Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 119: Hiện trường phạm tội 5 - Chương 10



Lục Nghiễm nhìn trân trối vào định vị Khang Vũ Hinh gửi sang, hồi lâu không cử động.

Từ sau đó, Khang Vũ Hinh không gửi thêm lời nào nữa.

Lục Nghiễm cũng bắt đầu cân nhắc thiệt hơn.

Khang Vũ hinh không phải người dễ chịu, cô ta trước giờ nói một là một, hơn nữa còn yêu ghét rõ rệt, ai mà có lỗi với cô ta, cô ta chắc chắn sẽ đáp trả lại.

Cô ta còn rất thông minh, cực giỏi mưu tính.

Cô ta gửi định vị quán bar của Vương Xuyên sang thế này là để nói với anh, trong tay cô ta có thứ mà anh cần.

Tất nhiên là bây giờ Lục Nghiễm hoàn toàn có thể đưa đoạn trò chuyện vừa rồi với Khang Vũ Hinh cho chi đội chống ma tuý, chỉ là nếu làm thế, chi đội chống ma tuý có thể sẽ không có anh tham gia tiếp, dù có cũng sẽ giữ bí mật trong nội bộ.

Thế thì quả thật là đã bứt dây động rừng, đến cuối cùng cũng chỉ công cốc mà thôi.

Vả lại cuộc trò chuyện của họ cũng không có bất cứ manh mối nào chỉ tới “Khang Nghiêu” và ma tuý.

Mà dù Khang Vũ Hinh có dính dáng tới ma tuý cũng sẽ không ngu ngốc mà đem giấu ma tuý trong nhà mình, lại còn cần phải có lệnh khám xét mới lục soát tất cả tài sản đứng tên cô ta được, không có bằng chứng thì cũng chẳng xin được lệnh khám xét.

Bên cạnh đó, phía sau Khang Vũ Hinh là giao dịch ma tuý lớn cỡ nào?

Đối với hành động của đội chống ma tuý mà nói, đây chắc chắn là một con cá lớn cần phải giăng dây dài.

Cũng có nghĩa là nếu làm việc theo quy tắc, rất khó moi móc ra được điểm yếu của Khang Vũ Hinh ngay bây giờ.

Cái quan trọng nhất chính là Khang Vũ Hinh rất có khả năng biết được manh mối mà Vương Xuyên nắm trước khi chết.

Người diệt khẩu Vương Xuyên là Lý Thành Kiệt, Lý Thành Kiệt lại phục kích Lục Nghiễm, phần trăm cao là do ý muốn của Khang Vũ Hinh, nói như thế thì câu trả lời mà anh cần có lẽ đang nằm ở chỗ Khang Vũ Hinh.

Đi hay không đây.

Không đi thì Khang Vũ Hinh sẽ không chịu thôi, chắc chắn sẽ còn tiếp tục hành động.

Nếu đi thì còn có thể hỏi được cho rõ ràng, xem xem mục đích cô ta là gì.

Lục Nghiễm nhắm mắt, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nghe theo đáp án trong lòng mình.

Anh lập tức đứng dậy khỏi sofa, dặn dò Barno mấy câu rồi thay bộ đồ khác, cầm điện thoại đi ra khỏi nhà.

Lục Nghiễm tự lái xe của mình, đồng thời còn để lại định vị trong xe và điện thoại, đích đến chính là quán bar của Vương Xuyên, nếu lát nữa có “trục trặc” gì, những thứ này đều là manh mối.

Đương nhiên là anh nghĩ Khang Vũ Hinh vẫn còn chưa ngu ngốc đến mức xuống tay với anh vào đêm nay, nếu cô ta muốn giết anh thì lần trước Lý Thành Kiệt cũng có thể ra tay, hơn nữa, hôm nay người hẹn anh lại còn là Khang Vũ Hinh, anh mà xảy ra chuyện gì thì cô ta có hiềm nghi lớn nhất, làm vậy chẳng khác gì rước họa vào thân.

