Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 117: Hiện trường phạm tội 5 - Chương 8



Trong suốt gần hai mươi năm trước đây, Tiết Bồng rất ít khi nghe được một lúc nhiều chuyện về Tiết Ích Đông như thế này, nhất là đây còn là lời tán dương từ một người ngoài.

Trương Vân Hoa có khen Tiết Ích Đông tốt thế nào thì cũng có kèm theo tình thân, tình gia đình, những thành tựu ngoài kia của Tiết Ích Đông giờ cũng chỉ biến thành một số liệu với giấy trắng mực đen.

Thời gian thật là tàn khốc.

Trong số những đồng nghiệp cũ trước kia của Tiết Ích Đông, đến giờ cũng chỉ còn có mỗi Thường Trí Bác là còn giữ liên lạc với nhà họ Tiết.

Tiết Bồng rất ngạc nhiên, đã lâu vậy rồi mà Thường Trí Bác vẫn nhớ rõ như lòng bàn tay, nhớ còn kỹ hơn cả Trương Vân Hoa, lại còn đánh giá Tiết Ích Đông cao đến thế.

Tiết Ích Đông qua lời kể của Thường Trí Bác khiến Tiết Bồng cảm thấy vừa thân thuộc vừa lạ lẫm, dường như hào quang của bố lại trở nên to lớn hơn chút nữa, lại dường như đó không còn chỉ là bố nữa mà là một người nào đó vĩ đại hơn.

Thậm chí Tiết Bồng còn để ý được, lúc nhắc tới ông ấy, ánh mắt Thường Trí Bác sáng hẳn lên, giống như những năm nay, trong lòng ông ấy, Tiết Ích Đông chưa từng rời đi.

Lời nói của Thường Trí Bác lại còn rất có sức tiêm nhiễm, Tiết Bồng cũng không khỏi chìm đắm vào cái thời đó, tưởng tượng ra hình ảnh khi đó của Tiết Ích Đông.

Cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, Tiết Bồng vẫn còn hơi luyến tiếc, nhưng chiều nay Thường Trí Bác còn bận việc nên bèn rời khỏi trước.

Dọn dẹp xong bàn ăn, Trương Vân Hoa cũng thấy hơi mệt, bèn đi vào phòng ngủ trưa.

Tiết Bồng rửa sạch chén bát, nhẹ bước về phòng mình, lúc này, cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện ban nãy.

Hiện giờ cũng không ngủ được, cô bèn quyết định sắp xếp lại di vật của Tiết Dịch.

Phần lớn quần áo và sách vở trước kia của Tiết Dịch đã được mang đi quyên góp, chỉ còn lại vài món.

Sổ tay và vở bài tập thì vẫn còn, Tiết Bồng lật ra xem sơ rồi lấy một cái hộp kim bằng hợp kim ra từ trên kệ.

Trong hộp đựng đầy những thứ linh tinh của Tiết Dịch lúc còn sống, còn có kẹp tóc, dây buộc tóc, lược, gương nhỏ cô từng dùng, còn có sổ từ vựng, bút bi vân vân.

Trong số đó còn có một chiếc móc khoá loé sáng, bên trên có đính nhiều hạt lấp lánh, trông còn rất mới, Tiết Bồng chưa thấy Tiết Dịch dùng bao giờ.

Tiết Bồng còn nhớ, Tiết Dịch bảo là chiếc móc khoá này có giá tận mấy trăm nghìn, một người bạn đã tặng cho cô, cô không nỡ để nó cạ phải chìa khoá rồi trầy xước, thế nên cứ để mãi ở đó không dùng tới.

Tiết Bồng cầm chiếc móc khoá, vừa quan sát vừa lấy điện thoại ra chụp hình lại.

Mười năm trước cô từng nghĩa chiếc móc khóa này là do Hoắc Kiêu tặng, dù sao thì các nữ sinh cấp Ba sẽ không có khả năng tặng nhau chiếc móc khóa đắt như thế cho lắm, có vẻ là bạn trai bạn gái tặng nhau.

Hơn nữa, mười năm trước, mấy trăm nghìn chắc là số tiền quà vặt cho một khoảng thời gian, nếu là Hoắc Kiêu thì lại có thể tặng mấy thứ đồ chơi này một cách dễ dàng hơn.

Nhưng hiện giờ nhớ lại lời Tiết Dịch lúc đó, lại nhìn chiếc móc khóa này, Tiết Bồng tự dưng lại thấy người tặng chắc không phải là Hoắc Kiêu.

Nếu là Hoắc Kiêu thì anh ta tặng một cách dễ dàng như thế, Tiết Dịch sẽ không quý trọng.

