Hầu hết các toà bệnh viện đều có một truyền thuyết hoặc lời đồn đại rùng rợn nào đó, bệnh viện Bình Minh nơi tôi sống cũng có những câu chuyện như thế.
Bệnh viện Bình Minh là một toà nhà rộng lớn bị bỏ hoang từ mấy chục năm trước, hoặc lâu hơn thế. Tôi cũng không biết chính xác cho lắm.
Có nhiều câu chuyện kể rằng hằng đêm vài người sống gần đó nghe thấy những âm thanh la hét thảm thiết, tiếng khóc ai oán của nhiều chất giọng khác nhau.
Nhưng chủ yếu là của nữ giới.
Dạo gần đây cũng có một vài vụ nạn nhân nữ mất tích, dấy lên nhiều mối nghi ngờ rằng họ bị nhốt trong bệnh viện bỏ hoang Bình Minh.
Nhưng điều này đã được làm rõ bởi cảnh sát, họ nói đã khám xét rất nhiều lần nhưng không tìm thấy bất cứ ai trong đó.
Từ ấy người dân đồn rằng, những tiếng la hét phát ra từ toà bệnh viện bỏ hoang này là của những linh hồn chết oan uổng trước đây.
Đang lúc chuẩn bị tắt tivi để ra ngoài, trên màn hình tinh thể lỏng bỗng hiện lên hình ảnh chân dung của một cô gái trẻ trông khá xinh xắn.
Tôi bèn mở âm lượng tivi to thêm một chút.
"Cảnh sát vừa ghi nhận có thêm một vụ mất tích nữa, nạn nhân lần này lại là nữ giới, cách thức mất tích giống hệt những vụ trước. Nên có thể khẳng định hung thủ là cùng một người..."
Năm người.
Chính xác là đã có năm người mất tích trong tuần này.
Một tuần mà có đến tận năm người biến mất, bên phía cảnh sát cũng không có động thái gì tích cực.
Lúc này, tôi chợt nghĩ tới bệnh viện bỏ hoang Bình Minh.
Liệu có khi nào các nạn nhân thật sự bị nhốt ở đó?
Nhưng nếu đúng là như thế, hung thủ che giấu các nạn nhân bằng cách nào?
Lục trong tủ bộ quần áo thể thao, tôi giả làm người chạy bộ, một mình đến bệnh viện bỏ hoang Bình Minh.
Xung quanh khu này không có nhà dân, cũng chẳng có người vô gia cư nào sinh sống. Chỉ có một mình tôi giữa nơi hoang vu rộng lớn.
Với tính cách cẩn mật của tên sát nhân, chắc chắn hắn sẽ hành động vào buổi tối. Nên tôi đi vào ban ngày hiển nhiên là sẽ không sao hết.
Nhìn xung quanh thấy không có ai để ý, tôi bèn trèo vào trong cổng.
Tiến vào bên trong toà nhà, ngay lập tức tôi có cảm giác ớn lạnh. Khung cảnh trong đây chẳng khác nào so với những bộ phim kinh dị nổi tiếng, tường và sàn nhà đã bị xỉn màu, cũ nát và hôi thối.
Những mùi hương kỳ dị cứ phảng phất xung quanh khướu giác làm tôi phát ói.
Tôi mất cả buổi sáng hôm đó để đi hết toà bệnh viện, và đương nhiên là không có bất cứ phát hiện mới mẻ nào. Tôi đành ra về.
Bước chân rời khỏi cổng, tôi có cảm giác hình như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Và đúng như tôi linh cảm, cách chỗ tôi đứng một đoạn không xa, có một cô gái khoảng chừng hai mươi mấy tuổi đang đứng nhìn tôi chăm chú.
Tôi nheo mắt cố nhìn xem cô ta là ai. Nhưng ngay sau đó phải lắc đầu bỏ cuộc, vì nữ thanh niên này đeo một chiếc khẩu trang y tế che gần nửa khuôn mặt.
Tôi không thích những người đeo mặt nạ, họ luôn tạo ra cho tôi cảm giác thần bí và nguy hiểm.
