Trở lại trong cục, Hà Vinh vội vàng đi vào phòng làm việc của Trịnh Khiếu Dân: “Trịnh cục, tôi có chuyện muốn báo cáo với anh."
Nói xong, Hà Vinh vội vàng kể lại chuyện mình gặp phải với Trịnh Khiếu Dân.
"Còn có việc này?" Trịnh Khiếu Dân thầm nhảy dựng, vội vàng nhập thông tin của mình vào máy tính, chuẩn bị tìm đọc tư liệu của Lâm Vũ.
Sau một lát, Trịnh Khiếu Dân đột nhiên sửng sốt.
Không có quyền hạn!
Mình không có quyền hạn tìm đọc tư liệu của Lâm Vũ?
Hà Vinh thấy thế thì trong lòng lập tức may mắn.
May mà mình cẩn thận, bằng không thật sự đã gây chuyện lớn rồi.
Ngay cả Trịnh Khiếu Dân cũng không có quyền tìm đọc tư liệu của Lâm Vũ, rốt cuộc hắn là người nào!
Hà Vinh càng nghĩ càng tò mò, lại thử thăm dò: "Hay là nhờ cấp trên tra giúp thử?"
"Hừm, được!" Trịnh Khiếu Dân gật đầu: “Quả thật phải điều tra rõ lai lịch của anh ta, xem rốt cuộc là thần tiên nào." Nói xong, Trịnh Khiếu Dân cầm điện thoại lên báo cáo việc này với cấp trên, cũng nhờ ông ta giúp điều tra bối cảnh của Lâm Vũ.
Một phút sau, điện thoại trong tay Trịnh Khiếu Dân rơi xuống đất, trên mặt tràn đây hoảng sợ.
"Cục trưởng Trịnh..."
Hà Vinh chật vật nuốt một ngụm nước bọt rồi thận trọng hỏi: "Rốt cuộc Lâm Vũ có thân phận gì?"
Có thể làm Trịnh Khiếu Dân sợ đến mức này thì lai lịch của Lâm Vũ nhất định không nhỏ.
Trịnh Khiếu Dân cố nén hoảng sợ trong lòng mà run rẩy nói: "Tân Lão Hổ... Cũng không có quyền hạn!"
"Cái gì?" Hà Vinh kinh hô một tiếng, vẻ mặt rất khó tin. Cấp trên của họ đã là đơn vị cấp tỉnh!
Cấp tỉnh mà cũng không có quyền hạn sao?
Vậy rốt cuộc là lớn đến mức nào!
Trong lúc Hà Vinh vô cùng khϊếp sợ, điện thoại của Trịnh Khiếu Dân đột nhiên vang lên. Thấy là Tân Lão Hổ gọi tới, Trịnh Khiếu Dân vội vàng nghe máy.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trịnh Khiếu Dân không nghe thấy đầu bên kia điện thoại đang nói cái gì, chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng gầm gừ tức giận.
Sau đó anh ta lại thấy Trịnh Khiếu Dân đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Mãi đến khi cúp điện thoại, Trịnh Khiếu Dân vẫn không nói một chữ, chỉ ngây ngốc há to mồm với vẻ mặt hoảng sợ.
Mặt Hà Vinh không còn chút máu, môi không ngừng run run. €ó vài lần anh ta muốn hỏi, nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh. Qua chừng mấy phút, rốt cục Hà Vinh cũng tỉnh táo lại.
Hà Vinh vội vàng đỡ Trịnh Khiếu Dân dậy, môi phát khô mà hỏi: "Sếp à, rốt cuộc anh ta là ai?"
"Không biết." Trịnh Khiếu Dân lắc đầu, trên mặt vẫn không còn chút máu. "A?" Hà Vinh kêu lên sợ hãi, ngạc nhiên hỏi: "Vậy anh làm sao vậy?” Trịnh Khiếu Dân chậm rãi ngồi trở lại vị trí, cười khổ nói: "Tân Lão Hổ... Bị xử phạt nên nổi giận với tôi
"Bị xử phạt? Vì sao chứ?" Hà Vinh khó hiểu. "Sau khi cúp điện thoại của tôi, ông ấy cũng gọi điện thoại lên cấp trên để điều tra tài liệu của Lâm Vũ, sau đó bị xử phạt!" Môi Trịnh Khiếu Dân phát khô, giọng
hơi run rẩy: “Lý do là... Vi phạm tìm đọc tư liệu tuyệt mật, nghỉ ngờ tội gián điệp..."
"Gái này..." Hà Vinh đặt mông ngã xuống đất, lập tức sợ tới mức nói không ra lời.
Con mẹ nó quá kinh khủng!
Cấp bậc của Tân Lão Hổ mà gọi điện thoại cho cấp trên hỏi thăm thân phận của Lâm Vũ thôi cũng bị xử phạt?
Còn nghỉ ngờ tội gián điệp? Thân phận của Lâm Vũ này rất dọa người!
Nhưng vào lúc này, Trịnh Khiếu Dân đột nhiên vỗ đầu một cái rồi kích động nói: "Hình như tôi hơi hiểu rồi!"
Hà Vinh khó hiểu, đầy mờ mịt mà nhìn Trịnh Khiếu Dân.
"Ngu ngốc!" Trịnh Khiếu Dân trừng Hà Vinh: “Anh đã quên lệnh phong tỏa cấp S không giải thích được hôm trước sao?”
Tim Hà Vinh đột nhiên ngừng lại, hai mắt trợn trắng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, trong đầu anh ta hiện ra cảnh mình dùng súng nhắm vào Lâm Vũ...