Ngược lại, Hàn Cố khi đó gia cảnh không chỉ nghèo khó mà còn phải cật lực vừa học vừa làm, mấy trăm nghìn chắc phải là chi phí ăn uống cả tháng của hắn, Tiết Dịch lại sẽ coi trọng tấm lòng này hơn chăng?

Nghĩ đến đây, Tiết Dịch đặt cái hộp xuống, nhanh chóng mở ngăn kéo bàn học kế bên, lấy từ bên trong ra một hộp quà nhỏ có hình dáng dài dài.

Bên trong hộp quà là một chiếc cà vạt nam làm từ tơ tằm, kiểu dáng cũng từ mười năm trước, hoa văn mờ màu xanh dương sẫm trông rất có khí chất, thích hợp với một số nhân viên văn phòng trẻ tuổi.

Lúc đó, khi sắp xếp di vật của Tiết Dịch, Tiết Bồng nghĩ là cô ấy đã mua nó cho Hoắc Kiêu, cô cũng chưa từng suy nghĩ kỹ về những chuyện khác, cũng không có tâm trạng và cơ hội để đưa nó cho Hoắc Kiêu.

Thế nhưng bây giờ xem ra, khí chất của chiếc cà vạt này dường như thích hợp với Hàn Cố hơn chăng?

Tiết Bồng lấy chiếc cà vạt ra, cẩn thận kiểm tra, một lát sau, cô nhìn thấy ở phía trong góc đường may có thêu hai ký tự: HC.

Đó chính là viết tắt của tên Hàn Cố.

Quả là hắn.

Tiết Bồng đặt cà vạt lại vào trong hộp, ngồi thất thần một lúc.

Một lát sau, Tiết Bồng mở điện thoại tìm Wechat của Hàn Cố, gửi bức ảnh chiếc móc khoá vừa chụp sang: “Còn nhớ cái móc khoá này không?”

Một lúc sau, Hàn Cố trả lời: “Nhớ.”

Câu trả lời vô cùng rõ ràng chỉ với một từ.

Chiếc móc khoá vẫn chưa được sử dụng, lớp màng nilon dán ngoài vẫn chưa được xé ra.

Cũng có nghĩa là người nhớ nó chính là người đã tặng nó.

Tiết Bồng hít sâu một hơi, tuy đây không phải là phát hiện động trời gì, vả lại đáng ra cô phải để ý tới từ mấy năm trước rồi, thế nhưng mấy năm nay cô chưa từng mở cái hộp này ra, cũng chưa từng mò mẫm đồ dùng cá nhân của Tiết Dịch, vì thế dù chỉ là một phát hiện nhỏ, trong lòng cô cũng không khỏi chấn động.

Cái quan trọng nhất là dường như tình cảm của Tiết Dịch đối với Hàn Cố còn sâu nặng hơn cô nghĩ.

Năm đó, họ không chỉ đơn giản là muốn chơi cho vui.

Vài giây sau, Hàn Cố hỏi: “Sao lại tự nhiên tìm ra vậy?”

Tiết Bồng trả lời: “Không có gì, mới sắp xếp di vật của chị tôi, tình cờ nhìn thấy. Tôi đoán là anh tặng nên hỏi anh thử.”

Hàn Cố: “Đúng là anh tặng.”

Cũng không biết tại sao, nhìn thấy câu trả lời của Hàn Cố, Tiết Bồng lại thấy mắt mình cay cay.

Đã mười năm rồi, nếu đổi lại là một ai khác, chuyện này cũng đã tới lúc sang trang mới rồi.

Nhưng Hàn Cố vẫn nhớ, hơn nữa lại còn vừa nhìn là nhận ra ngay, chứng tỏ hắn luôn nhớ về từng chút của Tiết Dịch dù là nơi nào ở đâu, mới có thể ấn tượng sâu sắc được tới vậy.

Cũng vì chiếc móc khoá này mà Tiết Bồng mới nói một câu thế này: “Trước đây tôi sơ ý quá, sắp xếp di vật của chị tận mấy lần nhưng vẫn bỏ sót rất nhiều chi tiết. Tuy là bây giờ nói ra đã hơi muộn nhưng tôi vẫn muốn nói với anh, chiếc móc khoá này chị tôi vẫn cứ không nỡ dùng. Còn nữa, chị ấy cũng có mua quà cho anh.”

Hàn Cố vội hỏi: “Là gì vậy? Có còn ở đó không?”

Tiết Bồng khựng lại: “Vẫn còn nhưng đã là kiểu của mười năm trước rồi, chắc giờ anh cũng không dùng tới nữa.”

Vài giây sau, Hàn Cố gọi điện tới.

