Tiết Bồng ậm ừ chứ cũng chẳng để ý gì, vòng sang bên kia cách xa vòi nước hơn rồi tiếp tục hỏi: “Vậy lúc mười sáu tuổi bị bắt cóc là bọn bắt cóc nhận được tiền chuộc rồi thả người sao?”
Lục Nghiễm cụp mắt, trông có vẻ rất chăm chú rửa bát, không nhìn Tiết Bồng, chỉ nói trong tiếng nước chảy: “Chuyện này thì Cố Dao cũng không biết, chị ấy chỉ nghe nói Hoắc Ung từng bị bắt cóc, người nhà họ Hoắc không báo cảnh sát, sau khi được thả về, tính tình Hoắc Ung lại thay đổi lớn. Hoắc Đình Diệu không muốn tìm chuyên gia tư vấn tâm lý mình không quen ở bên ngoài nên đã nghĩ tới Cố Dao. Nhưng mà Cố Dao có nhắc tới một chuyện, Hoắc Ung đã bị thương do lần bắt cóc đó.”
Bị thương?
Nếu chỉ là vết thương va quẹt nhỏ thì hoàn toàn chẳng đáng để nhắc đến, nếu đã nhắc thì chắc chắn không phải vết thương nhỏ, ít nhất phải từ bị thương ở cấp độ nhẹ trở lên.
Tiết Bồng nhanh chóng nghĩ đến cùng một chuyện, vẻ mặt thay đổi hẳn, cô lẩm bẩm: “Không phải đã bị thương chỗ đó rồi đấy chứ?…”
Vài giây sau, bỗng nghe thấy một tiếng ho khẽ.
Lục Nghiễm nói: “Anh cũng nghĩ thế. Nhưng mà bây giờ có truy xét cũng không được gì, người nhà họ Hoắc cũng sẽ không nói ra, vụ án phân xác cũng đã kết án, không cần thiết phải điều tra chuyện này nữa.”
Tiết Bồng cũng ậm ừ, trong lòng thì lại vẫn chưa thôi được, đầu chỉ toàn nghĩ tới chuyện Hoắc Ung từng bị bắt cóc.
Những sự cố như thế này xảy ra với người giàu, dù có bị đòi tiền chuộc, họ cũng sẽ không rêu rao ra ngoài, bởi vì người như thế này có thiếu tiền đâu, thế nhưng mạng sống thì chỉ có một thôi, Hoắc Ung cũng đã bình an trở về, phần trăm cao là do bọn bắt cóc đã thả y ra.
Hoắc Ung trạc tuổi cô, lúc y mười sáu tuổi, Hoắc Kiêu chắc vẫn còn học ở trường trung học số mười sáu khu phía Bắc, khoảng cỡ lớp Mười Hai.
Thế nhưng điều kỳ lạ là khi đó, dường như cô chưa từng thấy Hoắc Kiêu có biểu hiện gì lạ thường, cứ như ở nhà chẳng có chuyện gì lớn xảy ra vậy.
Tất nhiên là Tiết Bồng không thân với Hoắc Kiêu, cũng không thường gặp anh ta, Hoắc Kiêu có biểu hiện thế nào cô cũng không biết được.
Hơn nữa, Hoắc Kiêu cũng sẽ không nói chuyện này với Tiết Dịch, lỡ đâu bứt dây động rừng, đến tai bọn bắt cóc, Hoắc Ung có thể sẽ bị giết.
Hơn nữa kẻ bắt cóc thường có hai mục đích, hoặc là vì tiền, hoặc là vì thù.
Nếu là vì tiền thì chắc là nhắm vào nhà họ Hoắc, vì thù thì khả năng thấp hơn một chút.
Lúc đó Hoắc Ung mới mười sáu tuổi, gây thù chuốc oán với ai được kia chứ?
Dù có gây thù chuốc oán thì quá lắm cũng là vì y đã ức hiếp vài bạn nữ.
Gượm đã…
Tiết Bồng nghĩ đến đây, nhanh chóng định thần lại, cô ngước mắt nhìn vào mắt Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm đã rửa bát xong từ bao giờ, anh đang lau tay, lưng tựa vào tủ lạnh, hình như vẫn đang nhìn cô nãy giờ.
Tiết Bồng không có tâm trí hỏi anh đang nhìn gì, cô chỉ nói: “Anh có còn nhớ trước đây tôi có nói với anh, Hoắc Ung trông rất giống Hoắc Kiêu nên thường mặc đồng phục trường mình, đóng giả làm Hoắc Kiêu để quấy rối các bạn nữ không.”
Lục Nghiễm trả lời: “Ừm, nhớ.”
Tiết Bồng lại nói: “Pháp y Quý cũng đã nói, lần thứ hai cậu ta phẫu thuật cách đây chín tới mười năm, tính theo mốc thời gian này, lần phẫu thuật thứ hai của Hoắc Ung chắc là vào khoảng mười sáu tuổi. Vậy anh nghĩ có khi nào có liên quan tới mấy nữ sinh bị cậu ta ức hiếp không?”