Lục Nghiễm nghĩ ngợi suốt dọc đường, suy đi nghĩ lại đều thấy Khang Vũ Hinh chỉ gọi anh tới để đàm phán thôi, hơn nữa còn có một số điều kiện để trao đổi nữa, điều kiện là gì thì chỉ có thể đi đến đó mới biết.

Nhưng để phòng ngừa bất trắc, trước khi xuống xe, Lục Nghiễm còn gửi tin nhắn cho Hứa Trăn với nội dung: “Nếu mai tôi không đi làm thì tới địa chỉ này tìm tôi.”

Sau đó, Lục Nghiễm gửi địa chỉ quán bar của Vương Xuyên sang.

Lục Nghiễm dừng xe trước con hẻm, đường bên trong quá hẹp, chỉ có thể đi bộ.

Lục Nghiễm đút hai tay vào túi, ung dung đi về phía quán bar của Vương Xuyên, lúc gần đến, Hứa Trăn lại trả lời tin nhắn.

“Đội phó Lục, anh vẫn điều tra vụ án của Vương Xuyên sao? Có cần hỗ trợ không?”

Lục Nghiễm dừng bước, trả lời nhanh: “Không cần đâu, đông người dễ hỏng chuyện, nhớ lời ban nãy tôi vừa nói.”

Nói xong, anh đút điện thoại vào túi, nhanh chóng đi tới trước cửa quán bar.

Biển hiệu trước kia đã được tháo xuống, cửa nẻo thì không thay đổi gì nhiều nhưng người ta vứt rất nhiều rác trước cửa, bụi bặm phủ đầy, nhìn là biết lâu rồi không làm ăn gì.

Lục Nghiễm bước tới mấy bước, vừa định mở cửa thì cửa đã mở ra từ bên trong trước.

Lục Nghiễm khựng lại, anh ngước mắt, nhìn sang hai tay vạm vỡ mặc vest đứng trước cửa.

Hai tên kia cũng nhìn anh.

Lục Nghiễm chỉ thờ ơ: “Tôi tìm Khang Vũ Hinh.

Một tên trong số đó liếc nhìn Lục Nghiễm, xác nhận được thân phận của người đến rồi bảo: “Mời theo tôi.”

Nhưng hai tên vạm vỡ không nhường đường vào mà lại bước ra khỏi cửa.

Cánh cửa đóng lại sau lưng, họ lại nhanh chóng đi về một hướng khác trong hẻm.

Lục Nghiễm nhướng mày rồi đi theo.

Cùng lúc đó, suy nghĩ của anh cũng đang không ngừng lay động, anh còn nhớ lúc Tiết Bồng dắt Barno tới quán bar Nắng Gắt để tìm anh, Barno từng quay đầu chạy đến trước cửa một sảnh hội nghị tư nhân.

Tiết Bồng cũng từng nhắc tới địa chỉ của sảnh hội nghị đó, còn nói khi đó người bước ra là Khang Vũ Hinh và Hàn Cố.

Đang nghĩ tới đây thì tên to cao phía trước rẽ sang một còn hẻm khác.

Phía trước không xa là một bức tường màu trắng, giữa bờ tường là một cánh cửa nhỏ sẫm màu, tuy không lớn nhưng kiểu dáng rất đặc biệt, trước cửa còn treo hai chiếc lồng đèn, làm nổi bật bầu không khí.

Nơi này lại chính là cái vị trí mà Tiết Bồng nhắc tới.

Lúc Lục Nghiễm đi tới, cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên dáng người không được cao từ trong bước ra, tóc đã điểm hoa râm, ông ta chỉ liếc nhìn hai tên cao to rồi nhìn sang Lục Nghiễm.

Sau đó, người đàn ông trung niên mở cửa nói: “Mời anh Lục vào.”