Tiết Bồng thở dài, nhấc máy rồi nghe thấy hắn nói: “Nếu đồ vẫn còn đó, có thể phiền em đưa nó cho anh được không?”

Lúc này đây, Tiết Bồng cũng không nói rõ được cảm giác gì đang đập trong tim cô, dường như câu nói này đã chạm đến đáy lòng cô, lại dường như là một thứ gì đó khác.

Về tình cảm mà nói, Hàn Cố giờ đây dường như còn cho cô cảm giác gần gũi hơn cả Trương Vân Hoa, bởi họ quan tâm đến cùng một người, đều có ám ảnh sâu sắc với cô ấy.

Đã mười năm trôi qua, Hàn Cố vẫn cứ ở đó.

Tiết Bồng cụp mắt, cô khẽ hỏi: “Đã mười năm rồi, anh có còn cần không?”

“Cần.” Hàn Cố trả lời: “Anh chỉ có vài món di vật của cô ấy, nếu đã là quà cô ấy tặng… anh đều cần cả.”

Tiết Bồng cũng trả lời thoải mái: “Được, vậy đợi khi nào anh rảnh thì hẹn gặp ở đâu đi, tôi mang đồ tới cho anh.”

Hàn Cố: “Vậy thì bây giờ đi.”

Tiết Bồng hoàn toàn không ngờ Hàn Cố nói tới là tới ngay.

Chưa đến mười lăm phút, xe của Hàn Cố đã dừng trước cổng khu dân cư.

Tiết Bồng bước ra, nhìn thấy hắn ngồi trên ghế lái đằng sau ô cửa xe đang được hạ xuống.

Tiết Bồng mở cửa bước lên xe, lấy hộp quà trong túi ra đưa cho Hàn Cố.

Sau đó, cô nhìn thấy Hàn Cố hít sâu một hơi, chậm rãi cẩn thận mở cái hộp, để lộ cái cà vạt bên trong.

Rồi hắn cứ chết trân, không động đậy gì hồi lâu, chỉ nhìn chăm chăm vào “tấm lòng” kia.

Hàn Cố cụp mắt, hàng lông mi khẽ lay động, hắn mím chặt môi, dường như đang cố ngấm cảm xúc, lại dường như là đang kìm nén gì đó, một lúc sau mới đậy nắp hộp lại.

“Cảm ơn.”

Tiết Bồng hỏi: “Mẹ tôi ở nhà, anh có muốn lên thăm không?”

Nếu là vào hai tháng trước, Tiết Bồng tuyệt đối sẽ không hỏi vậy, khi đó cô còn rất ghét khi nhìn thấy Hàn Cố, hoàn toàn không hề vui vẻ, nói gì tới chuyện mời hắn vào nhà.

“Hôm khác đi.” Hàn Cố mím môi, cất kỹ hộp quà rồi hỏi: “Chiều nay em có bận gì không?”

Tiết Bồng: “Tạm thời thì không, sao thế?”

“Có một nơi mà Tiết Dịch trước kia hay tới, em có muốn tới xem không?”

Tiết Bồng sững sờ: “Nơi nào?”

Theo như cô biết, khu vực hoạt động thường xuyên của Tiết Dịch ngoài trường học, nhà, thư viện thì nhiều nhất cũng chỉ là đi hát karaoke với các bạn hay tham gia một số hoạt động ngoại khóa, như hầu hết những học sinh cấp Ba khác vậy.

Hàn Cố nhanh chóng khởi động xe, vừa lái xe ra đường lớn vừa nói: “Là nhà anh thuê hồi đại học, tuy là sau này anh không ở nữa, nhưng mà vẫn trả tiền thuê, vì vậy căn phòng vẫn còn nguyên dáng vẻ năm đó.”

Tiết Bồng sững sờ giây lát, đột nhiên hiểu ra: “Trước kia chị tôi thường tới đó với anh sao?”

“Ừ.” Hàn Cố nhoẻn miệng: “Bên đó còn vài thứ cô ấy để lại. Lâu lâu anh sẽ về xem lại.”

Tiết Bồng không trả lời, cũng không biết có thể nói gì vào lúc này.

Hàn Cố vẫn tiếp tục thuê căn phòng đó, điều này đã nói lên được nỗi nhớ nhung của hắn dành cho Tiết Dịch, người làm em như cô mà còn phải tự thẹn không bằng.

Suốt quãng đường sau đó, cả hai đều rất ít lên tiếng.

Hàn Cố bật đài nghe tin tức một lúc, Tiết Bồng cứ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa.

Tin tức trên đài vẫn nói về vụ án phân xác rầm rộ trước đó và việc Hoắc Kiêu đột nhiên tỉnh lại, bao gồm cả vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn xuyên thành phố.