Lục Nghiễm ung dung: “Ý em là vì cậu ta quấy rối một nữ sinh nào đó nên mới bị trả thù. Người nhà của nữ sinh tức tối bắt cóc cậu ta, còn thiến vật lý cậu ta.”
Tiết Bồng gật đầu: “Có thể có trường hợp đó, nhưng mà để làm được vậy thì ít nhất phải có vốn kiến thức y học nhất định.”
Lục Nghiễm lại thở dài không nói.
Tiết Bồng thấy thế bèn hỏi: “Sao thế, tôi nói không đúng à?”
Lục nghiễm móc khăn lau tay lên: “Em nghĩ cũng giống như anh, nhưng mà chuyện này đã mãi mãi không có câu trả lời.”
Cũng đúng.
Tiết Bồng gật đầu, cuối cùng cũng không vướng mắc nữa.
Lục Nghiễm lại pha hai ly cà phê, ngồi xuống sofa với Tiết Bồng, Barno cũng đi tới, nằm bên chân Tiết Bồng.
Lục Nghiễm mỉm cười nhìn cảnh này, lúc này mới nói: “Ngoài chuyện khi nãy, Cố Dao còn tiết lộ một số thứ khác.”
Tiết Bồng lại bị thu hút sự tập trung, cô nhướng mày thắc mắc.
Lục Nghiễm nhanh chóng thuật lại nội dung ghi chép còn lại.
Trước năm tuổi, Hoắc Ung vẫn chỉ là đứa con riêng sống cùng mẹ ruột, đến năm năm tuổi mới được đón về nhà họ Hoắc, mẹ của y lại không rõ tung tích.
Có người nói người phụ nữ đó đã bị điên, bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Cũng có người nói bà ta đã ra nước ngoài, Hoắc Đình Diệu còn cho bà ta một khoản tiền lớn, không cho bà ta gặp Hoắc Ung.
Khi ấy, Cố Dao còn là cô cả của Địa Ốc Thừa Văn, là người thừa kế duy nhất của Cố Thừa Văn, nhân vật cộm cán ở thành phố Giang, nhà họ Hoắc thì vẫn còn chưa đạt được quy mô như hôm nay, Hoắc Đình Diệu cũng phải nhún nhường khi gặp Cố Dao.
Khi đó, trong giới nhà giàu, Cố Dao đôi lúc cũng có nghe người ta đồn rằng lúc nhỏ, Hoắc Ung từng bị mẹ ruột ngược đãi, trở nên hết sức căm ghét phái nữ, người làm, bảo mẫu trong nhà đều từng bị y đánh mắng.
Lúc Hoắc Ung theo học trường quốc tế, còn chưa tới mười tuổi đã có hành vi quấy rối các cô bé bằng lời nói và động chạm.
Sau đó có một lần, ở một buổi tiệc rượu nào đó, Cố Dao cũng có mặt.
Cố Dao tận mắt chứng kiến Hoắc Ung chỉ mới mười mấy tuổi mạnh tay tát vào mặt một cô phục vụ, khiến không ít người giật mình.
Theo lời cô phục vụ, cô ấy đã bất cẩn để rượu bắn vào tay áo Hoắc Ung, Hoắc Ung lại bảo cô ấy có ý đồ xấu, muốn quyến rũ y trước bàn dân thiên hạ.
Đó cũng là lần khiến Cố Dao có ấn tượng sâu sắc nhất với Hoắc Ung.
Vì Cố Dao cách Hoắc Ung kha khá tuổi, cô rất ít khi để tâm đến hai đứa con trai nhà họ Hoắc, cho đến sau này, Hoắc Đình Diệu mở một buổi tiệc ở nhà, có mời Cố Dao tham dự.
Sau đó, Hoắc Đình Diệu lại mời Cố Dao đến phòng làm việc, mong cô có thể tư vấn tâm lý cho Hoắc Ung, một là muốn lấy đó để kéo mối quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Hoắc lại gần hơn, hai là vì đây là chuyện riêng tư, không tiện tiết lộ cho chuyên gia tâm lý bên ngoài.
Cũng vào hôm đó, Cố Dao lại lần nữa gặp Hoắc Ung.
Phòng làm việc của Hoắc Đình Diệu ở cùng một tầng với phòng ngủ của hai cậu nhà họ Hoắc, lúc Cố Dao và Hoắc Đình Diệu bước ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc nhìn thấy một cô gái quần áo xộc xệch, vừa khóc vừa chạy ra khỏi một căn phòng.
Tiếp đó, Hoắc Ung cũng bước ra từ căn phòng đó, vừa chỉnh lại quần áo vừa nhổ nước bọt, lại còn mở miệng mắng mỏ.