Lục Nghiễm hít một hơi, đi theo người đàn ông trung niên vào trong, ngước mắt đã thấy toàn cảnh trong sân.

Cả sân được vây bởi hòn non bộ, ở giữa có lót đường đá, còn có hồ nước và hồ phun nước nhân tạo, sát phía bên phải có một nhà kính trồng hoa, không cần tới gần cũng có thể nhìn thấy loáng thoáng, bên trong đủ loại hoa cỏ, thường ngày hẳn luôn có người chăm sóc kỹ lưỡng.

Người đàn ông trung niên đi phía trước dẫn đường, lưng hơi khom, Lục Nghiễm đi theo phía sau, bước vào căn nhà chính, nhìn thấy cả căn nhà xây dựng theo phong cách cổ kính, từ đồ trang trí tới nội thất đều theo kiểu Trung Quốc, từ lớp này qua lớp khác.

Suốt đường đi, Lục Nghiễm không hỏi gì, người đàn ông cũng không chủ động lên tiếng, cho đến khi băng qua hai dãy hành lang, đi đến căn phòng bên trong cùng.

Lục Nghiễm ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, tiếp đó, người đàn ông trung niên mở cửa ra, đứng ở một bên, cúi mặt xuống nói: “Cô chủ đợi anh ở bên trong.”

Lục Nghiễm lại nhìn người đàn ông trung niên, lướt qua nếp nhăn hằn sâu trên mặt ông ta, bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn trên người và cả đôi bàn tay thô ráp đặt sát hai bên người.

Lục Nghiễm nhớ rõ dáng vẻ người đàn ông rồi mới đi vào.

Cửa đóng lại sau lưng, Lục Nghiễm lại không gấp gáp đi vào trong phòng, anh quan sát bên ngoài trước rồi mới đi tới bức bình phong ngăn giữa, đưa mắt nhìn vào trong.

Bức bình phong mờ mờ rọi được bên trong, có thể nhìn thấp thoáng thấy bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, còn có một người phụ nữ đang ngồi bên trong.

Lục Nghiễm xoay bước vòng qua bình phong, nhìn vào mắt Khang Vũ Hinh đang uống trà bên bàn.

Khang Vũ Hinh khẽ cười, chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”

Lục Nghiễm sải bước, lẳng lặng ngồi xuống, tiếp đến, anh nghe thấy Khang Vũ Hinh nói: “Tôi đã bày trí đặc biệt ở chỗ này, tất cả tín hiệu đều bị cản lại.”

Khang Vũ Hinh cũng rất thẳng thắn, mà Lục Nghiễm cũng chẳng thấy bất ngờ.

Lục Nghiễm chỉ hỏi: “Cô hẹn tôi là để nói chuyện trang trí quán bar mà, sao lại đổi thành ở đây?”

Khang Vũ Hinh cười khẽ: “Vậy anh thì sao? Thật sự muốn gợi ý cho tôi cách trang trí quán bar nên mới tới hả?”

Lục Nghiễm nhếch mép, ánh mắt lạnh lùng, sâu hút: “Vậy thì vào luôn vấn đề chính đi. Tôi có hai chuyện cần cô trả lời.”

Nụ cười của Khang Vũ Hinh hơi nhạt đi: “Tôi không có cho không câu trả lời đâu, tôi có điều kiện.”

“Nói điều kiện của cô đi.”

“Vậy anh tắt ghi âm đi đã.”

Nói xong mấy câu, cả căn phòng chìm trong yên lặng.

Lục Nghiễm nheo mắt, anh chỉ ngừng lại một tích tắc rồi móc điện thoại trong túi ra, lướt mở màn hình, đưa cho Khang Vũ Hinh.

Khang Vũ Hinh mỉm cười đón lấy, kiểm tra một hồi, phát hiện ra điện thoại không mở bất cứ phần mềm ghi âm nào.

