Vừa qua tám giờ, Chi đội Hình sự và Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật Hình sự đã đồng loạt xuất phát, đi về khu phía Nam, nơi phát hiện ra hiện trường vứt xác.
Trên đường đi, Tiết Bồng đã khôi phục phần nào tinh thần, ngồi nghe Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ nhỏ tiếng bàn chuyện, lâu lâu cũng sẽ nhắc một hai câu về chuyện tối qua.
Mạnh Nghiêu Viễn cứ thấy hối hận tại sao người hôm qua tăng ca không phải mình.
Tiết Bồng nghe thấy thế, cảm thấy rất lạ lùng bèn hỏi: “Tôi còn nghĩ ông sẽ thấy mừng lắm mới phải, nửa đêm nửa hôm có nhiệm vụ, lại còn là án phân xác, ai gặp cũng muốn né.”
Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Nghe thoáng qua thì cũng ớn đó, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì không phải lúc nào cũng gặp được cái cảnh tượng mở mang tầm mắt vậy đâu. Với lại vụ án phân xác lần này không giống trước kia, mức độ biến thái của tay hung thủ này không thể dùng ngôn từ để hình dung nổi nữa!”
Tiết Bồng bật cười: “Đến lúc tìm được đầu với nội tạng rồi là còn phải khám nghiệm tử thi lần nữa, hay là đến lúc đó ông đi với pháp y Quý đi?”
Mạnh Nghiêu Viễn nghẹn họng, không trả lời, sau đó lại nhớ tới điểm độc đáo của thi thể, bèn hỏi: “Phải rồi, cái khúc dưới của thi thể bị “xẹt xẹt” rồi thật hả?”
“Ừ.” Tiết Bồng không cười nữa, nói với giọng đều đều: “Nhìn vết thương thì có một đường sâu, một đường nông, suy đoán theo thời gian thì đường đầu tiên chắc để lại lúc người chết khoảng năm tuổi, đường còn lại chắc khoảng chín tới mười năm trước.”
“Trời má. Còn được một cái còn xài đỡ được, đằng này mất luôn hai cái thì thôi…”
Tiết Bồng không trả lời chuyện này, cô không phải đàn ông, tất nhiên là không thể đồng cảm với nỗi khổ mất trứng được.
Phẫu thuật cắt bỏ tinh hoàn cũng chính là thiến vật lý mà rất nhiều cư dân mạng từng cho là tội phạm hiếp dâm đáng phải nhận lấy.
Thiến vật lý không giống với thiến hóa học, thiến hóa học là để “trứng” mất đi chức năng của nó, có hiệu lực trong thời gian nhất định, cần phải dùng thuốc tiêm định kỳ mỗi tháng một mũi, còn thiến vật lý thì lại trực tiếp loại bỏ “công cụ gây án”, mang tính vĩnh viễn.
Cắt bỏ cái thứ đó đi là đồng nghĩa với việc lấy mất cội nguồn của mọi tội ác đã bài tiết ra Testosterone, Androgen giảm mạnh, lâu dần rồi cũng không còn ham muốn gì nữa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi phân tích một loạt, Tiết Bồng dường như cũng có thể hiểu được tại sao Hoắc Ung lại “biến thái” như thế.
Không có ham muốn gì về mặt đó, không hề có nghĩa là tất cả ham muốn đều giảm xuống, mà ngược lại, bên này giảm, bên khác sẽ càng dâng trào hơn.
Lòng tham của con người là vô hạn, một khi đã thả con ác quỷ trong lòng ra thì rất khó nhốt lại.
Hoắc Ung là như thế, hung thủ giết cậu ta cũng là vậy.
Chưa tới một tiếng đồng hồ, Chi đội Hình sự, Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật Hình sự và các cảnh sát của phân cục khu phía Nam đã lần lượt đến hiện trường vứt xác.
Mọi người nhanh chóng sắp xếp hiện trường, một số người nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng bắt đầu tìm chứng cứ lần hai ở gần đó, còn đến hỏi thăm dân trong thôn, tiến hành thẩm vấn điều tra.