Nhưng người này khác biệt hoàn toàn, dù không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của đối phương, tôi vẫn có thể cảm nhận được đây là một con người đặc biệt.
Nhất là đôi mắt. Cô ta có đôi mắt sáng, đuôi mắt dài ánh lên vẻ sắc sảo và cao ngạo, tạo cho đối phương một áp lực vô hình khi nhìn lâu vào nó.
Tôi đang do dự không biết nên làm gì, cô gái bỗng đưa tay lên thực hiện một loạt các động tác, mà theo như tôi hiểu đó là ngôn ngữ của người khiếm thính.
Tôi nhớ từng có thời bản thân rảnh rỗi nên tìm hiểu một chút về ngôn ngữ của người khiếm thính.
Và nếu đúng như thói quen luôn nghĩ đến các trường hợp xấu nhất của tôi, cô ta biết rõ điều ấy nên mới sử dụng nó với tôi.
Cô ta đang muốn cảnh báo tôi. "Đừng có quay lại đây nữa."
Tôi bắt đầu trở nên cảnh giác, ánh mắt của cô gái nọ rõ ràng có gì đó khác với người bình thường. Cái thứ ánh nhìn chỉ có ở tội phạm.
Tôi không phải chuyên gia tâm lý. Nhưng bằng trực giác của mình, tôi có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ người cô gái này.
Ánh mắt của cô ta nhìn tôi như đang thèm muốn thứ gì đó. Nhưng vẫn rất điềm tĩnh, không hề điên cuồng hay nóng vội.
Chợt, cô gái quay người bỏ đi. Trong đầu tôi dấy lên vài suy nghĩ, liệu có khi nào cô ta chính là hung thủ? Hoặc là đồng phạm. Kiểu như anh chị em, hay mẫu tử gì đó.
Tạm gác những suy nghĩ đó qua một bên, tôi trở về nhà.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi hồ sơ của Mystic 001 và 002 khép lại, tôi từng đọc rất kỹ những gì Thảo Nguyên viết trong cuốn sổ.
Theo tính cách và văn phong của cô ta, tôi không nhìn ra được chi tiết nào đã bị cô ta giấu đi, có vẻ Thảo Nguyên là người thành thật hơn tôi rất nhiều.
Hoặc là, cô ta ngu ngốc đến mức hoàn toàn không hề cảnh giác đến mọi thứ xung quanh.
Không phải là tôi nghi ngờ Thảo Nguyên, nhưng tôi thật sự không thể cứ khơi khơi toàn bộ manh mối cho cô ta biết. Vì tôi đâu thể chắc chắn rằng, sau này cô ta sẽ mãi như vậy?
Tối đến, cánh cửa nhà tôi bị làm phiền bởi một tiếng gõ từ bên ngoài truyền tới, tôi cất đi bộ mặt đăm chiêu để bước ra mở cửa.
Một khuôn mặt quen thuộc ngay tức khắc thò vào, đôi mắt thể hiện rõ sự đau đớn, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi. "Vũ, cứu chị..."
Tôi vội đưa tay đỡ lấy Ngân Hà, nhanh chóng dìu chị ta vào trong nhà.
Đặt chị ta lên ghế sô pha, tôi hỏi: "Bệnh dạ dày của chị lại tái phát à?"
"Ừ." Ngân Hà yếu ớt gật đầu. "Phòng hết thuốc, chị cũng không còn đi nổi nữa..."
"Hiểu, không cần nói nữa." Tôi khẩn trương pha cho chị ta một cốc nước ấm, rồi cầm theo ví tiền ra ngoài mua thuốc.
Đi đến hiệu thuốc. Ở đó không chỉ có mình tôi tới mua, còn có một gã đàn ông to lớn khác. Hắn có mái tóc mỏng dính, vuốt chéo, đôi mắt díu lại nhỏ như sợi chỉ. Gương mặt hoàn toàn không có chút biểu cảm nào.
Gã đàn ông mua một số lượng lớn thuốc an thần, rồi nhanh chóng rời đi. Không biết có phải do tôi tưởng tượng ra không. Nhưng khi hắn chui vào trong xe, có một tiếng "cục" vang lên, kèm theo đó là sự rung nhẹ của chiếc cốp xe.