Cố Dao không nói tiếng nào, chỉ vô cảm đứng nhìn thằng nhóc mới mười mấy tuổi cách đó không xa.
Nói đến đây, Lục Nghiễm nói: “Sau đó, Cố Dao đã từ chối lời đề nghị của Hoắc Đình Diệu rồi rời khỏi nhà họ Hoắc.”
Tiết Bồng nhíu mày suốt nãy giờ: “Gặp tôi thì tôi cũng từ chối.”
Lục Nghiễm: “Thật vậy, với tính cách và thủ đoạn của Hoắc Đình Diệu, nếu ông ta chịu dạy dỗ nghiêm khắc thì Hoắc Ung sẽ không dám làm bậy ở nhà. Hoắc Ung rất sợ Hoắc Đình Diệu nhưng lại dám làm chuyện như thế ngay trước mắt ông ta, chứng tỏ đó không phải là lần đầu nữa, hơn nữa Hoắc Đình Diệu còn không thấy chuyện đó có vấn đề. Lúc đó sầm mặt chẳng qua cũng chỉ là vì người ngoài nhìn thấy chuyện này, thấy mất mặt thôi.”
Tiết Bồng: “Chắc Cố Dao cũng thấy thế nên mới vấn đề của Hoắc Ung bắt đầu từ đâu, cũng không muốn nhúng vào. Chuyên gia tâm lý chỉ có thể trợ giúp, giáo dục từ gia đình mới là quan trọng nhất.”
Nhưng mà nói thế nào thì tất cả những sự ngỗ ngược ngang tàng trước kia của Hoắc Ung cũng đều đã tan thành mây khói theo mạng sống của y.
Bây giờ nhớ lại, thật sự rất khó tin được tên đàn ông giương oai diễu võ ở câu lạc bộ cưỡi ngựa ấy, thường ngày kéo bè kết cánh săn bắn chim, mở tiệc thác loạn, coi thường mạng sống người khác cuối cùng lại chết như thế này.
Tiết Bồng lại ở chơi nhà Lục Nghiễm một lát, chưa tới chín giờ, Lục Nghiễm đã bảo muốn lái xe chở cô về.
Tiết Bồng cũng không từ chối, ngồi lên xe chưa bao lâu đã lim dim.
Lục Nghiễm mở máy sưởi trong xe, chăm chú nhìn đường, đôi lúc ngừng đèn đỏ sẽ lại vô thức nhìn sang Tiết Bồng đang nghiêng đầu ngủ say.
Cả đoạn đường tuy rất yên tĩnh nhưng Lục Nghiễm lại không hề buồn ngủ, sáng sớm phải lo việc, không có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ, bây giờ nhân lúc rảnh rang, sẵn tiện có thể lọc lại các tình tiết quan trọng.
Vụ án phân xác đã đến hồi kết, vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn cũng theo đó sáng tỏ, kẻ chủ mưu Hoắc Ung đã chết, thế nhưng tòng phạm Liêu Vân Xuyên vẫn đang phải đối mặt với việc bị khởi tố hình sự vụ án của Khúc Tân Di và vụ cưỡng hiếp giết người liên hoàn, sẽ bị pháp luật trừng trị.
Tuy mấy tên con nhà giàu thành phố Lịch vẫn biệt vô âm tín nhưng chân tướng cũng có thể coi như đã bại lộ, cũng đã có câu trả lời cho những cô gái chết thảm kia.
Theo lời khai của Mao Tử Linh, phía thành phố Xuân đã sắp xếp một đội xuống nhà Vương Hữu Phúc để thu thập chứng cứ, tin rằng sẽ tìm được thi thể của Vương Hữu Phúc và hai cái thai chết trong nhà cầu, còn có thi thể của bác sĩ nữ mà gia đình Vương Hữu Phúc chôn cất sơ sài sau núi.
Mao Tử Linh có cung cấp thêm thông tin vài cô gái khác có tham gia tiệc thác loạn, hiện tại những người này vẫn còn sống, hai bên thành phố Lịch và thành phố Xuân cũng chuẩn bị đến tìm họ để kiểm tra lại thông tin.
Cục Cảnh sát thành phố Giang đã hoàn thành công tác, việc điều tra tiếp theo sau chủ yếu là do thành phố Lịch thực hiện.
Lục Nghiễm lại nhẩm tính ngày, từ lúc anh và Vương Xuyên hẹn gặp nhau trong quán bar, anh trở thành nhân chứng trong vụ án Vương Xuyên bị tiêm ma tuý, đến bây giờ đã qua gần non nửa năm.
Trong khoảng thời gian này, anh đã đích thân xử lý tổng cộng hai mươi ba vụ án mạng lớn nhỏ, trong đó có một vụ vẫn chưa phá được, chỉ bởi vì vẫn chưa bắt được hung thủ Lý Thành Kiệt giết hại Trình Lập Huy.