Tất nhiên là sau trận mưa lớn đêm qua, rất nhiều chứng cứ chắc chắn đã bị phá hoại.
Cùng lúc đó, dây xích khoá trên cửa kho cũng được cạy mở.
Cửa sắt được mở ra, phát ra âm thanh nặng nề.
Còn chưa bước vào, mùi ở bên trong đã tỏa ra, dù đeo khẩu trang cũng ngửi được một chút mùi nước thuốc hắc mũi, còn có quyện chút mùi máu tanh.
Lục Nghiễm và Hạ Minh thương lượng vài câu, nhân lực của hai đội đã nhận được phân công, công tác thu thập chứng cứ bên trong được giao cho khoa kiểm nghiệm dấu vết, phân cục khu phía Nam phụ trách công tác vùng ngoài, nếu thời gian cho phép, tốt nhất là nhân lúc trời còn sáng, kiểm tra lại nơi đã kiểm tra hôm qua, ví dụ như căn nhà nhỏ hay là ven bờ hồ.
Hạ Minh đồng ý, nhanh chóng phân công nhân lực.
Lục Nghiễm cũng quay sang khoa kiểm nghiệm dấu vết, thấp giọng trao đổi đôi chút.
Mọi người trong khoa kiểm nghiệm dấu vết thay đồ bảo hộ, xách hộp dụng cụ bước vào hiện trường.
Cả con đường từ cổng vào sâu bên trong đều có dấu chân ra vào nhiều lần, còn có chút vết máu nhỏ dưới đất, hai đồng nghiệp trong khoa đã bắt đầu thu thập chứng cứ.
Lục Nghiễm, Tiết Bồng và những người còn lại khác thì cẩn thận né những dấu vết đó, rọi ánh sáng đèn khẩn cấp đi vào sâu bên trong.
Tốc độ của họ không hề nhanh, dọc đường cũng không nói với nhau mấy câu, thần kinh đã căng chặt.
Cảm giác “vào sâu trong hang cọp” này gay cấn hơn phim kinh dị nhiều, so với ma trong phim kinh dị thì người ở đời thật càng đáng sợ hơn.
Suốt dọc đường, có một số thiết bị máy móc bị vứt bỏ, có cái được phủ vải che, có cái lại bám đầy đất cát, đứng sừng sững trong bóng tối.
Khu xưởng rất lớn, đi vào như thế này chắc cũng phải tận mấy trăm mét.
Nhưng Lục Nghiễm và Tiết Bồng đi sâu vào trong chưa tới bốn chục mét thì đã dần bước chậm lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dấu chân dưới đất xuất hiện nhiều hơn, tới lui rất nhiều lần, xem ra chỗ này đã rất gần với khu vực hoạt động của hung thủ.
Thế là bước thêm vài bước nữa, đã nhanh chóng tới được một khoảng trống thênh thang.
Nói là khoảng đất trống thì cũng không hẳn, ở giữa và xung quanh đều có đặt để, thế nhưng so với đoạn đường vừa rồi, chỗ này đã thoáng đãng hơn nhiều.
Lục Nghiễm đang cầm đèn khẩn cấp cũng chững lại theo, quay đầu nhìn cô, nghe thấy Tiết Bồng nói: “Chắc là ở đây.”
Lục Nghiễm giơ đèn khẩn cấp lên cao, Tiết Bồng cũng vô thức mở to mắt, nhìn tới cảnh tượng cách đó mười mấy mét theo ánh đèn, lập tức không nói được lời nào.
Ở phía trên cao căn xưởng có vài ống dẫn và xà ngang, vài tấm bạt từ trên cao rủ xuống thành hình vuông, ranh ra một phạm vi khoảng bảy tấm mét vuông.
Có thể thấy thấp thoáng một số thứ bên trong tấm bạt, ở giữa giống như có một chiếc giường, bên ngoài tấm bạt cũng được đặt không ít dụng cụ, dưới đất có rất nhiều lọ nước thuốc, kim tiêm, ống nhựa, hộp thuốc vân vân đang lăn lóc.
Tiết Bồng vô thức siết chặt lấy cánh tay Lục Nghiễm, cô nói: “Ở đây tối quá, chúng ta cần nhiều nguồn sáng hơn.”
