Hồ Sơ Bóng Tối

Chương 2: Không phải vậy



Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy với một cơ thể vô cùng mệt mỏi, do đêm qua gần như phải thức trắng.

Đến giờ tôi vẫn chưa thể nào quên cảnh tượng đã thấy ở phòng mẹ Duy, chúng cứ lởn vởn trong đầu tôi suốt mấy tiết học.

Sáng nay lớp tôi chỉ có ba tiết, sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, tôi chưa về phòng ngay mà ra ghế đá kê cạnh cái hồ lớn ở giữa khuôn viên trường ngồi.

Vừa đặt mình xuống ghế, tôi chợt nhìn thấy một khung cảnh quen thuộc. Đó chính xác là nơi mẹ Duy tạo dáng trong bức ảnh chụp lưu ở máy cậu ta, theo đó toàn bộ ký ức của đêm qua lại ùa về.

Kể từ ngày đặt chân lên thành phố Huy Vũ để học đại học, tôi đã liên tiếp gặp phải những chuyện xui tận mạng và vô số những thứ quái đản như vậy. Nhưng xem chừng tôi vẫn chẳng thể nào làm quen nổi với chúng.

"Ngồi đây có một mình thôi à? Ông vẫn quái dị như lời đồn nhỉ."

Theo phản xạ có điều kiện, tôi nghiêng đầu về phía vừa có giọng nói cất lên. Trước mắt tôi xuất hiện một cô gái mặc váy babydoll màu đen tuyền. Gương mặt cô lộ rõ vẻ lãnh đạm, đôi mắt đen láy ánh lên sự xa cách. Mái tóc cô cắt ngắn ngang vai, da trắng, môi đỏ, má phính. Từng đường nét sắc sảo mà hài hòa của người con gái này cứ như thể được phác ra từ trong tranh.

Cô gái mà tôi đang nhắc đến là Vũ Thảo Nguyên, sinh viên năm hai khoa Ngoại ngữ. Một năm trước, tôi và cô ta vô tình gặp nhau trong một vụ thảm sát chấn động cả tỉnh Huy Vũ. Chi tiết thế nào có lẽ để khi khác tôi sẽ kể sau. Từ đó trở đi, hai chúng tôi liên tục bị những chuyện kỳ bí bám riết không buông, thế là tôi và Thảo Nguyên miễn cưỡng trở thành "hội cùng thuyền".

"Là bà à? Tôi cũng đang muốn tìm bà đây."

Gương mặt lãnh đạm của Thảo Nguyên lập tức hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng. "Tìm tôi làm gì?"

"Tôi muốn bà giúp tôi một chuyện."

"Tôi từ chối."

"Từ chối dứt khoát thế á?"

"Đương nhiên rồi." Đôi môi đỏ mọng của Thảo Nguyên hơi cong lên." Những việc ông nhờ toàn là chuyện phiền phức, ai mà biết lần này tôi sẽ không gặp rắc rối vì ông?"

Tôi thở dài. "Bà thông minh thật."

"Biết ngay mà."

"Mà, dù gì với tính cách của bà thì cũng sẽ giúp thôi."

Thảo Nguyên lập tức nhìn tôi với ánh mắt kiểu: "Sao ông dám chắc chắn thế?"

"Nhớ vụ căn cước công dân lần trước không? Lần này đến lượt bà rồi đấy."

Tôi nhắc lại chuyện cũ khiến Thảo Nguyên cau mày ái ngại, còn tôi lại mỉm cười đắc ý vì đã đạt được mục đích. Chẳng là tuần trước, cô ta có làm rơi căn cước công dân, tìm nửa ngày cũng không thấy, khiến ai đó sốt ruột đến sắp khóc. Thế là tôi phải bỏ ra một nồi lẩu, huy động toàn bộ bạn bè của mình đi tìm giúp. Kết quả, Thảo Nguyên lấy lại được đồ bị mất, bọn bạn tôi được một bữa no nê, còn tôi phải ăn mì gói suốt một tuần sau đó.

Thật ra, chúng tôi là kiểu "bạn bè" rất ghét phải nợ nần nhau. Lần này tôi giúp Thảo Nguyên, lần sau sẽ tới lượt cô ta, chứ cũng chẳng thân thiết gì với nhau cho lắm.

"Vụ đó đúng là làm khổ ông thật, nhưng tôi vẫn không thể giúp ông chuyện này được. Nếu đúng như lời ông kể thì nó quá rủi ro."

Tôi đành bất lực thở dài. "Thôi được rồi, vậy bà giúp tôi bằng kiến thức của bà cũng được."

