cho Mạnh Húc một cách đường hoàng rồi!”
Lâm Vũ nghe vậy, nhăn mày nhìn Thẩm Khanh Nguyệt: “Mạnh Húc…chính là người trong lòng của em?”
Hắn đã từng gặp Mạnh Húc.
Mạnh Húc, không phải người tốt lành gì.
“Không hề! Anh đừng nghe bọn họ ở đây nói bừa.”
Thẩm Khanh Nguyệt bực bội lườm Thẩm Ngọc Thư, lắc đầu nói: “Tôi muốn hủy bỏ hôn ước không phải vì bất cứ ai, chỉ bởi vì vốn dĩ chúng ta không có tình cảm gì! Anh ta muốn tôi gả cho Mạnh Húc chẳng qua là vì muốn mượn mối liên hôn với Mạnh gia để giải quyết tình hình khó khăn trước mắt của Thẩm gia.”
“Thì ra là vậy!”
Lâm Vũ sau khi hiểu ra thì mỉm cười, lại nhìn Thẩm Vũ Nông hỏi: “Vấn đề khó khăn của Thẩm gia, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Không nhắc nữa, không nhắc nữa.” Thẩm Vũ Nông xua tay nói: “Có phần quà này của cháu, đã đủ để cứu nguy cho Thẩm gia rồi, chút chuyện nhỏ này cháu đừng lo lắng.”
Thấy ông không nói, Lâm Vũ cũng không ép nữa, ánh mắt hắn hướng về phía Lạc Trường Phong: “Trường Phong, anh có biết không?”
Lạc Trường Phong là quân chủ Chu Tước, tai mắt trải khắp bảy tỉnh phía Nam.
Anh ta cũng biết Thẩm gia có ân với hắn, chuyện của Thẩm gia, anh ta chắc hẳn biết đôi chút.
“Biết sơ sơ.”
Lạc Trường Phong gật đầu: “Một năm trước, nguồn tài chính của Thẩm gia bị đứt, Thẩm gia không chịu được sự ép bức và dụ dỗ của Mạnh gia, nên đã vay của Mạnh gia một trăm triệu với lãi suất cao, sau đó, Mạnh gia lại âm thầm giở trò, khiến Thẩm gia lại lần nữa rơi vào hoàn cảnh khó khăn, không có năng lực trả nợ! Đến nay, lãi mẹ đẻ lãi con, Thẩm gia đã nợ Mạnh gia năm trăm triệu! Mạnh Húc có ý với Thẩm tiểu thư, muốn nhân cơ hội này để ép buộc Thẩm tiểu thư phải khuất phục hắn.”
Lâm Vũ cau mày.
Một năm, từ một trăm triệu biến thành năm trăm triệu.
Cái này đâu chỉ là lãi suất cao!
Đây rõ ràng là cái bẫy do Mạnh gia bày ra!
“Dùng danh nghĩa của tôi, gửi lời tới Mạnh gia.”
Lâm Vũ đứng chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: “Tôi thay Thẩm gia hoàn trả gấp trăm lần, Mạnh gia…có dám nhận không!”
“Thuộc hạ lập tức đi làm!” Lạc Trường Phong nhận lệnh.
“Đợi chút!”
Lâm Vũ gọi anh ta lại: “Mang Mạnh Húc đến đây.”
“Rõ!”
Lạc Trường Phong lập tức rút điện thoại đứng sang một bên.
“Tiểu Vũ, cháu không cần phải làm vậy.” Thẩm Vũ Nông khẽ thở dài một tiếng, chân thành nói; “Đừng vì chút chuyện nhỏ này mà làm hỏng danh tiếng của cháu.”
“Hỏng danh tiếng của cháu?” Lâm Vũ lắc đầu cười: “Mạnh gia còn chưa xứng!”
Danh tiếng của hắn, là do xương cốt của hàng trăm vạn kẻ địch chất thành.
Chỉ một Mạnh gia bé nhỏ, cũng xứng làm hỏng danh tiếng của hắn sao?