Tiếp theo đây anh còn nửa năm nữa, ngoài việc đối mặt với vụ án mới, cũng nên xử lý vụ án cũ.
Chính sách mới hiện giờ đang được các Cục Cảnh sát thành phố áp dụng là xử lý đồng thời án mới lẫn cũ, vì hiện giờ khoa học kỹ thuật đã tiên tiến, việc giải quyết kỹ thuật tái điều tra cơ bản cũng đã thật sự đáng tin hơn.
Hơn nữa không chỉ có pháp y mới cần tìm ra nguồn gốc vụ án, mà các trinh sát cũng vậy.
Để tăng tốc độ phá án, tránh đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, các nơi đều đã sớm bắt đầu thực hiện chế độ lãnh đạo trực tiếp lo việc phá án.
Trong thời gian điều tra vụ án phân xác, Phan Chấn Sinh đã từng nói cho Lục Nghiễm biết, cấp trên rất coi trọng người đội phó mới nhận chức là anh, cũng rất kinh ngạc khi anh vừa lên đã làm rầm rộ thế này, không chỉ phá án nhanh mà còn chuẩn xác, tỷ lệ phá án cũng cao, vì thế mong anh tiếp tục cố gắng, nhân lúc rảnh rỗi nghiên cứu các vụ án cũ, án tồn đọng.
Đây là một lời cổ vũ, cũng là sự công nhận dành cho Lục Nghiễm, thế nhưng theo đó lại còn một thông tin khiến người ta thất vọng.
Đường dây ma tuý mà đội hình sự và đội chống ma tuý cùng hợp tác điều tra vốn vừa có chút manh mối, phía chống ma tuý cũng vừa mới thở phào được một chút, thế nhưng mấy ngày trước, phía bên đó lại đưa tới thông tin rằng đường dây ma tuý này lại xuất hiện bước chuyển mới, để tránh bứt dây động rừng, hiện tại không thể tùy tiện “xách động lực lượng.”
Nói cách khác thì bên chống ma tuý có dự tính riêng của mình, có thể sẽ tự sắp xếp nhiệm vụ nằm vùng, có thể sẽ ngầm vén bước mở, tóm lại là hiện tại, đội hình sự không tiện tham gia vào.
Từ sau khi tốt nghiệp, Lục Nghiễm vẫn luôn làm việc ở đội chống ma tuý, anh rất rõ từng thao tác bên trong đó, vừa nghe thấy chuyện này đã thầm liệu được, càng khó mà gấp gáp xen vào được, chuyện gì cũng phải tính cho toàn cục.
Nhưng như thế thì việc điều tra tung tích của Chung Lệ cũng bị buông lỏng bớt.
Nghĩ tới đây, Lục Nghiễm khẽ thở dài, chầm chậm lái xe vào khu nhà Tiết Bồng.
Anh ngừng xe, đang định quay đầu sang gọi Tiết Bồng dậy, ai ngờ vừa quay sang đã chạm phải ánh mắt của Tiết Bồng.
Có vẻ cô đã dậy từ lâu, mắt mở to nhìn anh không chớp, còn có thêm chút tò mò suy đoán.
Lục Nghiễm chững lại, ngạc nhiên hỏi: “Em dậy hồi nào vậy, sao không lên tiếng.”
Tiết Bồng vẫn tựa người ra lưng ghế, không có ý định ngồi thẳng dậy: “Thấy anh suy nghĩ nhập tâm quá nên không quấy rầy. Anh đang nghĩ về vụ án nào vậy?”
Lục Nghiễm không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ chống một tay lên vô lăng, hỏi lại: “Sao em biết anh đang nghĩ về vụ án?”
“Chứ không thì còn gì nữa, anh còn nghĩ được gì?”
Lục Nghiễm mấp máy môi, đang định đáp trả lại một câu trả lời ngoài dự tính của cô, thế nhưng nghĩ lại rồi lại thôi, chỉ nói: “Anh đã nghĩ đến chuyện xử lý vụ án cũ.”
Cứ mỗi năm năm là sẽ tính lại tất cả án cũ, án tồn đọng một lần.
Ở thành phố Giang, mười năm trước có hai vụ, mười lăm năm trước có năm vụ, đợt nhiều nhất là sáu vụ của hai mươi năm về trước, tổng cộng là mười ba vụ.
Những vụ án này đến giờ vẫn chưa phá được chủ yếu là do kỹ thuật khi đó chưa theo kịp, dù cảnh sát có đối tượng nghi ngờ, dựa vào phác hoạ chân dung khi ấy để kiểm tra loại bỏ hơn ngàn người có đặc trưng phù hợp cũng không thể tìm được hung thủ thật sự.
“Án cũ?” Tiết Bồng lập tức ngồi thẳng dậy nói: “Vụ nào vậy, có phải lật lại từ cơ bản không? Tôi cũng có hứng đấy.”