Lục Nghiễm gật đầu, nhanh chóng xoay người, giơ tay ra hiệu với những người đi theo đằng sau, đợi mọi người tới cả rồi mới nói: “Nơi này rất có thể là hiện trường vụ án, nếu đúng là vậy, hung thủ không thể nào gây án trong bóng tối, cô ta cũng cần có một nguồn sáng lớn. Mọi người tìm kiếm thử tại chỗ, nhưng mà phải cẩn thận, đừng phá hoại vật chứng, một khi phát hiện dấu vết khả nghi, lập tức nói cho chuyên viên kỹ thuật thu thập chứng cứ.”
“Vâng.”
Mọi người nhanh chóng đi ra khắp xung quanh, chuyên viên kỹ thuật cũng đi theo cùng, chưa bao lâu sau đã phát hiện ra được hai máy phát điện cỡ nhỏ trong góc.
Cảnh sát bật mở máy phát điện, sau khi máy vận hành, hai ngọn đèn ở bên trên tấm bạt nhựa nhanh chóng được thắp sáng, phát ra ánh sáng trắng xác.
Tiếp ngay sau đó, lại có người phát hiện ra công tắc giếng trời, chỉ cần người bên dưới kéo dây là có thể lật cửa sổ lại, ánh sáng được chiếu vào, nguồn sáng đầy đủ, không còn cần đến đèn khẩn cấp nữa.
Nhưng cũng chính bởi ánh sáng đã đầy đủ, tất cả mọi thứ trước mắt trở nên không thể tả nổi.
Gió bên ngoài luồng vào qua giếng trời, thổi qua tấm bạt, phát ra tiếng sột soạt.
Tấm bạt có màu hơi trong suốt, đứng ở bên ngoài có thể nhìn thấy máu bên trong bắn tung toé.
Trong lúc nhóm Mạnh Nghiêu Viễn tiến hành thu thập dấu vết ngoài tấm bạt, Tiết Bồng đã đi tới phần nối hai tấm bạt trong số đó, ở giữa có một đường may, theo chút gió khẽ lùa vào trên giếng trời, đường may đó cũng lúc lớn lúc nhỏ, cảnh tượng bên trong cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Tiết Bồng giơ tay nhẹ nhàng vén tấm bạt, sống lưng cũng lạnh căm.
Sau đó, cô đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng khiếp đảm nhất từ lúc làm kiểm nghiệm dấu vết tới giờ.
Dưới đất có rất nhiều vết máu khô nhưng lại không được rửa bằng nước thuốc, màu đỏ ban đầu cũng đã biến thành màu nâu, màu đen.
Ở ngay giữa có một bàn giải phẫu, trên bàn vương vãi dây trói bằng da và kim loại, thứ dùng để cố định người chết.
Tất nhiên là trên bàn cũng đầy máu, chỉ là bên trên có phủ một tấm bạt, che bớt phần nhiều.
Bên cạnh bàn giải phẫu có một cây treo truyền dịch, một số chai treo bên trên đã cạn nước, một số còn lại vẫn còn dư.
Trên bàn giải phẫu không có bất cứ tổ chức cơ thể người nào, nhưng chỉ nhìn thấy ngần đó máu là cũng không khó tưởng tượng ra chuyện gì đã từng trải qua ở đây.
Phía trước bàn giải phẫu là một kệ khác, trên giá một một chiếc laptop được đặt với góc độ hướng ngay về phía người nằm trên bàn, chắc là để Hoắc Ung xem.
Ở một bên khác của bàn giải phẫu, có một khoảng sàn tương đối sạch sẽ, dưới đất có thể một chiếc ghế xếp, dưới ghế là bảy tám hộp mì gói xếp chồng lên nhau, dụng cụ ăn uống cũng được vứt dưới đất.
Lúc này, Lục Nghiễm đi tới sau Tiết Bồng.
Anh vừa định lên tiếng thì nhìn thấy cũng một cảnh tượng.
Lục Nghiễm chững lại, không nói nổi nữa.