Nói về kiến thức của Thảo Nguyên khi nhắc đến thế giới tâm linh huyền bí, tôi không biết phải diễn tả thế nào, nỗi ám ảnh về những thứ bí ẩn trên thế giới của cô ta lớn đến nỗi nếu như có người tìm ra một truyền thuyết đô thị mà cô ta chưa từng nghe tới, có lẽ cô ta sẽ cảm thấy bản thân mình trở thành kẻ thất bại suốt phần đời còn lại.

"Thế, ông muốn biết điều gì?"

"Vừa rồi tôi cũng kể rồi đấy, bà đã từng nghe nói đến trường hợp này chưa?"

"Tất nhiên là rồi." Thảo Nguyên hất hàm vẻ cao ngạo, giọng nói của cô ta cất lên tràn đầy sự tự tin. "Dựa vào biểu hiện và thứ mà mẹ Duy ăn vào, tôi đoán có thể bà ta là một ma cà rồng."

"Sao cơ? Nghe thật nhảm nhí."

"Ông không tin tôi à? Sau ngần ấy lần tôi chỉ dẫn cho ông?"

Tôi cụp mắt, đúng là cô ta chưa từng đoán sai trong những lần mà tôi gặp phải mấy chuyện kỳ dị.

"Nhưng bà ta đâu có những biểu hiện giống như trong phim ảnh?"

"Bởi vì đây là đời thực." Thảo Nguyên lườm nguýt tôi. "Nếu ông cứ giữ cái suy nghĩ đơn giản ấy mà dấn thân vào thế giới tâm linh, dám cá là ông sẽ không thể sống sót nổi quá một tuần."



"Thế nhưng một năm qua tôi vẫn sống tốt đấy thôi." Tôi cười khẩy. "Vậy thôi, cảm ơn lời chỉ dẫn của bà lần này."

Tôi nói rồi đứng lên vẫy tay tạm biệt.

"Nhưng tôi đã cho ông chỉ dẫn nào đâu?" Giọng Thảo Nguyên nói với theo khi tôi đã đi được mấy bước.

Tôi chỉ cần bằng ấy thông tin là đủ, tôi không thích phải dựa dẫm vào người khác quá nhiều, đặc biệt là cô ta. Nếu có thể, tôi mong mình chưa từng gặp Thảo Nguyên, bao gồm tất cả những chuyện quái đản và vụ thảm sát một năm trước.

Đang bước đi về phía cổng trường, điện thoại trong túi tôi chợt rung lên hai hồi chuông. Người gọi đến là Duy, tôi bèn mở máy nghe.

Sau tiếng "alo" của tôi, không gian bỗng trở nên im lặng lạ thường. Cho đến khi đầu dây bên kia đáp lại đã là một lúc khá lâu.

"Vũ à, mẹ tôi mời ông ở lại nhà tôi ăn cơm hôm nay." Giọng Duy trong điện thoại nghe có vẻ hơi lạ, nhưng tôi không nhận ra có điều gì khác thường.

"Mẹ... ông á? Bà ấy đang ở nhà à?"

"Ừ... bà ấy đặc biệt dặn tôi phải rủ cho bằng được ông đến nhà ăn tối." Không hiểu sao trong câu nói này của Duy, tôi lại cảm thấy âm giọng cậu ta hình như có chút run rẩy.

Tôi chỉ ừ một tiếng ngắn gọn rồi tắt máy, dù sao cũng là mẹ cậu ta chỉ đích danh tôi đến. Có lẽ bà ta sớm đã phát hiện chuyện tôi bí mật đến nhà để điều tra, tồi tệ hơn có thể đã biết luôn việc tôi và Duy lẻn vào phòng bà ta.

Cái này nói ra nghe có vẻ hơi rờn rợn, nhưng tôi gần như quen với việc thỉnh thoảng lại đâm đầu vào mấy chuyện quái đản rồi. Vả lại, tôi đã biết trước mẹ Duy là thứ gì nên cũng sẽ dễ đưa ra phương án bảo vệ bản thân hơn.

Gần 7 giờ tối, tôi qua nhà Duy ăn cơm, trước đó không quên chuẩn bị vài món đồ gây hại đến ma cà rồng như tỏi, bạc và một cây thập tự giá.

Nói thật, tôi không quá tin tưởng vào mấy món đồ lặt vặt này cho lắm, nhưng có đem theo người thì vẫn hơn.

Tôi cầm giỏ hoa quả trên tay, chậm rãi bấm chuông.