Tôi muốn quan sát kỹ hơn. Nhưng gã đàn ông đã phóng xe đi ngay sau đó, một dự cảm không lành bỗng trào dâng trong tôi, khiến tôi cứ mãi dõi theo hướng đi của chiếc xe cho đến khi khuất hẳn.
Ngay lập tức, lồng ngực tôi đập thình thịch, ngã rẽ mà chiếc xe rẽ vào chính là đường đi đến bệnh viện bỏ hoang Bình Minh.
Bỏ qua mọi viễn cảnh nguy hiểm mà tôi có thể nghĩ ra, sự tò mò trong tôi đã chiến thắng tất cả. Tôi liền cất bước đi về hướng bệnh viện Bình Minh.
Đêm nay, trời không có trăng hay sao, chỉ có độc một màu đen thăm thẳm như đáy sâu của bóng đêm.
Khi đến nơi, tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, giờ đang là 21 giờ 30 phút. Vẫn còn khá sớm.
Và đúng như tôi suy đoán, chiếc xe của gã đàn ông ban nãy đang đỗ trước cổng bệnh viện, với chiếc cốp mở toang.
Tôi ngồi lì một chỗ quan sát, đến độ mười phút sau, dường như sắp hết kiên nhẫn đến nơi, gã đàn ông nọ mới xuất hiện.
Hắn đi một mình, nên tôi đoán người nằm trong cốp xe đã bị giấu ở đâu đó trong toà bệnh viện rộng lớn kia.
Chợt có vật gì đó ươn ướt chạm vào mắt cá chân tôi, tôi lập tức cúi xuống nhìn. May mà tôi đủ bình tĩnh để ngăn không cho bản thân gây ra tiếng động lớn, mặc kệ một con rắn trườn qua chân thật sự không dễ dàng chút nào.
Nhưng tôi không có sự lựa chọn, nếu tôi tránh ra chỗ khác hoặc ném nó đi hắn sẽ thấy và giết tôi.
Tôi ngẩng mặt lên để xem tên sát nhân có nghe thấy tiếng động vừa rồi không, tim tôi bỗng đập liên hồi như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Gã đàn ông đang nhìn chằm chằm về nơi tôi trốn, đồng thời đôi chân to dài của hắn cũng bước nhanh dần về hướng này.
Tay tôi vô thức cầm lấy viên đá dưới chân, tuy nhiên hắn lao đến quá nhanh, còn chưa kịp đứng dậy tôi đã bị hắn tung chân đạp thẳng vào đầu.
Đòn tấn công khiến tôi choáng váng tạm thời chưa thể phản kháng. Qua khung cảnh lờ mờ trước mắt, thanh sắt trên tay gã đàn ông nặng nề giáng xuống, gần như tiễn tôi tiến đến cửa tử.
Khi tôi tỉnh giấc sau một khoảng thời gian, một mùi hôi thối tức thì bốc lên nồng nặc. Nguyên nhân chắc là do cái đống sình đen đang nằm ngồn ngộn trong góc.
Mặc dù gã đàn ông đã rắc vôi bột để khử mùi. Nhưng ở khoảng cách gần thế này nó cũng chẳng có tác dụng gì.
Tôi quan sát xung quanh căn phòng nơi mình bị nhốt.
Căn phòng khá lớn, đồ đạc bố trí cũng đơn giản. Nhưng nó hơi tối, có lẽ nơi này ở dưới tầng hầm nên mới không có đèn điện. Nguồn sáng duy nhất tới từ những chiếc đèn dầu đặt ở bốn góc phòng.
Tôi cố giãy giụa chân tay. Nhưng vô ích, sợi xích sắt này quá chắc. Đàn ông khỏe mạnh chưa chắc đã thoát được nói gì là nam sinh yếu ớt như tôi.
Là giọng nữ giới. Tôi bất lực lắc đầu. "Tình trạng của tôi cũng không khá hơn gì cô đâu."