Sau đó, anh nghe thấy Tiết Bồng nói: “Đưa thanh gỗ bên đó cho tôi.”
Lục Nghiễm quay người, nhặt thanh gỗ dưới đất lên.
Tiết Bồng dùng thanh gỗ nhẹ nhàng một góc vén tấm bạt che phủ bàn giải phẫu, để lộ ra thứ bên dưới.
Toàn là chai lọ thuỷ tinh, đủ mọi kích cỡ lớn nhỏ.
Trong lọ đựng đầy nước thuốc, trong nước thuốc lại là lục phủ ngũ tạng của một người.
Cái lọ lớn nhất phía sau tuy đã bị những lọ phía trước che mất nhưng cũng có thể dựa vào mớ tóc đang lềnh bềnh bên trong nước thuốc mà nhận ra được đó là một cái đầu người.
Lục Nghiễm và Tiết Bồng đều bỗng chốc không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn chăm chăm phía trên bàn giải phẫu.
Cho đến khi Tiết Bồng đặt thanh gỗ xuống, hoàn hồn lại nói: “Vật chứng ở đây quá nhiều, công tác thu thập chứng cứ chắc sẽ rất lâu, chụp hình trước đã.”
Giọng Tiết Bồng có hơi run run.
Lục Nghiễm nhẹ nhàng gật đầu, giọng rất nặng nề: “Đợi thu thập xong chứng cứ bên ngoài rồi gọi thêm người vào.”
“Ừm.”
Cả quá trình thu thập chứng cứ liên tiếp kéo dài đến ba giờ chiều, buổi trưa, mọi người chỉ ăn đại ít đồ ăn lót bụng ở ngoài khu xưởng nhưng không dám ăn quá nhiều, vả lại phần lớn những người từng vào bên trong đều ăn không vô nổi.
Vật chứng lần này cũng đã vượt quá dự tính, chỉ có thể mang những vật chứng quan trọng về phòng thực nghiệm trước, những món loại lớn đành chia ra rồi chuyển về sau.
Phân cục khu phía Nam tìm thấy một số thứ ở bên ngoài nhà máy, đầu tiên là tìm được một cái ba lô ở ngoài đống phế liệu, trong ba lô có một số quần áo giải phẫu đã sử dụng, bên trên còn có dính máu, phía trong còn có một cái tấm chắn mặt nạ, vài cái găng tay cao su đã qua sử dụng.
Bên trong nhà máy thì ngoài chiếc bàn giải phẫu kia ra, không còn tìm thấy bất cứ loại giường nằm nào khác, cũng không biết là hung thủ không cần nghỉ ngơi hay là không muốn nghỉ ngơi.
Trong một cái góc bên ngoài tấm bạt nhựa, có vài lon cà phê rỗng, còn có bánh mì, bánh quy, tất cả đều là thực phẩm được mua gần đây, lúc rời khỏi, hung thủ lại cũng không hề mang đi tiêu huỷ.
Tiếp đến là bên trong tấm bạt, ngoài một lượng lớn vết máu và nước thuốc, thứ khiến người ta phải chú ý nhất là chiếc laptop kia và mớ chai lọ thuỷ tinh trên bàn giải phẫu.
Cũng không biết hung thủ để lại mớ đồ thuỷ tinh ở đây với ý đồ gì.
Nếu cô ta không để Silly Talk đăng bài đăng kia, mọi người sẽ rất khó phát hiện ra nơi này.
Còn cái laptop kia thì… không lẽ trong lúc ngược đãi Hoắc Ung, hung thủ còn mở phim cho cậu ta xem?
Trong quá trình khoa kiểm nghiệm dấu vết thu thập chứng cứ, Lục Nghiễm cũng sắp xếp lại diễn biến vụ án trong đầu thông qua hoàn cảnh hiện trường và từng “kỳ hạn thời gian” mà từng vật chứng thể hiện.
Theo quy tắc gây án của hung thủ, chắc chắn hung thủ không phải nhất thời kích động.
Chuẩn bị ngần ấy “công cụ” không phải chuyện ngày một ngày hai mà được, mà từ lúc nảy sinh suy nghĩ cho tới lúc bắt tay vào chuẩn bị, đến khi chuyển từng món đồ tới đây cần phải có thời gian, sức lực.