Nhưng Hàn Cố và Tiết Bồng không nhắc tới một chữ, đến khi tin tức kết thúc, Hàn Cố chuyển vài đài, không tìm được chương trình phù hợp bèn tắt đi.

Tiết Bồng vẫn đang nghĩ về chuyện của Tiết Dịch.

Trước đây cô cứ vướng mắc về nguyên nhân cái chết của Tiết Dịch và lý do tại sao Phương Tử Oánh phải giết hại Tiết Dịch.

Ban đầu, cô muốn làm kỹ thuật hình sự cũng là bởi muốn tìm hiểu sâu hơn về vụ án, tìm ra nguyên nhân từ gốc.

Tất nhiên suốt những năm qua, cô từng trút giận, từng thất vọng, cũng vì làm nghề này nên mới hiểu hơn cái khó khi phá một vụ án.

Xét theo vật chứng khi đó mà nói, vụ án của Tiết Dịch không có gì đáng ngờ, Phương Tử Oánh thật sự là hung thủ, đúng ra thì cô phải gỡ bỏ được nghi ngờ lâu rồi.

Chỉ là đã qua gần mười năm rồi, trong lòng cô vẫn luôn có một sợi dây đang kéo căng, trực giác vẫn luôn nói với cô, chuyện này vẫn có ẩn tình.

Cho đến hôm nay, sau khi nhiều biến cố lần lượt xuất hiện, bao gồm cả việc gặp lại Phương Tử Oánh lần nữa, Phương Tử Oánh nói dối rằng hung thủ thật sự là một người khác, Phương Tử Oánh ra tù, hôm qua cô lại còn nhận được một bức hình của Tiết Dịch vân vân.

Những chuyện này cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ và quan niệm trước kia của cô.

Cô không còn cứ băn khoăn về hiện trường Tiết Dịch bị giết nữa, ngược lại, cô bắt đầu thắc mắc nhiều hơn về cuộc sống trước kia của Tiết Dịch, tâm tư suy nghĩ của Tiết Dịch, Tiết Dịch đã quen biết những ai, đã làm những gì.

Ban đầu, Tiết Bồng chỉ biết là Tiết Dịch có dính dáng tới Hoắc Kiêu, Hàn Cố, cũng từng nhìn thấy Tiết Dịch và Hàn Cố hôn nhau thắm thiết trong thư viện.

Tiết Bồng chỉ thấy hơi sốc chứ không nghĩ gì nhiều.

Bản thân cô cũng không có suy nghĩ gì chuyện tình yêu, cũng không có khát khao và trông mong về gì, cô chỉ chú tâm vào lĩnh vực mà mình thấy hứng thú, chưa hề quan tâm mấy chủ đề bàn tán hóng hớt trên mạng.

Những thứ như đàn ông tệ bạc, đàn bà trắc nết, ngoại tình, bắt cá hai tay gì đó đều không phải chuyện khiến cô để tâm.

Cô không có gánh nặng tư tưởng đạo đức với những hành vi này, tất nhiên là cũng không cảm thấy sao về chuyện khi ấy Tiết Dịch đã làm.

Nhưng hiện giờ nhìn lại, không chỉ có mỗi Hoắc Kiêu và Hàn Cố mà còn dính líu tới một người nữa là Khang Vũ Hinh.

Dù cô có là người trong cuộc mù quáng tới mấy thì cũng bắt đầu cảm nhận được “bản lĩnh” của Tiết Dịch.

Tuy cô là em gái Tiết Dịch nhưng lại không hiểu cô ấy bằng người ngoài, xem ra khi đó cô quả thật đã quá chìm đắm trong thế giới của riêng mình, lơ là đến cả người thân thiết nhất với mình từ nhỏ.

Tiết Bồng nghĩ ngợi lung tung suốt dọc đường, cho đến khi Hàn Cố từ từ lái xe chậm lại, cuối cùng cũng dừng lại ở một con hẻm nhỏ.

Tiết Bồng chợt tỉnh, tò mò nhìn ra ngoài cửa xe, không biết mình đã tới được khu nhà cũ kỹ này như thế nào, căn nhà có tuổi đời ít nhất cũng đã mấy chục năm, nhìn thoáng qua cứ như đang run rẩy, có thể bị gió thổi đổ bất cứ lúc nào.

Đến lúc cả hai xuống xe, Tiết Bồng hỏi: “Hồi đó anh sống ở đây sao?”

Hàn Cố cười: “Ừ, đi thôi.”

Hàn Cố không nói thêm gì đã đi vào trong hẻm.

Tiết Bồng đi theo phía sau.

Con hẻm rất nhỏ, cả hai rất khó đi ngang hàng, dọc đường còn phải tránh một số thứ lung tung hai bên.