Tôi có thể thấy vai của bóng đen buông thõng, rồi bật khóc. Cô gái gào khóc như một đứa trẻ. Tiếng khóc ấy ai oán đến nỗi khoé mắt tôi bắt đầu giật giật.
Lúc này, cánh cửa to lớn ở chính giữa căn phòng kêu lên vài tiếng lịch kịch. Sau đó gã đàn ông to lớn, thô kệch bước vào. Hắn đi thẳng đến chỗ cô gái trong góc phòng, túm một mớ tóc nhấc bổng cô lên không trung.
Cô gái đau đớn gào khóc thê thảm.
Tôi đã đạt được mục đích ban đầu của bản thân là điều tra về nguyên nhân những tiếng hét trong bệnh viện bỏ hoang Bình Minh. Nhưng giờ tôi ước là mình nên chuẩn bị kỹ càng hơn.
Gã đàn ông dùng tay còn lại nắm chặt cổ cô gái, quật mạnh xuống chiếc bàn vuông bằng gỗ. Đoạn hắn lôi ra một con dao găm, đâm thủng yết hầu cô.
Cô gái giãy giụa một lúc, rồi co giật. Đôi mắt cô mở to, nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt tả tơi và kinh hãi trước cái chết.
Hành động tiếp theo của tên sát nhân khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Hắn cởi thắt lưng, quấn chặt lên cổ cô gái tựa như một cái dây cương, rồi bắt đầu tiến hành hành vi đồi bại.
Trước giờ những vụ án cưỡng hiếp rồi sát hại tôi đã nghe rất nhiều. Nhưng chưa bao giờ có thể tưởng tượng rằng lại tồn tại kẻ có sở thích ngược lại.
Cô gái vẫn chưa thực sự tắt thở, cô ta nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt tuyệt vọng, len lỏi một tia cầu cứu.
Cô hy vọng gì ở nạn nhân tiếp theo chứ?
Tên sát nhân hoàn toàn không hề để ý đến tôi, ngay cả khi làm chuyện đó gương mặt hắn vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Sau khi thực hiện xong hành vi vui thú ghê tởm, hắn chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn rồi rời khỏi phòng. Tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sập lại khi hắn đi, nhưng không có tiếng khoá cửa.
Hoặc là hắn không cảnh giác vì tôi đã bị xích, hoặc là cánh cửa này không có khoá. Đây chính là cơ hội của tôi.
Nghĩ đến những bí ẩn vẫn chưa được làm rõ bên trong "khu rừng đen tối" càng khiến tôi có thêm động lực. Tôi hết vặn cổ tay, thả lỏng rồi lại kéo. Sau một hồi vật lộn với đống xích, cuối cùng tôi cũng rút được một tay ra.
Nhưng tôi khó có thể làm thêm lần nữa, cổ tay tôi đau rát và lỏng lẻo.
"Tại sao lại dừng lại? Chẳng phải sắp thoát ra rồi sao?"
Tôi hơi thần người, vội đảo mắt về phía giọng nói trầm thấp ở cửa ra vào.
Là cô ta.
Cô gái tôi gặp ban sáng đang đứng trước cửa ra vào, cô ta đã thay bộ quần áo khác. Nhưng miệng vẫn đeo khẩu trang.
"Cô là ai?" Tôi hỏi.
"Nhân vật quần chúng."
"Tên sát nhân là gì của cô?"
"Một nhân vật chính hoàn hảo."
Có lẽ nhận thấy ánh khó hiểu trong mắt tôi, cô ta nói tiếp: "Hắn, cậu hay tất cả nạn nhân ở đây đều là một nhân vật trong vở kịch mà tôi đang xem."
"Tại sao cô lại làm điều này?"
Tôi hỏi. Nhưng ngay lập tức muốn rút lại, vì có vẻ tôi đã hỏi sai câu.
Dẫu vậy, cô ta vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của tôi: "Tôi chẳng làm gì cả. Tôi chỉ là muốn quan sát quá trình phạm tội của mọi con người trong xã hội này, đương nhiên tôi chỉ đóng vai trò là kẻ ngoài cuộc, hoàn toàn không giúp đỡ hay can ngăn hành vi phạm tội của kẻ khác."