Lục Nghiễm thấy buồn cười: “Đợi anh tìm dịp lục lại hồ sơ rồi nói với em sau.”
Tiết Bồng cũng cười: “Được, tôi chờ.”
“Em hào hứng thế? Tự tin vậy à?”
“Tất nhiên rồi, đến vụ Bạch Ngân(*) mà còn bắt được hung thủ, tôi tin là không có cái gọi là “vụ án bí ẩn”.”
(*) Vụ án hung thủ Cao Thừa Dũng giết hại tàn nhẫn 11 cô gái gồm 9 người ở thành phố Bạch Ngân và 2 người ở Nội Mông Cổ.
Tiết Bồng vừa nói vừa định mở cửa xe.
Lúc này, Lục Nghiễm đột nhiên lên tiếng: “Khoan, gài áo vào đã. Vừa ngủ dậy đã gặp gió, dễ cảm lắm.”
“Không sao, có mấy bước thôi.” Tiết Bồng không để tâm lắm.
Lục Nghiễm bèn vươn tay, nắm lấy vai cô, xoay người cô sang bên mình.
Tiết Bồng ngẩn người, còn chưa kịp định thần đã thấy Lục Nghiễm cầm lấy khăn choàng cổ của mình choàng thêm vài vòng, đội mũ áo lên, đưa tay xuống định gài khuy cho cô.
Nhưng Lục Nghiễm lại nhanh chóng khựng tay lại, mím môi nói: “Em tự cài đi.”
Tiết Bồng không nói gì, chỉ cài nhanh khuy áo, ngước mắt nhìn anh: “Được rồi chứ?”
Lục Nghiễm: “Ừ.”
Tiết Bồng bước xuống xe, đứng trước cửa thêm một lát, đợi Lục Nghiễm lái xe đi khỏi mới quay người vào nhà.
Mấy ngày nay đa phần cô đều đắm mình trong phòng thí nghiệm Cục thành phố, rất ít về nhà, trong nhà có hơi lạnh lẽo, không khí cũng không tươi mát mấy, không ấm áp dịu êm được như căn nhà của Lục Nghiễm với Barno.
Tiết Bồng mở cửa sổ cho thoáng gió, ngẩn ngơ một lát rồi mới lên lầu vào phòng thí nghiệm.
Trên bàn thí nghiệm vẫn đang để các mẫu thử của mấy ngày trước.
Ngoài thiết bị chưa dọn gọn còn có mẫu nước hồ Trần Lăng để lại mà cô đã mang về, bên cạnh là những gì cô ghi chép lại.
Tiết Bồng lật xem sơ lại, nhớ lại tình hình thí nghiệm lúc đó, một hồi lại nhớ tới mấy tin tức nói về tỷ lệ bệnh nhân ung thư ở thành phố Giang vừa xem được ở nhà Lục Nghiễm.
Trong tin tức còn có nói đến một loại ung thư hiếm có, tỷ lệ phụ nữ dưới năm mươi mắc bệnh vượt xa nam giới.
Thêm vào đó, tuy Trần Lăng chết do tự sát nhưng cô ta cũng mắc ung thư giai đoạn cuối.
Chẳng lẽ chai nước này là lời trăng trối mà cô ta để lại để ám chỉ việc nhà máy hoá chất gây ô nhiễm sao?
Chỉ là vừa nghĩ đến đây, Tiết Bồng lại tự bác bỏ lấy, tự mình cũng thấy thật vô lý.
Có rất nhiều nguyên do dẫn đến ung thư, đến bác sĩ còn không có cách nào xác định chính xác nguyên nhân chủ yếu khiến bệnh nhân mắc ung thư, sao mà Trần Lăng có thể dùng cách thức vòng vo này để nói với người đời là mình mắc ung thư vì một cái hồ nào đó được?
Tóm lại thì rất khó đặt dấu tương đương giữa hai chuyện này, thật là hơi khiên cưỡng.
Sau đó, Tiết Bồng lại tiếp tục nghiên cứu mẫu nước hồ kia, thử dùng nhiều cách để khử đi chất ô nhiễm, phân tách vi sinh vật bên trong.
Đến mười một giờ, cô thấy hơi buồn ngủ mới ghi chép lại công việc hôm nay.
Cô về phòng ngủ tắm táp, sấy khô tóc rồi lên giường.
Lúc sắp sửa say giấc, Tiết Bồng mới tự dưng nhớ tới dường như gần đây không mơ thấy ác mộng gì, cũng rất ít khi mơ tới cảnh tượng lúc Tiết Dịch chết nữa.
Trong lúc lim dim mơ màng, Tiết Bồng kéo chăn lên cao, vùi mặt vào đó, cũng không biết tại sao cô lại nhớ đến mùi vỏ chăn mới thay của Lục Nghiễm.
Sạch sẽ, mát mẻ, ngoài mùi nước giặt còn vương chút mùi ánh mặt trời.