Khang Vũ Hinh cũng lấy ra một cái máy quét, đưa cho Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm cầm máy quét, quét khắp người mình ngay trước mặt cô ta.

Ánh mắt Khang Vũ Hinh vẫn tập trung vào anh, lần theo từng cử chỉ của anh, nhìn từ lưng ngực, đôi chân dài, cuối cùng mới nhìn vào đôi mắt lạnh căm.

Khang Vũ Hinh cười nói: “Hoá ra anh không định ghi âm.”

Lục Nghiễm hỏi lại: “Tôi ghi âm làm gì? Không lẽ cô phạm pháp cần tôi ghi âm chứng cứ lại hả?”

Lục Nghiễm đã suy nghĩ rất kỹ càng, một tệp ghi âm chẳng thể đe doạ được Khang Vũ Hinh, cô ta hẹn anh tới, chắc chắn đã cân nhắc trước từng trường hợp, sẽ không dễ dàng để lộ điểm yếu tới vậy.

Khang Vũ Hinh cũng không phải loại ngờ nghệch, trước lúc hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, cô ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất cứ thứ gì mà anh muốn biết, những thứ đó đều là con bài của cô ta, cô ta chỉ muốn lợi dụng cho thật triệt để thôi.

Vì thế, để tránh lãng phí thời gian, anh lựa chọn hợp tác với nhịp điệu Khang Vũ Hinh về mặt hình thức.

Lục Nghiễm ngồi xuống lần nữa, Khang Vũ Hinh lại đổi giọng, mềm mỏng hơn được chút: “Anh cũng đừng có trách tôi đa nghi, tôi cũng hết cách nên mới vậy thôi. Một mình tôi thân gái dặm trường, nếu không cảnh giác với người khác thì chắc đã chết một trăm lần rồi. Nhất là khi tôi còn từng nếm trải cảm giác bị người đàn ông mình thích bán đứng, tim tôi tan nát từ lâu lắm rồi.”

Khang Vũ Hinh cố ý nói mấy câu này cho Lục Nghiễm nghe, thế nhưng Lục Nghiễm lại cứ tỉnh bơ như không, chẳng chút mảy may động lòng.

Khang Vũ Hinh liếc nhìn anh rồi lại nói: “Tôi nghĩ là chắc tôi có câu trả lời mà anh cần, còn có tung tích của hai người nữa, chắc là anh cũng cần luôn đó.”

Lục Nghiễm khựng lại, cuối cùng cũng nhìn vào Khang Vũ Hinh: “Hai người nào?”

Khang Vũ Hinh mỉm cười vòng vo: “Hay anh tự hỏi mình xem, anh vẫn đang tìm kiếm tung tích của ai?”

— Là Chung Lệ, còn cả Lý Thành Kiệt nữa.

Có điều là…

Khang Vũ Hinh biết Lý Thành Kiệt ở đâu, hoặc có thể nói là cô ta có thể dụ Lý Thành Kiệt ra, Lục Nghiễm không hề thấy chuyện này có gì kỳ lạ, tất nhiên là cũng cần phải trả một cái giá nhất định.

Nhưng Khang Vũ Hinh sẽ biết gì về Chung Lệ chứ? Hay là cô ta chỉ đang cố tình đánh lừa đánh đảo?

Lục Nghiễm chỉ hỏi: “Cô làm thế nào để chứng minh được là cô biết. Lỡ đâu người cô nghĩ là tôi muốn tìm lại không phải người tôi muốn tìm thì sao?”

Khang Vũ Hinh khẽ thở dài, nhanh chóng lấy điện thoại mình ra, lướt vài cái, tìm được một tấm ảnh.

Sau đó, có ta chìa điện thoại ra, cách một khoảng vừa đủ để Lục Nghiễm nhìn rõ.

Bức ảnh được chụp ở phòng làm việc của Vương Xuyên, Vương Xuyên thì đang nằm vật ra trên ghế, tư thế y hệt như lúc anh ta chết.

