Theo sau tiếng hô nhẹ đó là tiếng cửa kính ô tô vỡ toang. Choang!
Tân Minh Chiếu trợn tròn mắt, cả người run rẩy.
Muốn làm được chuyện này không hề khó.
Bất cứ người nào vượt qua ngưỡng cửa Tiên Thiên Môn đều có thể làm được!
Nhưng điều khủng bố là hắn ta không cảm nhận được bất cứ sự dao động chân khí nào từ trên người Lâm Vũ.
Điều này chỉ có thể nói rõ một chuyện! Hóa Hư Cảnh!
Cảnh giới cao nhất của người luyện võ!
Luyện khí hóa hư, trở về ban đầu!
Chân khí trong cơ thể cuồn cuộn như nước biển, nhưng bên ngoài lại không cảm nhận được gì.
“Tôi chết cũng không oan! Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội tự kết liễu.”
Tần Minh Chiếu lộ ra nụ cười như đã hiểu rõ hết thảy, cúi gập người trước Lâm Vũ, trước ánh nhìn ngơ ngác của đám người Tần gia, chầm chậm bước ra ngoài.
Ánh đèn chiếu xuống, cái bóng của hắn ta bị kéo dài trên mặt đường.
“Lão Tam!”
“Minh Chiếu!”
“Chú ba!”
Ở phía sau, tiếng gọi hoảng loạn của người nhà họ Tân không ngừng vang lên.
Nhưng Tần Minh Chiếu không hề đáp lại, trông như một cái xác không hồn, kéo theo chiếc bóng lê dài mà bước đi.
Người Tần gia gần như sụp đổ, không còn tâm trí gây khó dễ với Lâm Vũ nữa, vội vàng đuổi theo Tân Minh Chiếu.
'Tân Mộ Vân mấy lần gọi Tân Minh Chiếu lên xe, Tân Minh Chiếu đều không lên tiếng.
Mãi tới khi bước ra khỏi nhà họ Thẩm một đoạn, Tần Minh Chiếu cuối cùng mới dừng bước.
“Lão tam!”
Tân Mộ Vân vội vàng mở cửa xe chạy xuống, khuôn mặt lạnh lùng, kéo tay. con trai lại, lớn tiếng chất vấn: “Rốt cuộc con bị làm sao vậy? Mới nói hai câu đã bị người ta dọa cho mất hồn mất vía?”
“Mọi người, tự lo cho thân mình đi!”
Ánh mắt Tần Minh Chiếu tiếc nuối nhìn về phía người của Tân gia: “Đừng nghĩ đến chuyện báo thù cho con, cũng đừng chọc vào Lâm Vũ, một vạn gia tộc như Tần gia cũng không chọc được tới hắn đâu!”
“Con..."
Tân Mộ Vân lập tức biến sắc, giọng nói run rẩy hỏi: “Con có ý gì? Con muốn làm gì?”
“Tự vẫn” Tân Minh Chiếu từ từ nhắm mắt lại: “Năm trăm mét, đủ rồi.”
Hắn ta sợ chỉ cần nhìn thế giới này thêm một cái thôi là hắn ta sẽ không nỡ tự vẫn.
Nhưng hắn ta không dám không tự vẫn. Hắn ta thậm chí còn không nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Bởi vì hắn ta biết rõ, cái người mà hắn ta không tìm được kia, nhất định đang đi theo hắn ta.
Hắn ta mà dám chạy, thì vẫn sẽ phải chết, mà Tần gia, sẽ hoàn toàn biến mất như khói bụi.
Đám người Tần gia lại ngơ ngác, ai nấy đều ngẩn ra nhìn theo Tân Minh Chiếu.
Người ta bảo hắn ta tự vẫn, hắn liền tự vẫn thật sao?
Hắn ta bị trúng tà rồi hả? “Con điên rồi à?”
Tân Mộ Vân vừa tức vừa giận, quát lên: “Con có biết bản thân mình đang nói cái gì không?”
“Con đương nhiên là biết.”
Tân Minh Chiếu không chịu mở mắt ra: “Sau khi con chết, không cần làm đám tang, hãy mang một phần tài sản rời khỏi Giang Bắc ngay trong đêm, đời này, người của Tân gia đừng bước chân vào Giang Bắc dù chỉ nửa bước! Nhớ kỹ lời con nói, nếu không, trên đời này sẽ không còn tồn tại Tân gia nữa!”
Điên rồi!
Điên thật rồi!
Không những bản thân hắn ta nghe lời kẻ bị Lâm gia vứt bỏ kia, mà hắn ta còn muốn toàn bộ người của Tần gia đều phải nghe theo lời của Lâm Vũ!
Đem theo một phần tài sản, rời khỏi Giang Bắc, Tần gia có còn là Tần gia nữa hay không?
Tân gia còn chưa bị hủy trong tay kẻ khác, mà đã tự bẻ cánh của mình sao?
Sắc mặt Tần Mộ Vân cứng ngắc, tức giận quát lên: “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao chứ?”
“Bởi vì hắn...quyền thế vô địch! Hóa Hư Cảnh, không phải thứ mà mọi người có thể hiểu được đâu.”
Tân Minh Chiếu vẫn nhắm nghiền đôi mắt, trên khuôn mặt là sự day dứt không nỡ từ bỏ thế gian này, lại dặn dò lần nữa: “Nhớ kỹ lời con nói!”