Rất nhanh sau đó cửa nhà Duy đã có người mở, Duy ló đầu ra trước khe cửa, gương mặt cậu ta trông như được dãn nở khi nhìn thấy tôi.

Cả hai còn chưa kịp nói với nhau câu nào, trong nhà đột nhiên vọng tới một giọng nói: "Vũ đến rồi đấy à? Vào đi cháu."

Sau câu nói ấy, tôi được Duy dẫn thẳng xuống bếp, nơi mẹ cậu ta đang chuẩn bị nước uống.

"Ngồi vào bàn trước đi cháu, cô đang bận tí việc lát nữa sẽ vào sau." Mẹ Duy chỉ nói vọng ra sau chứ không quay đầu nhìn tôi, tuy nhiên tôi vẫn có thể nhận ra ý cười trong giọng nói của bà ta.

Tôi nghiêng đầu nhìn xem mẹ Duy đang làm gì, nhưng chỉ thấy được tay bà ta đang liên tục khuấy đảo thứ gì đó trong bát tô.

Sau một hồi im lặng, mẹ Duy chợt cất tiếng hỏi: "Dạo này cháu hay sang nhà cô chơi lắm à?"

Giọng bà ta nghe có vẻ rất bình thường, nhưng tôi cảm nhận trong câu nói còn có một ẩn ý khác.

"Dạ không, cháu chỉ mới sang chơi với Duy tối qua thôi."

"Tối qua?" Động tác khuấy đảo của mẹ Duy đột nhiên dừng lại.

"Vâng, bạn ấy rủ cháu sang chơi một tựa game mới ra."

Mẹ Duy chợt quay đầu nhìn Duy chằm chằm, giọng nói khô khốc cất lên: "Là con đã rủ Vũ sang à?"

"V-vâng... thưa mẹ."

Tôi hơi ngẩn người, trả lời kiểu này có hơi trịnh trọng quá không?

Đang mải suy nghĩ lung tung, tôi không nhận ra mẹ Duy đã ngồi vào bàn từ lúc nào. Tôi ngồi ở phía đối diện, bấy giờ mới ớn lạnh trước gương mặt của bà ta.

Mặt mẹ Duy trắng bệch như xác chết, hai hốc mắt sâu hoắm đen ngòm tựa hố đen. Tóc bà ta xõa xuống ngang vai, xơ xác và kết dính. Gò má bà ta teo tóp, xám xịt đến tiều tụy.

"Ừm, cô My này..." Tôi do dự không biết có nên nói tiếp hay không.

Duy ngồi ở phía đối diện, cậu ta giả vờ bưng bát cơm lên và, nhưng lại ngầm liếc tôi, ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng.

Tuy nhiên mẹ Duy đã chú ý đến tôi, bà ta nghiêng đầu nhìn, động tác cứng ngắc như của người máy. "Cháu muốn nói gì với cô à?"



"Dạ, có phải dạo gần đây cô... không được khỏe cho lắm không?" Tôi thấy Duy trừng mắt nhìn tôi, nhưng đã quá muộn để thu lại câu nói.

"Tại sao cháu lại hỏi vậy?"

"Là Duy đã nói với cháu."

Mẹ Duy chợt rời ánh mắt sang phía Duy, giọng bà ta cất lên nghe có vẻ ngọt ngào nhưng đầy sự ẩn ý: "Là con đã nói cho Vũ biết à?"

Đôi tay đang và cơm của Duy đột ngột dừng lại, cậu ta run rẩy như sắp đánh rơi bát cơm. "Dạ... tại vì con... tại vì con thấy dạo này mẹ có vẻ không được khỏe cho lắm."

Mẹ Duy nở một nụ cười, để lộ ra hàm răng xỉn màu chỉ còn một nửa nguyên vẹn. "Sao con lại nói như vậy? Mẹ vẫn đang rất khỏe mạnh đây mà."

Duy lúc này trông đã vô cùng sợ hãi, cả người run lên lẩy bẩy, đôi mắt ầng ậc nước sắp sửa khóc đến nơi.

Chứng kiến cảnh này tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta thực sự biết được điều gì đó mà chưa nói với tôi. Đang định đứng dậy để giải nguy cho Duy, cây thập tự bỗng rơi ra khỏi túi áo tôi. Nó xoay vài vòng trên mặt bàn rồi trùng hợp trượt đến trước mặt mẹ Duy, lúc đó trong đầu tôi đã nghĩ đến một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.

Thế nhưng, chẳng có gì xảy ra tiếp theo cả. Bà ta còn không thèm để ý đến cây thập tự, chỉ tập trung vào bát cơm trên tay.