Mà bức ảnh này lại chính là bức ảnh mà Lục Nghiễm nhận được trước kia.

Lục Nghiễm khẽ biến sắc, đợi Khang Vũ Hinh đặt điện thoại lại, anh hỏi: “Ảnh là do cô chụp sao?”

Khang Vũ Hinh: “Sao mà tôi chụp được, tôi làm gì có cái trình đó. Cái người anh muốn tìm gửi cho tôi đấy.”

Lục Nghiễm khẽ nhướng mày, anh liên kết tất cả chi tiết lại với nhau rồi nói: “Vậy là cô ra lệnh cho anh ta ra tay.”

“Anh đừng có gieo tiếng oán cho tôi, hồi trước anh ta gửi tôi là để đe dọa tôi đấy.”

Đe doạ?

Lục Nghiễm thật sự không tin một chữ nào, nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi: “Sao anh ta lại đe dọa cô?”

Khang Vũ Hinh ậm ừ nói nửa thật nửa chơi: “Chắc tại tôi cũng có chút đỉnh tiền đấy, người này bảo là muốn rời khỏi thành phố Giang, bảo tôi cho chút tiền đi đường, còn nói là trước kia anh ta từng làm việc giúp bố tôi, bây giờ đi tới đường cùng rồi mới tìm tôi. Ôi dào, anh cũng biết đấy, tôi không có làm chuyện phạm pháp, càng không thể nào đưa tiền cho anh ta. Sau đó, anh ta gửi tôi tấm ảnh này, bảo là nếu tôi không đưa thì có thể sẽ nhận lấy kết cuộc như Vương Xuyên.”

Tất nhiên là câu nói này cũng nhảm nhí cả.

Nhưng Lục Nghiễm cũng biết, Khang Vũ Hinh chẳng thể nào khai báo thành thật cả, muốn moi móc thông tin từ miệng cô ta không hề là chuyện dễ dàng.

Lục Nghiễm cũng không phản bác lại, chỉ đơn giản là tiếp tục theo hướng cô ta nói: “Nói cách khác là cô biết anh ta đang nấp ở đâu?”

“Tôi biết.” Khang Vũ Hinh lại cười: “Mấy ngày nữa là anh ta sắp trốn đi nơi khác rồi, anh muốn bắt anh ta thì phải tranh thủ đi. Nhưng mà trí nhớ tôi không được tốt, có khi lát nữa là tôi quên mất ở đâu không chừng.”

Lục Nghiễm nửa cười nửa không: “Vậy có cách gì để cô nói tôi biết địa điểm không?”

Lần này, Khang Vũ Hinh không vòng vo, cũng không nói ẩn ý gì nữa, cô ta nhanh chóng lấy ra một cái túi giấy từ trong túi phía sau lưng, lại lấy trong túi giấy ra một xấp ảnh, chậm rãi chìa ra từng tấm trước mặt Lục Nghiễm.

Cứ mỗi khi đặt xuống một tấm, Khang Vũ Hinh đều liếc nhìn biểu cảm của Lục Nghiễm, muốn nắm bắt từng cử chỉ của anh.

Nhưng trong suốt quá trình này, cô ta cũng không thể không thừa nhận, Lục Nghiễm bây giờ với anh của mấy năm trước cứ như là hai người khác nhau.

Lúc đó anh vừa tốt nghiệp, còn hơi non nớt, cô ta cũng ngây thơ, không phòng bị gì anh.

Hiện giờ, người đàn ông ngày không chỉ đã trở nên sâu lắng, trầm tĩnh mà còn rất giỏi che giấu cảm xúc, ít nhất thì trong cuộc trò chuyện vừa rồi, cô ta không hề nhìn thấu được cảm xúc của người này.

Lúc này, Lục Nghiễm chỉ tập trung toàn bộ vào những tấm hình kia.

Trong những bức ảnh mà Khang Vũ Hinh đưa ra, có một số là những gương mặt lạ lẫm, còn có một số trông hơi quen.