Đường trong hẻm quanh co, giữa đường có rất nhiều lối rẽ, nếu Hàn Cố không dẫn đường thì Tiết Bồng chắc chắn sẽ lạc đường.

Hai người cứ đi như thế mấy phút rồi Hàn Cố mới dừng lại.

Tiết Bồng cũng đứng lại theo, lại đi theo hắn vào một cái cửa nhỏ hẹp.

Bước qua cửa là một cái cầu thang bằng gỗ, cứ bước một bước  là sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt, Tiết Bồng không dám bước quá mạnh, sợ sẽ đạp thủng mất.

Cũng không biết đã lên được mấy tầng, Hàn Cố lấy chìa khoá ra, mở một cánh cửa trong số đó ra.

Lúc mở cửa, âm thanh cót két khó chịu vẫn vang lên.

Hàn Cố bước vào trước rồi nói: “Phòng hơi nhỏ một chút.”

Tiết Bồng bước vào phòng, quả thật vậy, căn phòng chỉ nhỏ cỡ một cái nhà vệ sinh bình thường.

Trong phòng được bày trí rất kỳ diệu, mở cửa đi mấy bước là bàn học, trước bàn học có một khung cửa sổ, bên cạnh là một chiếc giường đơn nhỏ nhắn và một cái tủ trong không hề bắt mắt.

Vả lại ở đây cũng chỉ có thể để được bao đấy đồ, không gian dư còn lại còn không đủ để hai người cử động thoải mái.

Hàn Cố vừa bước vào là đã ngồi xuống giường để Tiết Bồng có thể nhìn được xung quanh.

Hàn Cố cũng nhìn thấy được hết biểu cảm của Tiết Bồng, hắn không khỏi bật cười.

Cho đến khi Tiết Bồng nhìn sang hỏi: “Anh từng sống ở đây thật à?”

“Ừ.” Hàn Cố vẫn cười, mà nụ cười còn hằn sâu hơn.

Tiết Bồng hỏi: “Anh cười cái gì?”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy trên tủ có đặt một khung hình, cô gái có nụ cười tươi như hoa nở trong hình chính là Tiết Dịch.

Tiết Bồng cầm lấy khung hình rồi nhìn chăm chăm vào đó.

Cô chưa từng thấy bức ảnh này bao giờ.

Cùng lúc đó, giọng của Hàn Cố cũng vọng tới từ phía sau: “Anh cười là vì lần đầu tới đây, Tiết Dịch cũng nói câu y như em vậy.”

Tiết Bồng xoay người lại.

Hàn Cố lại nói: “Nhưng mà cô ấy còn nói thêm một câu nữa.”

“Câu gì?”

“Cô ấy nói…”

— “Anh sống ở đây thật đấy hả? Không thuê đại một căn phòng đạo cụ để lừa em đấy chứ?”

Nghe thấy thế, Tiết Bồng cũng cười: “Nghe đúng là kiểu của chị ấy.”

Sau đó, cô lại hỏi: “Lúc đó tiền thuê căn này là bao nhiêu?”

Hàn Cố: “Bốn trăm tệ một tháng.”

Rẻ thật, nhưng mà cũng không đắt hơn được nữa.

Tiết Bồng nói: “Anh vừa học vừa làm, sống ở nơi thế này mà lại bỏ nhiều tiền như thế để mua cho chị tôi cái móc khoá.”

Hàn Cố vẫn ngồi bên giường, cười bảo: “Đúng là anh vừa học vừa làm nhưng mà cũng không phải là không có tiền thuê chỗ tốt hơn. Anh thuê căn này là vì nó khá gần trường, ngoài ra còn một nguyên nhân nữa, có cái nói ra hơi mê tín.”

Mê tín?

Tiết Bồng: “Vậy hả? Anh nói ra xem thử.”

Hàn Cố: “Từng có ba sinh viên xuất sắc sống trong căn phòng nhỏ này. Tuy không phải là thủ khoa nhưng thành tích học tập của cả ba đều rất xuất sắc. Cái người ở trước anh sau này còn nhận được giải Thanh niên Kiệt xuất thành phố Giang. Chủ nhà cũng nói căn này phong thuỷ tốt.”

Nghe Hàn Cố nói thế, Tiết Bồng lại vô thức nhìn xung quanh một vòng: “Xem ra là phong thuỷ tốt thật, bây giờ anh cũng đã là luật sư có tiếng rồi.”

Hàn Cố cười, không nói gì, chỉ đứng dậy mở ngăn kéo bàn học.

Tiết Bồng đưa mắt theo, nhìn thấy vài món đồ dùng của con gái bên trong.