Tôi chợt nghĩ, liệu bà ta có thực sự đã biến thành ma cà rồng như lời Thảo Nguyên nói không?

"Hai đứa ăn cơm tiếp đi nhé, cô lên phòng có chút việc." Mẹ Duy nói rồi đột ngột đứng dậy.

Đợi đến khi bà ta đi lên trên tầng rồi tôi mới vội quay sang nói chuyện với Duy: "Đã có chuyện gì xảy ra sao?"

"Kh-không... không có gì xảy ra cả." Duy lắc mạnh đầu, khuôn mặt cúi gằm xuống bàn không dám nhìn tôi.

"Thế sao trông ông lại sợ hãi như vậy? Nói đi, ông đang giấu tôi chuyện gì?"

"Ông bị ngu à? Sau vụ tối qua thì ai mà không sợ được cơ chứ? Vậy mà vừa rồi ông còn liên tục gây rắc rối cho tôi nữa, ông muốn tôi chết đấy à!?"

Tôi ngay lập tức tìm ra được điểm đáng ngờ trong câu nói của Duy. "Gây rắc rối cho ông? Tại sao ông lại nói như vậy? Có phải là vì..."

"Đừng! Dừng lại! Đừng có tiếp tục nói nữa!" Duy đột ngột to tiếng khiến tôi không khỏi giật mình, tôi nhìn thấy đôi bàn tay cậu ta siết chặt lại bên dưới gầm bàn.

"Hiểu rồi. Nếu ông không muốn nói thì để tôi tự đi kiểm chứng vậy." Nói rồi tôi đứng dậy khỏi ghế. Trước khi đi tôi có liếc nhìn Duy một cái, cậu ta vẫn ngồi im trên ghế, đôi mắt dán chặt vào mặt bàn vẻ đầy sợ hãi.

Đành vậy. Tôi một mình bước lên bậc cầu thang. Âm thanh thình thịch của lồng ngực phát ra giữa vùng không gian yên tĩnh khiến tôi có cảm giác bất an, trông như tôi sắp sửa phải bước chân vào một nơi đầy rẫy sự hoảng sợ và chết chóc.

Đến trước cửa phòng mẹ Duy, tôi chợt nghe có tiếng gì đó phát ra từ bên trong phòng. Âm thanh này giống như tiếng vụn vỡ của xương cốt khi bị nghiền nát, trong đầu tôi liền liên tưởng đến một cảnh tượng không mấy hay ho cho lắm.

Có nên đẩy cửa bước vào không?

Đang nghĩ như thế xong, tôi chợt nhận ra cửa không khóa, bèn chậm rãi đẩy nhẹ cánh cửa. Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông làm tôi suýt chút nữa đột tử vì vỡ tim.

Nhưng may là không có ai ở trong phòng, tuy nhiên cái âm thanh vỡ vụn ban nãy vẫn chưa hề biến mất.

Tôi mở điện thoại lên xem, người gọi là một số lạ. Do dự một hồi, cuối cùng tôi vẫn quyết định sẽ nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Là Vũ phải không? Tôi là Thảo Nguyên."

"Thảo Nguyên? Làm sao bà có số tôi?"

"Đương nhiên là nhờ bạn ông rồi. Mà quan trọng hơn, tôi gọi cho ông là để nói cho ông biết một chuyện. Cái người mà ông nhờ tôi xem giúp ấy, tôi vừa mới suy nghĩ lại, tôi không nghĩ bà ta là ma cà rồng đâu..."

Tim tôi chợt chìm xuống khi nghe thấy câu cuối cùng này của Thảo Nguyên. Nếu mẹ Duy không phải ma cà rồng, thì chẳng phải phương án tự bảo vệ bản thân của tôi là hoàn toàn vô tác dụng sao?

Chân tôi vẫn tiếp tục bước kể cả khi bản thân đang không ngừng run rẩy, tôi muốn biết cái âm thanh đang phát ra từ trong góc phòng là cái quái gì.

"Vũ, nghe thấy tôi nói gì không? Này, nói gì đi chứ."

Trong một chốc, tôi gần như không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh mình nữa, đôi chân đang run lên vì sợ hãi cũng đã dừng lại, chết đứng tại chỗ.

Cuối cùng tôi cũng trông thấy nó, cái thứ đã gây ra âm thanh quái đản mà tôi phải nghe từ nãy đến giờ. Ngay chính giữa góc tường, bị che phủ bởi một vài mẩu xương, cái máy ghi âm màu xanh nhạt đang ở chế độ bật đã khiến tôi hiểu ra tất cả mọi chuyện.