Vậy thì vấn đề là đây, cảnh sát sẽ thấy ai quen được cơ chứ? Phần nhiều là đối tượng tình nghi.

Lục Nghiễm vừa nhìn vừa lục tìm lại trong trí nhớ, hình như anh có thấy những người trông quen quen kia lúc còn ở chi đội chống ma tuý, nghi là có tham gia hoạt động buôn bán ma tuý, nhưng vì không có chứng cứ thiết thực nên đến giờ vẫn chưa bắt về quy án.

Đến lúc Khang Vũ Hinh đặt hai tấm ảnh cuối cùng xuống, Lục Nghiễm nhìn sang rồi sững người.

Một tấm là Hàn Cố, tấm kia là Hoắc Kiêu.

Lục Nghiễm ngước mắt, nghe thấy Khang Vũ Hinh nói: “Những người này đều có qua lại hợp tác nhỏ với tôi, nhưng mà  quá trình hợp tác rất không được thuận lợi, tôi còn lỗ mất một món tiền. Tất nhiên là tôi cũng không tin họ, thậm chí tôi còn từng nghi ngờ trong số này có một lá Joker. Tôi muốn bóc nó ra.”

Lá Joker?

Buồn cười thật.

Hoắc Kiêu mới tỉnh lại mấy ngày trước, anh ta là Joker cái kiểu gì được?

Chỉ là tuy trong lòng thấy lạ nhưng Lục Nghiễm không lộ ra ngoài mặt, anh hơi buồn cười lên tiếng: “Cô bảo cảnh sát bóc Joker giùm cô đấy à?”

“Anh là cảnh sát, cũng là bạn cũ của tôi.” Khang Vũ Hinh nhích người tới trước, gác khuỷu tay lên bàn, mỉm cười ngọt ngào: “Với lại anh cũng từng là Joker rồi mà, chắc là hiểu tâm lý của Joker lắm, bảo anh bóc Joker là hợp quá rồi còn gì.”

Lục Nghiễm không trả lời, chỉ cụp mắt nhìn mấy tấm ảnh lần nữa.

Khang Vũ Hinh tiếp tục: “Tôi cũng không cần anh đích thân ra tay, chỉ cần anh phân tích tình hình giúp tôi là được. Tất nhiên là nếu anh bằng lòng tới bên cạnh để bảo vệ tôi, tôi cũng nhiệt liệt hoan nghênh. Tóm lại là sau khi xong chuyện, tôi sẽ nói anh biết tung tích người đó.”

Yêu cầu này nghe thì có vẻ đơn giản nhưng Lục Nghiễm chỉ cần suy nghĩ thoáng qua là hiểu ý đồ của Khang Vũ Hinh.

Cô ta muốn vịn vào cái cớ này để kéo anh xuống vũng lầy.

Anh là lính, cô ta là giặc, một khi lính đã giúp giặc thì dù là chuyện gì đi chăng nữa, lính cũng đã bị liên lụy.

Chuyện này sẽ trở thành điểm yếu của anh, từng bước lún vào đầm lầy.

Nói cách khác thì cô ta muốn nhuốm bẩn anh.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm cười khẩy, nhanh chóng đứng dậy: “Tôi từ chối.”

Vừa nói xong, Lục Nghiễm quay ngoắt không thèm ngoảnh lại, không chút do dự.

Khang Vũ Hinh đứng dậy, hỏi với theo: “Anh không muốn bắt Lý Thành Kiệt nữa à?”

Lục Nghiễm đã đi tới trước bức bình phong, chợt đứng lại: “Đâu thể bắt được Joker trong vòng vài ngày? Cô lấy một người sắp chạy trốn trong vài ngày tới ra trao đổi một chuyện không rõ thời hạn với tôi, sao tôi phải đồng ý.”