Nghe lời này của Lâm Vũ, Thẩm Ngọc Thư lập tức bĩu môi khinh bỉ, cười phụt: “Làm màu đến nghiện rồi hả?”
“Tôi bảo anh im miệng!” Thẩm Vũ Nông tức giận, nhấc gậy gia pháp lên đánh về phía Thẩm Ngọc Thư.
Thẩm Ngọc Thư tránh không kịp, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vũ càng thêm căm hận.
“Ông ơi, không cần phải tức giận.”
Lâm Vũ vỗ nhẹ, an ủi Thẩm Vũ Nông, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Khanh Nguyệt: “Nếu em muốn hủy bỏ hôn ước, bây giờ có thể lấy giấy hủy hôn ra đây, anh có thể ký bất cứ lúc nào.”
Thẩm Khanh Nguyệt gật đầu, ánh mắt áy náy nhìn Lâm Vũ “Cảm ơn anh đã hiểu cho!”
Lâm Vũ gật đầu mỉm cười, lại nói: “Trước khi hủy hôn, anh muốn nói với em, anh là Mục Bắc Vương.”
“Mục Bắc Vương? Mục Bắc Vương gì?”
Thẩm Khanh Nguyệt lẩm bẩm, nhưng trong lúc vui mừng cũng chẳng thèm suy nghĩ kỹ, thành thật nói: “Tôi muốn hủy hôn chẳng có liên quan gì tới thân phận của anh hết, lúc ở trên xe tôi đã nói rồi, là vì chúng ta chưa từng qua lại tìm hiểu, không có cơ sở tình cảm.”
Nghe thấy lời này của Thẩm Khanh Nguyệt, Thẩm Vũ Nông không khỏi lắc đầu thở dài.
Con bé ngốc này!
Nó có biết người mà nó từ chối là người đàn ông như thế nào không vậy!
Cuối cùng vẫn là không trèo cao nổi!
Chỉ mong, sau này khi nó biết được ý nghĩa của ba chữ “Mục Bắc Vương” là gì, cũng đừng hối hận!
“Được thôi!”
Lâm Vũ không nói gì thêm.
“Haizz…” Thẩm Vũ Nông thở dài một tiếng, lại vỗ vai Lâm Vũ nói: “Đây là tờ giấy hôn ước, vẫn nên để cháu quyết định đi! Là cháu từ hôn với Thẩm gia, chứ không phải Thẩm gia từ hôn với cháu.”
Từ hôn với Mục Bắc Vương?
Ai dám?
Chỉ có Thẩm gia không trèo cao được tới Mục Bắc Vương!
“Ông ơi, ông hồ đồ rồi à!” Thẩm Ngọc Thư bỏ qua ánh mắt tức giận của ông cụ, nói lớn tiếng: “Tuy Thẩm gia ta gia cảnh sa sút, nhưng ở Giang Bắc vẫn có tiếng, có thể diện! Bị một kẻ vứt đi của Lâm gia hủy hôn, há chẳng phải Thẩm gia ta thành trò cười cho thiên hạ sao? Hôn ước này phải hủy, nhưng là Thẩm gia ta hủy hôn với Lâm Vũ!”
“Hỗn láo!” Một tiếng gầm chợt vang lên.
Lạc Trường Phong trừng mắt, bước lên một bước, đá xanh dưới chân vỡ ra: “Mục Bắc Vương, thân phận tôn quý cỡ nào, lúc nào lại tới lượt Thẩm gia các người hủy hôn? Các người đặt thể diện của Mục Bắc Vương ở đâu? Sỉ nhục Mục Bắc Vương, trước tiên hãy hỏi thanh đao trong tay tôi có đồng ý hay không đã!”
Lời vừa dứt, lưỡi đao rốt cuộc vẫn cứ rút ra khỏi vỏ.
Thế đao vừa ra, lá cây trong khắp sân bỗng bị cuốn lên.
Hàn ý bao phủ khắp Thẩm gia.
Đám người kia trong lòng run sợ, lập tức không dám lên tiếng.