Có một cái máy sấy nhỏ, kẹp tóc và dây buộc được kẹp cùng nhau, còn có một túi đồ trang điểm nhỏ.

Tiết Bồng cũng không nói gì nhiều, cô ngồi xuống ghế, lấy từng món đồ ra xem.

Trong cái túi đồ trang điểm có một cái lược gấp, còn có một cái gương nhỏ và hai hũ dưỡng môi, một chai dưỡng thể nhỏ và một lọ dưỡng ẩm.

Xem đến đây, Tiết Bồng cũng đã thầm hiểu, Tiết Dịch từng ở lại đây.

Sau đó, cô lại đưa mắt sang bên cạnh, nhìn thấy vài quyển sổ trong ngăn kéo, trông có vẻ là tập vở của Hàn Cố hồi đi học.

Lúc này, Hàn Cố bảo: “Từ sau khi chuyển đi, anh vẫn chưa động tới đồ ở trong này, tất cả đều được giữ nguyên dáng vẻ của năm đó.”

Tiết Bồng yên lặng một lúc, đặt đồ xuống, nhìn ra cửa sổ nói: “Nếu là chuyện của người khác, lúc này có thể tôi sẽ khuyên người ta rằng con người vẫn phải nhìn về phía trước mà sống, không thể cứ sống trong quá khứ mãi.”

Cô dừng lại, nhìn sang Hàn Cố.

Hàn Cố tựa bên bàn học, cúi mặt nhìn cô.

Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu hun hút, dường như có chút lúng túng, lại dường như đang tìm kiếm gì đó.

Tiết Bồng cười nhưng ánh mắt rất hờ hững, giọng nói cũng rất rõ ràng: “Nhưng quá khứ nơi anh dừng lại có chị của tôi. Tôi không làm theo ý muốn trong lòng mình mà khuyên anh được. Nhưng mà tôi cảm thấy chị tôi cũng sẽ không mong anh cứ sống như thế này mãi đâu.”

Nói tới đây, căn phòng cũng yên lặng hồi lâu.

Cho đến khi Hàn Cố lên tiếng thở dài, nhìn cô nói: “Em thật sự rất giống cô ấy.”

Tiết Bồng đáp: “Nhưng tôi không phải chị ấy.”

Trên đời này, chỉ có một Tiết Dịch.

Hàn Cố ngẩn người, khẽ gật đầu, vẻ ngơ ngẩn trong ánh thoáng chốc tan biến, lại nhanh chóng trở nên rõ ràng, lạnh nhạt.

Sau đó, hắn tránh mắt nói: “Em đúng là không phải cô ấy.”

Chắc là do về lại chốn cũ, nhìn vật nhớ người, cũng có lẽ là do nói về chuyện quá khứ với người nhà Tiết Dịch, rất nhiều chuyện cũ bỗng vụt qua trong đầu Hàn Cố, không thể dứt ra được.

Hắn cứ tựa vào bàn học như thế, thừ người nhìn chăm chăm xuống sàn.

Nhưng Tiết Bồng lại rất tỉnh táo, cô cũng không quên mục đích ban đầu của mình là thăm dò.

Tiết Bồng lấy điện thoại ra, lặng lẽ mở bộ sưu tập, tìm lại tấm hình hôm qua mình nhận được rồi đưa điện thoại ra trước mặt Hàn Cố.

“Chị tôi và Khang Vũ Hinh có quan hệ gì với nhau?”

Một câu hỏi đột ngột.

Hàn Cố như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, vô thức nhìn sang tấm ảnh, sững người một chốc rồi nói: “Họ là bạn bè.”

Tiết Bồng vẫn nhìn chăm chăm vào vẻ mặt của hắn, cô lại hỏi: “Bạn bè như thế nào? Bạn bè cùng tụ tập hay là bạn bè có thể giao dịch với nhau?”

Hàn Cố sững người thấy rõ, hắn ngước mắt nhưng không trả lời thẳng vào vấn đề mà hỏi lại: “Giao dịch mà em nói là gì?”

“Ma tuý.” Tiết Bồng bình tĩnh nói ra hai chữ mà đến cô cũng tự thấy kinh ngạc.

Trong lòng cô cũng rất sốc, không phải vì hai chữ đó mà là không ngờ mình lại buột miệng nói ra, có phải điều này có nghĩa là tiềm thức cô cũng đã bắt đầu nghi ngờ rồi không?

Hàn Cố biến sắc, đứng thẳng dậy: “Sao có thể?”

Cũng không biết vì sao, Hàn Cố tự dưng biến sắc như thế, Tiết Bồng lại thấy thở phào.

Hắn trông không giống như đang giả vờ.