“Vậy nếu bây giờ tôi đưa Lý Thành Kiệt cho anh thì sao?” Khang Vũ Hinh nói.

Lần này, Lục Nghiễm không trả lời ngay, anh đứng yên tại chỗ vài giây, cho đến khi Khang Vũ Hinh đi tới sau lưng anh.

Lúc này Lục Nghiễm mới quay người: “Làm gì có chuyện dễ ăn thế.”

“Tất nhiên là không.” Khang Vũ Hinh nói: “Lý Thành Kiệt có thể coi như là quà gặp mặt tôi dành cho anh, tặng anh cũng không hề gì. Bởi vì tôi còn một con bài khác, cũng là con bài mà anh muốn nhất. Vì thế tôi không sợ anh quỵt nợ.”

“Ồ, tôi muốn nhất hả?” Lục Nghiễm khoanh hai tay trước ngực, nhìn từ trên cao xuống: “Nói ra xem.”

Khang Vũ Hinh chỉ yên lặng một chốc, mấp máy môi nhưng không nói ra tiếng, chỉ cho anh thấy hai chữ bằng khẩu hình: 

… Chung… Lệ.

Lục Nghiễm nheo mắt, vẻ mặt thoát chốc thay đổi.

Tối đó, Tiết Bồng không thấy Lục Nghiễm gọi lại, cô cũng không để ý mấy, nghĩ là Lục Nghiễm bận quá nên quên mất.

Tiết Bồng ghi chép lại những chuyện cần xác định để thứ Hai mang đến phòng thí nghiệm, mới sớm đã lên giường.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, Tiết Bồng lái xe tới Cục thành phố làm việc.

Vừa đến phòng làm việc đã lấy mẫu nước hồ trong túi ra.

Cô đã chuẩn bị hai mẫu, một mẫu đã đưa cho Trương Vân Hoa, một mẫu định bụng để lát nữa đưa đến phòng thí nghiệm lý hoá để kiểm tra đơn giản.

Ngoài mẫu nước hồ, còn có bức thư hôm trước cô nhận được.

Trong bức thư có dính ít lông tơ của chim, cũng cần so sánh chi tiết xem là loài chim nào.

Buổi sáng, nội bộ khoa kiểm nghiệm dấu vết có cuộc họp nhỏ, có thể coi là cuộc tổng kết đơn giản các vụ án tiếp nhận trong năm nay, ví dụ như phá được bao nhiêu vụ, bao nhiêu vụ còn tồn đọng.

Đến khi cuộc họp kết thúc, Phùng Mông bèn nói chuyện đăng ký ghi danh tham gia tổ giám định ma tuý trong nước ô nhiễm năm tới, còn dặn dò vài chuyện cần lưu ý.

Đến mười giờ, Tiết Bồng cuối cùng mới có thời gian đưa mẫu nước tới phòng thí nghiệm lý hoá.

Diêu Tố Vấn cũng đang ở đó, mấy ngày này cô ấy cũng không bận rộn gì.

Tiết Bồng bèn nói cho Diêu Tố Vấn biết mẫu nước đã được giám định tới đâu, còn cần kiểm nghiệm những gì, cô đang nghi ngờ gì vân vân.

Diêu Tố Vấn nghe thấy thì thoáng ngạc nhiên hỏi: “Chị nói đây là vật chứng trong vụ án Trần Lăng sao? Tới giờ chị vẫn điều tra hả?”

Tiết Bồng cũng không biết nên giải thích thế nào, cô chỉ nói: “Nếu cô hỏi tôi tại sao thì tôi cũng chỉ có thể nói là trực giác cho rằng chai nước này không đơn giản. Nhưng mà nếu như kết quả kiểm tra cuối cùng của cô lại chứng minh trực giác của tôi là sao, vậy thì có thể nhân cơ hội mà khịa lại tôi.”

Diêu Tố Vấn cười: “Thế cơ đấy, cơ hội tốt thế thì tôi phải nắm bắt chứ.”