Hung thủ có một khoảng thời gian rất dài để thay đổi suy nghĩ nhưng cô ta lại không thay đổi, ngược lại còn rất kiên định, từng bước đều được thực hiện ngay hàng thẳng lối, có thể thấy rõ, đối với cô ta, chuyện có nên giết Hoắc Ung không không cần phải đắn đo, cô ta chỉ cần xem xét xem giết như thế nào.
Lượng mì gói mà hung thủ mua là sức ăn của một người phụ nữ trong khoảng ba ngày, hung thủ cũng không ăn nhiều, thế nhưng cái thú vị là khi ăn, cô ta lại còn ngồi ngay trong tấm bạt, nhìn dáng vẻ bi thảm của Hoắc Ung mà ăn.
Điều này cần tố chất tâm lý và lòng hận thù mạnh mẽ biết bao nhiêu.
Trong căn xưởng cũng không có dấu vết hung thủ đã từng ngủ, chỉ có mỗi chiếc ghế xếp kia, chứng tỏ hung thủ cũng đã nghỉ ngơi ngay trên chiếc ghế xếp đó.
Hung thủ bị mất ngủ sao? Hay là đã hoàn toàn từ bỏ việc ngủ nghê?
Dựa vào kết quả phán đoán tại hiện trường của pháp y Quý, nếu chỉ là một người, hoàn thành công việc phân xác phức tạp đến thế, lại còn phải tiến hành xử thí mảnh thi thể, thủ pháp điêu luyện lại còn không ngủ nghỉ, cần thời gian từ một đến hai ngày.
Vì hung thủ không phải người máy, cô ta không thể nào chỉ chấp hành một mệnh lệnh nào đó, trong quá trình này, cô ta sẽ tiêu hao thể lực, sẽ mệt mỏi, cũng sẽ hào hứng.
Cô ta cũng không thể không nói với Hoắc Ung câu nào, tâm lý biến thái của hung thủ cần được “dốc bầu tâm sự”, nói không chừng trong quá trình đó, cô ta còn sẽ khiêu khích, sỉ nhục bằng lời nói.
Trong ống kim tiêm tìm được tại hiện trường, có một số là Adrenaline và thuốc an thần, trong chai nước biển treo bên trên là chất dinh dưỡng và nước muối sinh lý, những thứ này đều là biện pháp được dùng để duy trì mạng sống cho Hoắc Ung và tránh để cậu ta tắt thở quá sớm.
Dây trói trên bàn giải phẫu dùng để cố định Hoắc Ung, chất da và kim loại kết hợp rất chắc chắn, cố định từ đầu đến chân, nam giới trưởng thành rất khó vùng ra được.
Công cụ gây án được tìm thấy ở hiện trường ngoại trừ dao phẫu thuật với nhiều kích cỡ thường thấy, còn có khoan xương cầm tay, kẹp cầm máu, cưa cắt cụt, kẹp giữ xương, kẹp kéo lưỡi, móc đỡ hai đầu, máy rút xương sườn, máy mở khoang bụng tự động vân vân.
Những công cụ này thoạt nhìn thì có vẻ không đâu ra đâu nhưng chỉ cần nghe đến tên là hiểu hết mọi chuyện.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiếp sau đó, khoa kiểm nghiệm dấu vết và pháp y cũng đưa nhóm vật chứng quan trọng đầu tiên về phòng thực nghiệm, nhanh chóng tiến hành giám định, quan trọng nhất là giám định ADN của hung thủ.
Lục Nghiễm cũng nhanh chóng phân chia nhiệm vụ, ngoài một số người tiếp tục ở lại điều tra, còn phải chừa người đi điều tra những manh mối khác như hồ sơ của Mao Tử Linh ở cô nhi viện Lập Tâm, xem xem cô ta có để lại vật dụng cá nhân gì không, còn phải đưa chủ tài khoản Weibo đã chia sẻ bài đăng đến Cục Cảnh sát để hỏi tình hình vân vân.
Cả buổi chiều, tất cả mọi người đều bận đầu tắt mặt tối.