Tiết Bồng cất điện thoại vào: “Bố của Khang Vũ Hinh là Khang Nghiêu, từng là ông trùm ma túy khét tiếng ở thành phố Giang, sau đó bị xử bắn. Anh giúp Khang Vũ Hinh xử lý những vụ việc dính dáng tới pháp luật, không thể nào không biết những chuyện này đâu nhỉ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui đều không nghĩ ra lý do tại sao chị tôi lại có dính dáng tới con gái của trùm ma tuý.”

Vừa dứt lời, cả căn phòng lại chìm trong yên lặng.

Tiết Bồng lại cứ nhìn chăm chăm vào Hàn Cố không rời mắt.

Thoạt đầu, Hàn Cố rất kinh ngạc, sau đó lại phẫn nộ, mà cả hai thứ cảm xúc này đều bị hắn miễn cưỡng giằng xuống, ánh mắt lại lần nữa trở nên sâu xa khó lường, lúc lên tiếng trả lời, hắn đã khôi phục lại được dáng vẻ luật sư giỏi che đậy kia.

“Em nghi ngờ như thế thì anh cũng có thể hiểu được. Thế nhưng có hai chuyện em cần phải hiểu. Thứ nhất, Khang Nghiêu có dính dáng tới ma tuý và Khang Vũ Hinh có dính dáng tới ma tuý hay không là hai chuyện khác nhau. Thứ hai, dù Khang Vũ Hinh có dính dáng tới ma tuý cũng không có nghĩa là người cô ta quen đều là tội phạm ma tuý. Trong số đó cũng có cả chị em.”

Tiết Bồng bỗng bật cười: “Đừng có chơi chữ nữa. Khang Vũ Hinh có dính dáng tới ma tuý hay không trong lòng anh biết rõ, tôi cũng không quan tâm đến chuyện này, tôi chỉ quan tâm chị tôi có tham gia vào hay không. Nếu không thì anh có thể nói thẳng cho tôi biết.”

Hàn Cố nói: “Được, vậy anh nói cho em biết là không.”

Lần này, hắn trả lời rất thẳng thắn, rất chắc chắn.

Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào mắt hắn, vài giây sau, sợi dây căng siết trong lòng cũng dần được thả lỏng.

Thật ra dù không hỏi Hàn Cố, cô cũng có thể sắp xếp được đại khái đầu đuôi ngọn ngành theo các manh mối hiện có.

Khang Vũ Hinh hiện giờ phần trăm cao là có liên quan tới ma tuý.

Bỏ qua phản ứng của Barno hôm qua thì còn có đủ loại dấu vết khác như mùi “ma tuý” toả ra từ đám người hôm qua, còn có Tôn Cần, Lý Thành Kiệt, tất cả đều đã chứng tỏ một màu đen sì của Khang Vũ Hinh.

Thế nhưng năm đó Khang Nghiêu sa lưới, cảnh sát đã điều tra về người nhà của ông ta, chứng thực được Khang Nghiêu đã nhiều năm không về nhà, hai mẹ con Khang Vũ Hinh không hề dính dáng tới ma tuý.

Nếu có thì họ chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm không thể nào còn ung dung tới giờ này.

Vậy thì mười năm trước, Khang Vũ Hinh càng không thể nào động tới ma tuý.

Cô ta đã không có thì Tiết Dịch cũng không thể.

Chỉ là vì hiền giờ, chuyện liên quan tới Khang Vũ Hinh rất nhạy cảm, Tiết Bồng lại tự dưng nhận được tấm ảnh chụp chung của cô ta với Tiết Dịch, dù có phân tích được thấu đáo hơn cũng vẫn là người trong cuộc mù quáng, không đủ khách quan.

Cô chắc chắn vẫn phải tìm một người đáng tin, một người hiểu rõ Tiết Dịch để hỏi rõ ngọn ngành.

Mà người này chỉ có thể là Hàn Cố.

Tiết Bồng đang nghĩ tới đây đã nghe thấy Hàn Cố hỏi: “Sao tự dưng em lại nhắc tới Khang Vũ Hinh, tấm ảnh này được chụp từ mười năm trước sao?”

Tiết Bồng chững lại nói: “Đúng vậy. Nhưng mà đến năm nay tôi mới tình cờ nhìn thấy mặt Khang Vũ Hinh, một lần là ở con phố quán bar, hôm đó anh cũng ở đó, còn một lần nữa là hôm qua.”

“Hôm qua?” Hàn Cố sửng sốt.

Tiết Bồng: “Đúng thế, nói ra cũng tình cờ, hai lần tôi đều dắt theo chó nghiệp vụ, hơn nữa cả hai lần nó đều đứng sủa trước xe của Khang Vũ Hinh, còn cứ nằm ở đó không chịu đi.”