Cô gái nhìn chằm chằm vào tôi. "Cậu vẫn chưa hiểu sao? Tôi chính là một nhân chứng không tồn tại."
Ngay từ đầu tôi đã cảm nhận được mùi nguy hiểm phảng phất xung quanh cô gái này. Nói thẳng ra cô ta có tố chất của một tên tội phạm biến thái thực sự.
"Ý cô là nếu có án mạng xảy ra cô chỉ đứng quan sát và không làm gì hết?"
"Phải!" Cô gái trả lời không một chút do dự.
"Làm sao cô tìm ra tôi?"
"Tôi có đến nhà cậu. Nhưng chỉ có một người con gái ở nhà, nên tôi đoán cậu sẽ đến đây."
Tôi hơi cau mày. "Tại sao cô lại đi theo tôi?"
Cô gái nhìn tôi, trong ánh mắt ẩn hiện ý cười. "Tôi có một thoả thuận, không biết cậu có muốn nghe không?"
Tôi thoáng do dự. Nhưng rồi lại nghĩ, tôi đâu còn lựa chọn nào khác?
"Cô thử nói xem?"
"Cho tôi chụp ảnh đôi mắt của cậu, rồi tôi sẽ phá lệ và đưa cậu ra khỏi đây."
Tôi nhăn mặt tỏ vẻ khó hiểu. "Đôi mắt của tôi?"
"Quan sát quá trình phạm tội của kẻ khác không phải sở thích duy nhất của tôi. Thứ tôi thật sự thích đó là cắt rời tất cả những đôi mắt đẹp đẽ mà tôi thấy, đem bỏ vào trong bộ sưu tập." Cô ta nhìn tôi, khuôn mặt trông có vẻ sầu não. "Nhưng tôi đủ tỉnh táo để không trở thành tội phạm."
Tôi nhớ đã có lần đọc một bài viết về tâm lý học tội phạm, đại loại là ai cũng đều có một góc tối trong sâu thẳm trái tim.
Chỉ cần thứ bản chất tội lỗi bên trong góc tối đó ngày một lớn lên, chuyện phạm tội không sớm thì muộn, chắc chắn sẽ xảy ra.
Tôi có cảm giác cô gái này toả ra một thứ gì đó rất đặc biệt, cô ta không hề che giấu hay chối bỏ. Ngược lại, cô ta sẵn sàng phơi bày toàn bộ góc tối cho người khác thấy.
"Được thôi." Tôi đáp.
Cô gái gật đầu, rồi lấy trong túi áo ra một chiếc máy ảnh Canon loại nhỏ. Cô ta căn chiếc máy ngay ngắn trên tầm mắt và bấm nút.
"Đã xong! Giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi."
"Đợi cái gì?"
"Đợi hung thủ đem chìa khoá đến."
Cô gái thản nhiên nói như thể đó là một điều hiển nhiên, khiến tôi không thể không bật ra một câu hỏi: "Cô không sợ hắn à?"
Lần này, cô gái bật cười thành tiếng. "Nếu sợ hãi có thể giúp tôi sống sót, tôi sẵn sàng sợ vãi ra quần ấy chứ."
Cô ta vẫn giữ nguyên giọng điệu thản nhiên, khiến tôi không khỏi khó chịu. Đột nhiên ánh mắt cô gái trở nên cực kỳ sắc lẹm.
"Đến rồi!" Cô gái buông ra một câu không đầu không cuối.
"Cái gì đến cơ?"
"Chiếc chìa khoá."
Ngay sau đó tôi nghe tiếng "lịch kịch" vang lên, tên sát nhân mở cửa bước vào với khuôn mặt vô cảm thường trực.
Hắn lập tức hỏi cô gái: "Mày là ai?"
"Ông muốn cưỡng hiếp hay giết ai tôi không quan tâm. Nhưng hãy để cậu trai này đi."
Cô ta nhìn thẳng vào mặt tên sát nhân, không một chút sợ hãi hay có ý tránh né ánh mắt hắn.