Phương Húc đi đến cô nhi viện Lập Tâm, chỉ tìm được vài vật dụng trước kia Mao Tử Linh từng dùng, thế nhưng bởi vì những người khác cũng từng tiếp xúc với số đồ dùng này nên có thể sẽ thu thập được dấu vân tay của rất nhiều người, còn phải tiến hành phân chia.
Theo lời người quản lý ở Lập Tâm, sau khi đậu trường y, Mao Tử Linh không còn ở trong cô nhi viện nữa, chuyển sang ở ký túc xá trong trường, sau đó thì làm bác sĩ, lại dọn vào ký túc xá bác sĩ.
Nhưng dù là ký túc xá trường y hay ký túc xá bác sĩ thì cũng đã là chuyện mấy năm trước, đã được dọn dẹp từ lâu.
Ai ngờ lúc này, Quý Đông Duẫn lại vác theo một thùng đồ tới Chi đội Hình sự.
Cái thùng giấy không lớn, bên trong chỉ để phân nửa đồ, tất cả đều là đồ dùng của nữ, có một ít quần áo nữ, còn có mỹ phẩm, lược và mấy quyển sổ ghi chép.
Tất cả những thứ này đều là Mao Tử Linh để lại, một năm sau khi cô ta mất tích, ký túc xá bệnh viện chuẩn bị dọn dẹp căn phòng, Quý Đông Duẫn và vài người đồng nghiệp của Mao Tử Linh đã tới dọn dẹp.
Đa phần đều là vật ngoài thân, Quý Đông Duẫn chỉ để lại một bộ đồ và mấy quyển sổ có bút tích của cô ta, mỹ phẩm và lược là do cô ta để lại lúc ở ký túc xá của gã.
Lúc Quý Đông Duẫn đưa mấy món đồ kia đến, đúng lúc Lục Nghiễm vừa xong việc ở ngoài về, nhìn thấy thùng đồ thì thoáng kinh ngạc hỏi: “Pháp y Quý bắt đầu nghi ngờ là cô ấy từ khi nào?”
Quý Đông Duẫn cũng trả lời rất thành thật: “Tối qua lúc khám nghiệm tử thi, nhưng mà lúc đó tôi không chắc chắn lắm.”
Lục Nghiễm lại hỏi: “Hôm nay đến hiện trường vụ án mới chắc chắn sao?”
Quý Đông Duẫn do dự rồi trả lời: “Mấy hộp mì ở hiện trường vụ án đều là vị cô ấy thích, hoàn cảnh giải phẫu ở hiện trường cũng giống với tính khí của cô ấy. Còn có một chuyện nữa là…”
Quý Đông Duẫn vừa nói vừa lấy ra một quyển sổ, lật vài trang rồi đưa cho Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm cúi đầu nhìn rồi cau mày lại.
Trên quyển sổ có vẽ rất nhiều tranh vẽ tay, tất cả đều có liên quan tới việc giải phẫu, cạnh bên còn có chú thích tường tận, ví dụ như cắt bộ phận nào thì cần chú ý cái gì, cần tiến hành như thế nào với những đặc trưng cơ thể của những người khác nhau, cắt thế nào thì vết cắt mới đẹp.
Hoá ra Mao Tử Linh còn có thiên phú hội hoạ, nét bút chi tiết, còn khá là giống với những bức vẽ tay trên mạng.
Lục Nghiễm nhìn sang Quý Đông Duẫn, vài giây sau mới lên tiếng: “Anh đã nghi ngờ cô ấy từ lâu rồi.”
Đây là một câu khẳng định.
Quý Đông Duẫn cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, nhưng tôi không muốn tin đây là sự thật. Tôi cũng từng đắn đo, chần chừ, cũng từng mong là mình đã quá nhạy cảm.”
Lục Nghiễm chỉ biết nói: “Nhưng tôi tin là bây giờ anh đã thông suốt rồi.”