Cũng vào tối hôm đó, lúc gần khuya, Hàn Cố mới về đến phòng làm việc.
Lúc này ở văn phòng luật đã chẳng còn ai.
Hắn bật đèn, ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhắm mắt.
Thế nhưng chưa được nửa tiếng, điện thoại đã reng lên.
Hàn Cố vẫn ngẩng cổ, móc điện thoại trong áo khoác ra xem, người gọi tới là Hoắc Đình Diệu.
Trong lúc nói chuyện, hắn đã đứng dậy, đi tới bên bàn nước rót một ly nước lọc, cầm cái ly đi tới trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm tuyệt sắc của thành phố Giang.
Hoắc Đình Diệu: “Chuyện thế nào rồi?”
Hàn Cố nói với giọng đều đều: “Phía thành phố Giang đã ổn thoả, người nhà bên nữ cũng đã đồng ý giải quyết riêng, họ không có ý kiến gì với việc bồi thường dân sự.”
Vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn đã được đưa ra ánh sáng, Hoắc Ung là chủ mưu, sớm muộn gì thì cảnh sát cũng sẽ thông báo với người nhà của tất cả nạn nhân, đến khi đó họ chắc chắn sẽ làm lớn chuyện, để đến tai truyền thông.
Hoắc Đình Diệu muốn bắt tay từ việc bồi thường dân sự trước để họ giữ mồm giữ miệng, tránh chuyện trở nên rầm rộ.
Chỉ cần đưa một số tiền cho ra gì thì không có cục tức nào là không nuốt xuống được.
Trước khi thực hiện bước này, Hoắc Đình Diệu đã sớm cho Hàn Cố điều tra người nhà cũng những nạn nhân ở thành phố Giang, nhìn chung gia cảnh họ đều bần hàn, nhân cách rác rưởi, ai cũng như ai.
Nếu không vì thế thì con gái họ cũng chẳng đâm đầu vào mấy bữa tiệc thác loạn đó để kiếm tiền.
Vì thế dùng tiền để làm việc với đám người này là rất mực có hiệu quả, cũng là cách đỡ tốn công sức nhất.
Hơn nữa người cũng đã chết, ngoài bồi thường tiền bạc thì cũng chẳng còn cách nào thiết thực hơn, những người nhà thế này đều thực dụng, cũng đã quá khiếp sợ cái nghèo, nhìn thấy một cọc tiền trước mắt, tuy là không nói nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc, không ngờ con cái mình chết rồi mà vẫn có thể đổi lại số tiền lớn đến thế, “giao dịch” này cũng chẳng gọi là lỗ.
Hoắc Đình Diệu lại nói: “Vậy phiền cậu đi thêm một chuyến tới thành phố Lịch và thành phố Xuân. Chuyện này không thể giao cho người khác được.”
Hàn Cố đồng ý: “Tôi hiểu thưa ngài Hoắc, ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý thỏa đáng như trước giờ.”
Lúc này, giọng của Hoắc Đình Diệu mới có kèm nụ cười: “Cậu làm việc thì tất nhiên là tôi yên tâm rồi.”
Chớp mắt đã tới hôm sau, Tiết Bồng đã làm đến phần kết công việc của vụ án phân xác vào buổi sáng, trưa đến chỉ ăn ít đồ đơn giản, vừa hết giờ nghỉ trưa bèn đi tới bệnh viện Từ Tâm cùng Lý Hiểu Mộng.
Có quá nhiều dấu vân tay trong vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn, đã tìm được chủ nhân của phần lớn dấu vân tay trong số đó sau khi đối chiếu, nhưng dấu vân tay có lằn ngang mà Hoắc Ung đeo găng tay để ấn lên thì vẫn chưa biết là của ai.
Lúc sáng, cảnh sát gác phòng tạm giam có hỏi Liêu Vân Xuyên có biết dấu vân tay đó là của ai không.
Liêu Vân Xuyên lại cứ bảo là không biết.
Thế nhưng theo lời người cảnh sát đó, thái độ của Liêu Vân Xuyên rất kỳ lạ, trông giống như có biết được chút gì.
Tiết Bồng lười quan tâm gã ta dè chừng cái gì, vả lại dù Liêu Vân Xuyên có nói là ai đi nữa thì cô cũng phải lấy dấu vân tay của người đó về đối chiếu, không thể nào chỉ nghe sao thì biết vậy thôi luôn được.
Huống hồ gì cô đã có sẵn đối tượng nghi ngờ trong lòng, định bụng đến bệnh viện Từ Tâm một chuyến.
Chỉ là muốn lấy được dấu vân tay của Hoắc Kiêu không phải chuyện dễ dàng, Hoắc Kiêu không phải đối tượng tình nghi, Lý Hiểu Mộng cũng không có lệnh khám xét, họ không thể cứ thế xông vào, chỉ có thể lấy danh nghĩa loại trừ hiềm nghi để nhờ bệnh viện hợp tác.