"Cho tao một lý do để không giết mày ngay bây giờ?" Tên sát nhân gầm gừ.
"Tôi nghe nói những tên tội phạm biến thái thường có khả năng nhận biết những kẻ có tâm lý vặn vẹo giống hắn." Cô gái nói, rồi tiến lên phía tên sát nhân một bước. "Vậy nói xem, ông thấy gì ở tôi?"
Lúc này, gương mặt tên sát nhân mới giãn ra tạo thành một nụ cười méo mó. "Ánh mắt của mày rất giống tao, thứ năng lượng đang toả ra từ mày cũng giống hệt tao. Cái thứ bản chất có thể dứt khoát trừng trị một con người mà không hề cảm thấy ăn năn hay tội lỗi, lại càng không thể run sợ."
Nụ cười trên môi cô gái chợt biến mất, cô ta nhếch môi. "Không, phạm tội là phạm tội. Tôi không bao giờ lảng tránh hay cố che giấu nó bằng cách nguỵ biện rằng, tôi đang phán xử hay thực thi công lý."
Ánh mắt tên sát nhân trở nên lạnh lẽo hơn, hắn bỗng nhìn về phía bên đây làm tôi thoáng giật mình. "Vậy tại sao mày lại muốn cứu thằng nhóc kia?"
"Vì cậu ta có một đôi mắt rất đẹp, ông không thấy sao? Tuy hơi không giống chúng ta, nhưng lại đặc biệt hơn rất nhiều." Cô gái trả lời không chút do dự. "Và tôi không muốn có bất cứ tổn hại nào đến với nó."
"Xin lỗi! Nhưng tao không thể để nó đi được." Dứt lời, tên sát nhân rút ra con găm còn đang rớm máu, hướng thẳng về phía cổ họng cô gái.
Thế nhưng cô ta chỉ nhẹ nhàng lách sang một bên, tay phải tức thì nắm lấy cổ tay tên sát nhân, lợi dụng toàn bộ sức lực của hắn, thực hiện một cú quật ngã vô cùng ngoạn mục.
Một chiêu thức mà tôi đoán là của môn võ Aikido[1].
[1] Aikido: là một môn võ bao gồm những đòn ném và khóa khớp. Aikido không chú trọng vào các đòn tấn công đối phương, mà nó sử dụng lại chính lực của đối phương để chống chế lại hoặc ném họ đi.
Xong việc, cô gái cúi người nhặt chiếc chìa khoá trên người tên sát nhân đang bất tỉnh, mở khoá cho tôi.
Tôi không cảm ơn cô ta vì vốn dĩ đây là một cuộc trao đổi lợi ích.
Tôi đi dọc theo hành lang dài tăm tối ngoài cửa thì tới một cánh cửa bằng đá. Nhưng nó không hề có ổ khoá hay tay cầm, đang rối trí không biết nên làm sao để thoát ra, giọng cô gái đã vọng tới từ phía sau: "Kéo cái kệ đặt đèn dầu xuống, nó sẽ giúp cậu ra ngoài."
Tôi làm theo. Đúng như cô ta nói, cánh cửa bắt đầu ì ạch mở. Tôi khẩn trương thoát khỏi đó và ngay tức khắc nhận thấy rằng, nơi tôi vừa bước ra là một mật thất nằm bên dưới chiếc cầu thang của bệnh viện Bình Minh.
Đó là lý do tại sao cảnh sát đã khám xét nhiều lần, mà vẫn không thể tìm thấy tung tích của các nạn nhân.
Lúc này, cô gái cũng đã ra khỏi mật thất, cô ta đang hướng ánh mắt về phía cổng sau của bệnh viện.
Tôi không có ý cản cô ta lại, bởi vì tôi biết rõ bản thân sẽ không thể làm thế.
Dõi theo bóng lưng u ám của người con gái bí ẩn từ phía sau, tôi đã nghĩ rằng không sớm thì muộn, trong tương lai, cô ta chắc chắn sẽ trở thành một tên tội phạm vô cùng đáng sợ.