Lúc này, dường như Quý Đông Duẫn đã hoàn toàn nhẹ nhõm, gã thở phào: “Đúng là như thế. Nếu đội phó Lục thấy tiện thì tôi muốn lấy lời khai một lần nữa. Vì mối quan hệ trước kia của tôi và Tử Linh, tôi sẽ không tham gia công tác khám nghiệm tử thi sắp tới nữa, tôi sẽ nhờ đồng nghiệp khác tới tiếp nhận.”
Lục Nghiễm cuối cùng cũng cười: “Được, vậy thì ngay bây giờ vậy.”
Vật chứng Quý Đông Duẫn đưa tới Chi đội Hình sự nhanh chóng được đưa tới phòng thí nghiệm lý hoá và khoa kiểm nghiệm dấu vết, đã là đồ Mao Tử Linh từng dùng thì trong mỹ phẩm và lược chắc sẽ có sót lại ADN của cô ta, trên sổ ghi chép cũng sẽ có dấu vân tay của cô ta.
Đây hoàn toàn là một bước đột phá trong việc phá án.
Mặt khác, đại đội giao thông cũng đưa tin tới, rằng đã tìm được một camera trên đường gần nhà máy bỏ hoang, nhiều lần ghi được hình ảnh một chiếc xe chở hàng nhỏ tới lui nhiều lần trong nửa tháng trước.
Tài xế lái xe hàng từ chiều cao cho tới độ cao ngồi trong xe đều hiển thị là một người phụ nữ.
Người phụ nữ đeo kính râm, hai tay đeo găng tay, vóc dáng khá gầy, trông có vẻ không có sức lắm.
Tất nhiên là nếu cô ta muốn chuyển hết số công cụ đó đến nhà máy chỉ trong một lần là không thể nào, ít nhất phải có năm, sáu người đàn ông có sức giúp đỡ, trong khi cô ta chỉ có một mình, vận chuyển tới lui, mang đồ đạc tới hiện trường, còn cần phải sắp xếp, lắp đặt, khối lượng công việc không hề nhẹ.
Cùng lúc đó, khoa kiểm nghiệm dấu vết cũng đang đối mặt với công tác giám định một lượng lớn vật chứng.
Đây là một vụ trọng án, sớm đã làm chấn động chính quyền thành phố Giang, ngay sáng sớm đó, Cục thành phố còn vừa nhận được điện thoại từ cấp trên, hỏi han về tình tiết vụ án, một mặt cần Cục thành phố nhanh chóng kết hợp với thành phố Lịch, thành phố Xuân để thành lập tổ chuyên án, mặt khác, cũng cần phải khống chế sức ảnh hưởng tới xã hội trong vụ án này.
Hiện nay cả Cục thành phố, không chỉ mỗi Chi đội Hình sự mà đến phòng thực nghiệm cũng phải đối mặt với áp lực lớn.
Vụ án chắc chắn sẽ được phá, chứng cứ đều có đủ, việc chứng thực thân phận và tìm ra hung thủ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng phía sau vụ án này sẽ còn dính líu tới bao nhiêu vụ án, bao nhiêu kẻ đầu sỏ, đây mới là điều khiến lực lượng các nơi đau đầu nhất.
Nếu làm rõ, tái hiện hoàn toàn chân tướng, công khai với đại chúng, vậy thì chắc chắn sẽ gây ra chấn động không hề nhỏ, lãnh đạo tỉnh chắc chắn sẽ hỏi tới, thậm chí còn gây kinh động đến thủ đô.
Nếu chỉ công khai đơn giản là đã phá án, cân nhắc tới sự ổn định của xã hội, cố gắng hoá chuyện lớn thành chuyện nhỏ, phủ một màng che trước nội tình đen tối, e là cũng không thể nào ngăn được cộng đồng mạng suy đoán, có ngăn được bao nhiêu miệng lưỡi của dân chúng.
Hiện nay là thời đại công nghệ số, tin tức bùng nổ, tuy trên mạng có một đám ô hợp nhưng cũng có người thông minh, họ sẽ không định luận chân tướng chỉ với lời nói của quan chức.
Trong lòng mỗi người đều có một cây thước kẻ, có lẽ có người chấp nhận tin rằng đây chỉ là một sự kiện tàn ác, nhưng cũng sẽ có người tin rằng đằng sau mỗi vụ trọng án đều là một loạt phim dài tập có thể bới móc.