Tiết Bồng về lại khoa kiểm nghiệm dấu vết, bắt đầu kiểm tra lông chim trên bức thư.

Việc kiểm tra không hề phức tạp, cô nhanh chóng tìm ra giống loài.

Chỉ là kết quả kiểm tra lại khiến Tiết Bồng thấy hoang mang, bởi lông chim cô tìm thấy trên bức thư cũng là lông chim di vằn như trên tai Hoắc Ung.

Chuyện này là trùng hợp sao?

Sau khi có được kết quả, Tiết Bồng cứ ngồi thừ người trong phòng thí nghiệm.

Mạnh Nghiêu Viễn đi tới gọi mấy tiếng, cô mới hoàn hồn, Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Sao nhìn mặt bà kỳ vậy, sao rồi, còn đang bận vụ nào hả?”

Tiết Bồng không trả lời thẳng mà chỉ hỏi: “Tôi hỏi ông, nếu ông tìm được lông của cùng một loài chim trong hai vụ án khác nhau thì ông sẽ nghĩ sao?”

Mạnh Nghiêu Viễn nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi lại: “Loài chim này có hiếm không? Có phải động vật bảo vệ quốc gia không?”

Tiết Bồng lắc đầu: “Rất thường thấy, nó là chim di vằn, một loài chim kiểng, ở thành phố Giang có rất nhiều người nuôi loại này.”

Mạnh Nghiêu Viễn ậm ừ: “Vậy thì khả năng rất cao là trùng hợp. Tôi có đứa bạn hay chơi chim, nó cũng nuôi cái con di vằn gì bà nói đó, lại còn nuôi tận mấy loại, đợt rồi còn chỉ cho tôi điểm khác nhau giữa mỗi loại nữa.”

Tiết Bồng không trả lời, lại cụp mắt trầm tư suy nghĩ.

Mạnh Nghiêu Viễn mới bảo: “Hay bà nghĩ ngược lại xem, nếu tôi là người phát hiện ra sự trùng hợp này thì bà sẽ nói sao?”

Tiết Bồng khựng lại: “Tôi sẽ nói y hệt những gì ông vừa nói.”

Mạnh Nghiêu Viễn nhún vai xoè tay: “Thì đấy.”

Đang nói tới đây, điện thoại khoa kiểm nghiệm dấu vết bỗng reng lên.

Trong lúc Mạnh Nghiêu Viễn nghe máy, Tiết Bồng cũng dọn dẹp bàn làm việc sạch sẽ, ngước mắt lên nhìn thấy Mạnh Nghiêu Viễn vẫn đang cầm điện thoại, sắc mặt trông không ổn.

Một lúc sau, Mạnh Nghiêu Viễn cúp máy, nói với Tiết Bồng: “Có vụ án, tập hợp dưới lầu.”

Tiết Bồng gật đầu nhưng không chuẩn bị ngay mà nhìn chăm chăm vào Mạnh Nghiêu Viễn.

Cô cứ cảm thấy còn có gì đó.

Quả vậy, Mạnh Nghiêu Viễn do dự vài giây rồi nói: “Hứa Trăn vừa gọi, cậu ấy nói hiện giờ cậu ấy cũng không nắm chắc tình hình, chỉ bước đầu xác nhận được hiện trường vụ án có một nam một nữ mất tích. Vẫn còn đang điều tra người nữ là ai, còn người nam thì hình như là… đội phó Lục.”


Lời người dịch: Lá Joker trong chương có thể coi như là người làm “sói” trong trò chơi ma sói vậy. Mình từng được một người bạn Đài Loan chỉ cho chơi một trò có dùng lá Joker, cũng không nhớ cụ thể nhưng đại loại là mọi người sẽ lần lượt hạ bài theo luật hoặc bốc một lá bài bất kỳ của nhau theo vòng, đến cuối cùng, người giữ Joker sẽ là người thua cuộc.