Tiết Bồng và Lý Hiểu Mộng đến bệnh viện, vừa đi thang máy lên đến tầng 5 dành cho VIP thì quả thật đã lập tức bị y tá trưởng tầng năm cản lại.
Bác sĩ trực của tầng năm đã trốn mất đất, Lý Hiểu Mộng chỉ có thể thương lượng với y tá trưởng.
Tiết Bồng đứng sau lưng cô ấy mấy bước, không xen vào, đưa mắt nhìn thấy một y tá lúc này đang đi tới quầy.
Cô y tá kia rất xinh đẹp, đẹp theo kiểu rất nhiều chàng trai đều sẽ rất thích, da trắng, mắt to, trông rất mực dịu dàng.
Tiết Bồng nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào cô y tá vài giây, cho đến khi cô ấy cũng nhìn về phía cô.
Tiếp sau đó, Tiết Bồng đã nhìn thấy được nét kinh ngạc trong mắt cô ấy.
Có vẻ cô y tá cũng nhận ra cô là ai.
Tiết Bồng cười nhẹ nhàng, đi nhanh tới quầy y tá, đặt hộp dụng cụ xuống đất, ngước mắt hỏi: “Cô là Ngải Tiểu Nguyên đúng không? Chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi.”
Ngải Tiểu Nguyên khẽ gật đầu, nhìn Tiết Bồng rồi lại nhìn Lý Hiểu Mộng và y tá trưởng cách đó không xa: “Các cô đến để thu thập chứng cứ sao?”
Tiết Bồng vẫn cười: “Vâng.”
Ngải Tiểu Nguyên: “Vẫn là vụ của bác sĩ Liêu sao?”
“Không chỉ có vậy.” Tiết Bồng nói: “Trùng hợp là cô cũng là y tá ở đây, có vài vấn đề liên quan tới Hoắc Ung tôi cần hỏi cô.”
Vừa nghe đến tên của Hoắc Ung, Ngải Tiểu Nguyên đã biến sắc, bắt đầu né tránh ánh mắt: “Tôi chỉ là một y tá cỏn con, không có tiếp xúc gì với người nhà họ Hoắc…”
Nghe nhắc tới “Hoắc Ung” là nhạy cảm vậy sao?
Tiết Bồng để ý thấy vẻ mặt cô ấy, bèn nhích người tới gần, nén thấp giọng hơn: “Xem ra cô đã nghe tới chuyện của cậu ta rồi.”
Nghĩ cũng đúng thôi, chuyện rần rần trên mạng, dù Ngải Tiểu Nguyên không lên mạng thì đồng nghiệp cũng sẽ âm thầm bàn tán với nhau.
Ngải Tiểu Nguyên gật đầu: “Nhưng mà chuyện này cũng đâu có liên quan đến cậu cả nhà họ Hoắc, cậu ấy đã hôn mê một năm rồi, đến gần đây mới dần khôi phục được chút ý thức, nhưng mà toàn phải nhờ vào máy móc chứ vẫn chưa tỉnh lại…”
Tiết Bồng vẫn giữ nguyên vẻ mặt: “Tất nhiên rồi, chúng tôi cũng tin anh ấy không liên quan đến chuyện này, vì thế mới cần xác nhận cụ thể, loại bỏ hiềm nghi cho người vô tội.”
Ngải Tiểu Nguyên sững người, nhìn chăm chăm vào Tiết Bồng, một lúc sau lại dần hoang mang rồi hốt hoảng, cũng không biết cô ấy đã nghĩ gì.
Lúc này, Lý Hiểu Mộng cuối cùng cũng thuyết phục được y tá trưởng, đồng ý để họ vào, thế nhưng y tá trưởng vẫn nơm nớp lo sợ.
Nếu công an đi lấy chứng cứ với danh nghĩa loại bỏ hiềm nghi thì công dân có nghĩa vụ phải hợp tác, thế nhưng nếu phía bệnh viện chất vấn vì sao lại điều tra một bệnh nhân đã hôn mê một năm thì khó mà ăn nói được dễ dàng.
Hơn nữa một khi đến tai các cấp lãnh đạo, y tá trưởng và Ngải Tiểu Nguyên đều sẽ bị liên lụy.
Nhưng y tá trưởng cũng rất gian xảo, cô ta không thể gánh vác nỗi hậu quả của việc cản trở điều tra, cũng không dám động đến bệnh viện, vì thế tuy là ngoài mặt đồng ý nhưng lại tự dưng móc điện thoại ra, bảo là có cấp trên tìm, sau đó đi tới quầy y tá, dặn Ngải Tiểu Nguyên hợp tác với cảnh sát, sau đó quay người rời đi.
Ngải Tiểu Nguyên cũng không kịp trở tay nhưng cũng không thể trốn theo.