Hàn Cố bán tín bán nghi: “Vì chuyện này mà em chắc chắn cô ta có dính líu tới ma tuý?”

Tiết Bồng vẫn bình thản trả lời: “Anh là luật sư của cô ta, không phải anh mới là người nên trả lời tôi về chuyện này sao?”

Lại là một khoảng yên lặng.

Hàn Cố khẽ thở dài rồi nói: “Với tư cách là luật sư, anh không nên nói với em những chuyện này. Nhưng thật ra nói với em cũng không sao cả. Anh không phải luật sư của Khang Vũ Hinh, anh chỉ được cô ta uỷ thác để giúp hai người xử lý vụ kiện thôi. Thường anh sẽ không tham gia những vụ án nhỏ thế này, thế nhưng một người trong số họ là bạn tù cùng buồng giam với Phương Tử Oánh, chính điều này đã khiến anh chú ý.”

Cùng buồng giam với Phương Tử Oánh?

Tiết Bồng nhanh chóng nhớ lại, suy đoán theo thời gian và vụ án, chắc là vụ án của Trần Lăng, khi đó có vài người bạn tù của Trần Lăng có liên quan, thế nhưng vì Trần Lăng chết do tự sát nên những người khác không có gì đáng nghi.

Tổ Trại giam xách động lực lượng đi điều tra vụ này cũng không biết là vì tính mạng của Trần Lăng hay là vì bên trong có có liên quan tới một đường dây ma tuý.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng nói: “Người anh nói có phải tên là Triệu Phong không?”

Hàn Cố sững sờ hỏi: “Sao em biết?”

Tiết Bồng khẽ cười: “Tôi cũng có tham gia vụ án đó, có gặp cô ta, tôi còn biết cô ta có liên quan tới một đường dây ma tuý nhưng không ngờ Khang Vũ Hinh lại cho anh xử lý chuyện sau đó, thì ra cô ta là người của Khang Vũ Hinh.”

Lại là vài giây im lặng.

Hàn Cố cụp mắt, hình như cũng vừa cười.

Nụ cười đầy ngụ ý, có vẻ kinh ngạc, cũng có vẻ đã hiểu ra.

Hắn biết Tiết Bồng không còn là cô bé bắt gặp Tiết Dịch và hắn trong thư viện chín năm trước nữa, bây giờ cô vẫn kiệm lời như thế, nhưng đôi mắt lại sáng tỏ mồn một.

Cô rõ là đã nhìn được thấu nhiều chuyện nhưng lại thường vờ như không nhìn thấy, có lẽ là cô thấy những chuyện đó không liên quan tới mình, lười tham gia vào.

Nhưng một khi cô đã chỉ ra thì hết sức thẳng thừng.

Một lúc sau, Hàn Cố nói: “Dù anh phủ nhận thì em cũng không tin.”

Tiết Bồng không trả lời.

Cô đương nhiên hiểu rõ cái lợi và hại ở đây, dù là tội phạm ma tuý thì cũng có quyền mời luật sư.

Mà cô cũng chẳng quan tâm Lý Đông Vân và Triệu Phong sẽ bị xử bao nhiêu năm.

Tiết Bồng chỉ hỏi: “Anh giúp họ là vì muốn biết được chuyện của Phương Tử Oánh từ phía họ sao?”

Hay là còn có mục đích thăm dò sâu xa hơn nữa?

Hàn Cố không trả lời, hắn đứng thẳng người dậy: “Cũng trễ rồi, đi thôi.”

Tiết Bồng cũng đứng lên khỏi ghế nhưng lại vẫn không bỏ qua vấn đề ban nãy, cô biết một khi để lỡ lần này, sau này muốn hỏi sẽ càng khó hơn.

“Tôi nhớ là anh còn gợi ý cho Trần Lăng “chăm sóc” cho Phương Tử Oánh. Tôi muốn biết rốt cuộc là anh muốn Phương Tử Lăng bị ám ảnh về chuyện này hay có nghi vấn gì khác?”

Hàn Cố bỗng chốc khựng lại, xoay người nhìn vào Tiết Bồng.

Ánh mắt hắn vừa lạnh lùng vừa băng giá, Tiết Bồng thở dài bảo: “Mục tiêu của anh và tôi trong chuyện này là như nhau. Rốt cuộc là anh nghi ngờ gì, có thể nói thẳng với tôi.”

Cả hai cứ nhìn nhau như thế, so đo qua ánh mắt.

Một hồi lâu sau, Hàn Cố mới quay đi nơi khác: “Đơn giản lắm, anh nghi ngờ hung thủ là người khác.”