Lúc này, ở khoa kiểm nghiệm dấu vết, Tiết Bồng đã bắt đầu tiến hành công tác đối chiếu dấu vân tay, thế nhưng trong lòng cô cứ thấp thỏm không yên, ngược lại còn có cảm giác “sởn gai ốc”.
Tiết Bồng không khỏi tự hỏi, cô đang sợ hãi bởi cách thức gây án của hung thủ sao?
Không phải.
Cô biết cảm giác này không phải là nỗi sợ với hung thủ, mà là nỗi sợ với lòng người.
Mấy năm nay, cô tiếp xúc với không biết bao nhiêu vụ án, có nhiều vụ án xảy ra do tâm lý biến thái của hung thủ, tuỳ tiện tìm đến nạn nhân, nạn nhân chỉ đơn giản là xúi quẩy, thế nhưng đa số những vụ án lại có nguyên nhân hoàn toàn không phải là tâm lý biến thái, mà là “chó cùng cắn dậu”.
Nạn nhân bị ép đến đường cùng, tất nhiên là sẽ liều mình.
Tiết Bồng không biết Mao Tử Linh đã trải qua bi kịch thế nào, sức tưởng tượng của cô không phong phú đến độ đó, thế nhưng nhìn từng mớ vật chứng này hết lần này đến lần khác, cô cũng dẫn thắc mắc nhiều hơn về sự thật “đẫm máu” này.
Cho đến tận chập tối, Tiết Bồng mới đối chiếu xong ba nhóm dấu vân tay.
Ba nhóm vân tay này lần lượt được tìm thấy ở số đồ dùng Quý Đông Duẫn đưa tới, trong đồ dùng ở cô nhi viện và trong vật chứng được thu thập ở hiện trường, cuối cùng chứng thực được là của cùng một người, cũng là của Mao Tử Linh.
Cùng lúc đó, phòng giám định ADN và phòng thí nghiệm lý hoá cũng cho ra kết quả tương tự, họ đã tiến hành đối chiếu vật chứng sinh vật thu thập được ở hiện trường vụ án với dịch nước bọt và tế bào da sót lại trong mỹ phẩm của Mao Tử Linh trước khi mất tích, cũng đã chứng thực được hoàn toàn trùng khớp.
Đến lúc này thì thân phận của hung thủ không còn là một điều bí ẩn.
Sau khi có được kết quả, Tiết Bồng ngồi yên ở chỗ của mình, thơ thẩn ngẩn người.
Cô cầm ly nước nóng, nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính.
Trên màn hình là hồ sơ điều tra sau khi Mao Tử Linh mất tích mà thành phố Lịch đã gửi sang, trong hồ sơ còn có một tấm ảnh của Mao Tử Linh.
Cô ta nhìn vào ống kính, khẽ mỉm cười, ánh mắt trông hơi ngông nghênh, có vẻ lại một cô gái rất có cá tính nhưng lại cũng rất tươi tắn ồn nhiên, tinh thần rất phấn chấn, có tương lai rất tươi sáng.
Nhưng mà ai có ngờ đâu, cô ấy của hai năm sau lại tự tay làm nên một tác phẩm như thế.
Chính vào lúc này, Mạnh Nghiêu Viễn mới đi lấy nước bên ngoài về, vừa vào cửa đã chạy đến chỗ Tiết Bồng nói: “Tôi vừa mới gặp thằng Trương ở tổ điện tử, bà đoán xem thế nào?”
Tiết Bồng hoàn hồn, ngước mắt nhìn y.
Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Cái laptop tìm được ở hiện trường vụ án chỉ có một tệp video, số clip đó đều quay lại những nạn nhân nữ trong mấy vụ án trước đây!”
Cái gì…
Tiết Bồng ngơ ngác, không nói được gì hồi lâu.
Mạnh Nghiêu Viễn lại nói: “Hình như là hình selfie, clip ngắn các loại của những nạn nhân đó ghép lại với nhau, còn cài đặt chiếu phát lại… trời má ơi, đỉnh thật!”