Tiết Bồng lại buồn cười nhướng mày, nhìn sang Ngải Tiểu Nguyên bảo: “Xem ra cô hết đường chọn rồi.”’
Ngải Tiểu Nguyên chỉ bất lực thở dài, đi ra khỏi quầy y tá: “Tôi biết ngay mà.”
Ngải Tiểu Nguyên đưa Tiết bồng và Lý Hiểu Mộng tới trước phòng 505, sau đó quay người sang nói nhỏ: “Vậy các cô có thể nhanh chút được không, tôi thật sự sợ phải chịu trách nhiệm…”
Tiết Bồng chỉ nói: “Yên tâm đi, không tới một phút đâu.”
Ngải Tiểu Nguyên gật đầu rồi mở cửa phòng 505.
Ba người bước vào phòng, đóng cửa lại.
Tiết Bồng cũng không chần chừ mà tranh thủ quan sát phòng bệnh, nhanh chóng lấy dụng cụ trong hộp ra, đi đến bên giường bệnh, nhìn thoáng qua gương mặt đang ngủ say của Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu rất tuấn tú, thế nhưng vì hôn mê đã một năm nên trông hơi gầy, sắc mặt trông hơi nhợt nhạt, thế nhưng đường nét khuôn mặt vẫn y hệt như trong trí nhớ của Tiết Bồng, không thay đổi gì nhiều.
Tiết Bồng khuỵu xuống, vén chăn lên một chút, chạm vào tay Hoắc Kiêu.
Bàn tay anh ta ấm ấm, cảm giác có vẻ có sức sống hơn khuôn mặt nhiều.
Tiết Bồng ấn ngón tay anh ta lên giấy lấy vân tay, bắt đầu từ ngón cái, sau đó là ngón trỏ, sau khi có được dấu vân tay, cô lại liếc nhìn, tay bên này không có đường lằn ngang.
Tiết Bồng lại đặt tay Hoắc Kiêu về chỗ cũ, phủ chăn lên trên.
Nhưng lúc rụt tay lại, cô lại thấy dường như ngón tay anh ta… vừa cử động?
Tiết Bồng nhíu mày, vì chăn đã phủ xuống, che mất tầm nhìn, cô không thể xác nhận được, nghĩ chỉ là hoa mắt bèn đi sang bên kia giường.
Cùng lúc đó, Lý Hiểu Mộng đang nhỏ tiếng hỏi Ngải Tiểu Nguyên vài chuyện.
Ngải Tiểu Nguyên cũng trả lời rằng từng nhìn thấy Hoắc Ung vắt chân lên đè ngang ngực Hoắc Kiêu.
Tiết Bồng cũng đã nghe thấy nhưng vẫn không ngừng tay.
Cô vén mép chăn bên phải Hoắc Ung, nắm lấy ngón tay bàn tay phải của anh ta ấn lên giấy.
Tiết Bồng cúi đầu nhìn, trên dấu vân tay của ngón trỏ có một đường lằn ngang thấy rõ, có độ tương tự cao so với dấu vân tay trên thi thể nữ kia.
Xem ra ngón tay trên găng tay của Hoắc Ung thật sự là của Hoắc Kiêu sao?
Tiết Bồng nhíu mày, nhìn chăm chăm vào tờ giấy, sau đó lại lật nhìn ngón trỏ bên phải của Hoắc Kiêu, nhìn thấy đường vân trên đó.
Cô tự dưng rất muốn biết đường lằn ngang đó là do đâu mà có.
Sau đó, cô nhìn thấy một vết sẹo trắng rất nhỏ, rất mảnh, sượt qua giữa ngón trỏ, chia dấu vân tay ra làm hai.
Tiết Bồng nhìn thấy, bỗng khựng lại vài giây.
Cho đến khi ngón trỏ cô đang nắm trong tay bỗng hơi cong lại.
Rất khẽ, rất nhẹ nhàng.
Nhưng lần này, Tiết Bồng chắc chắn mình không hoa mắt.
Cô vô thức nín thở, mở to mắt, lưng gáy cũng lạnh hết cả lên.
Cùng lúc đó, mấy ngón tay khác trên bàn tay người đàn ông cũng cong lại, nắm ngược lấy tay cô, giống như bắt lấy một thứ gì đó.
Dù là không hề mạnh tay nhưng lại rất gọn ghẽ.
Tiết Bồng bỗng chốc ngước mắt nhìn Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu không còn nhắm nghiền mắt, lúc này, mắt anh ta đang hé nhưng vẫn còn rất mơ màng, vẫn chưa thể nhìn rõ hiện thực, tròng mắt chầm chậm chuyển động, dường như đang thích nghi với ánh sáng.
Tiết Bồng lập tức đứng dậy, nhìn sang Lý Hiểu Mộng và Ngải Tiểu Nguyên.
Họ đang nói được giữa chừng cũng giật mình nhìn sang.