Trong lúc phân cục khu phía Nam tiến hành phong tỏa hiện trường, đồng nghiệp ở lại cầu lớn khu phía Nam cũng gọi điện tới, báo rằng đã tìm hết xung quanh, không phát hiện điện thoại Thường Trí Bác để lại, nhưng họ có hỏi người qua đường, người ta nói rằng trước đó có nhìn thấy một chiếc xe đậu sát rào khẩn cấp, tài xế đã bước xuống xe vứt gì đó xuống cầu.
Đồng nghiệp nhanh chóng liên lạc với Đại đội Giao thông để trích xuất camera, phát hiện người xuống xe chính là Thường Trí Bác, ông ấy đã vứt một vật trông giống như điện thoại xuống dưới.
Đồng nghiệp lại gửi đoạn video này đi, mở ra xem thì phát hiện quần áo mà Thường Trí Bác mặc trùng khớp với lời miêu tả của hai cảnh sát.
Camera gần công trường bỏ hoang nhất cũng đã được trích xuất ra, còn ghi lại được hình ảnh Thường Trí Bác lái xe vào một con đường nhỏ âm u, dừng xe ở bên trong rồi bước xuống đi bộ.
Nơi đó cách công trường khoảng năm trăm mét, cần phải đi bộ một khoảng thời gian.
Cái kỳ lạ là camera chỉ quay được cảnh Thường Trí Bác dừng xe lại, không quay được cảnh ông ấy lái ra.
Camera ở đường gần đó cũng không quay được chiếc xe xuất hiện lần nữa.
Cũng có nghĩa là nếu Thường Trí Bác không lợi dụng góc chết của camera thi chiếc xe chắc chắn vẫn còn đậu ở đó.
Phía bên này, Tiết Bồng và Lục Nghiễm cũng cùng nhau rời khỏi căn phòng, các động nghiệp ở phân cục khu phía Nam bắt đầu bận rộn với công việc, tất cả mọi người đều có công việc riêng, trong lòng hai người thì lại hết sức hỗn loạn.
Cảnh sát phát hiện người rời khỏi hiện trường chính là Thường Trí Bác.
Thường Trí Bác đã trả được thủ, nhưng đây chỉ mới là một phần.
Chuyện vẫn còn chưa chấm dứt.
Trong căn phòng đó có rất nhiều nguyên liệu và công cụ chế tạo bom, trong số đó cũng có giấy thiếc và axit sunfuric.
Thường Trí Bác lấy đồ tại chỗ, bom axit sunfuric chắc là do Lâm chế tạo, hơn nữa trước khi đi, ông ấy còn mang theo trên người, chắc chắn là không chỉ mang theo một thứ mà vẫn còn thứ khác.
Điều khiến người ta rùng mình chính là ông ấy rốt cuộc đã mang bao nhiêu, mang cái gì.
Tiết Bồng đi thẳng về phía đường lớn: “Lục Nghiễm, em có linh cảm rất xấu.”
“Anh cũng vậy.” Giọng Lục Nghiễm hết sức nghiêm túc, cũng rất nặng nề, anh cũng nhìn ra con đường đang sáng đèn như Tiết Bồng.
Tiết Bồng thở dài, bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình: “Sau khi giết Lâm, chú Thường lại quay về căn phòng đó để chế tạo bom axit sunfuric, chú ấy mang những thứ đó đi đâu? Đi làm gì?”
Lục Nghiễm tiếp: “Còn nữa, gần đây không có trạm xe, chú ấy còn vứt điện thoại đi, vậy chú ấy đi khỏi đây bằng phương tiện gì? Đi nhanh được thế, chắc chắn là có người hỗ trợ, hoặc là đã đậu sẵn một chiếc xe gần đó rồi.”
Xe Thường Trí Bác lái tới đã bị lộ, ông ấy cũng đã đi khỏi, còn tránh camera theo dõi suốt dọc đường, chắc chắn đã thay đổi phương tiện giao thông.
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi tới bên đường.
Hứa Trăn theo tới, nhanh chóng thuật lại tình hình do hai cảnh sát khu vực cung cấp rồi chỉ về một phía mà nói: “Theo hai người đồng nghiệp nói thì sau khi ném bom axit sunfuric. Thường Trí Bác đã chạy về phía bên đó. Nhưng vì khi đó tình huống khá hỗn loạn, còn có khói và khí hắc mũi gây làm nhiễu khả năng phán đoán, họ chỉ có thể nhận ra hướng chung chung chứ không biết sau khi chạy ra đường, Thường Trí Bác đã đi khỏi như thế nào, chỗ đó là góc chết.”
Tiết Bồng nhìn theo hướng Hứa Trăn chỉ, cô nói nhanh: “Em muốn tới đó xem.”
Lục Nghiễm gật đầu: “Hứa Trăn, cậu theo Tiết Bồng sang đó, nhớ đề cao cảnh giác, chú ý an toàn.”
Hứa Trăn: “Vâng, đội phó Lục.”
Tiết Bồng và Hứa Trăn nhanh chóng đi theo về phía Thường Trí Bác biến mất, Lục Nghiễm vẫn đứng yên tại chỗ, quay người lại nhìn về phía công trường bỏ hoang.
Cả sự việc trông có vẻ hợp lý nhưng lại có cảm giác trùng hợp, quái dị lạ thường.
Điều không có gì phải bàn cãi là cả Lâm và Thường Trí Bác đều có năng lực phản hướng điều tra, một người ẩn nấp ở ngoại ô khu phía Nam nhiều ngày, tránh né cảnh sát truy vết, người còn lại thì lại tìm được chỗ ẩn nấp của đối tượng nhanh và chính xác trước khi cảnh sát kịp đến, ném điện thoại xuống dưới cầu, xuống xe đi bộ ở gần camera cuối cùng, tất cả đều là hành động làm kéo dài thời gian của cảnh sát.
Vậy thì vấn đề là ở đây, sao Thường Trí Bác lại biết nơi Lâm ẩn náu?
Chẳng lẽ tìm qua flycam của Trình Khi sao?
Không, dù Thường Trí Bác biết người làm nổ chết Thường Phong là Lâm, nhưng dùng flycam cũng chỉ là mò kim đáy bể, ông ấy chỉ có một mình, không có hệ thống lần theo dấu vết như cảnh sát.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm lại quay sang bên phải, đó là hướng camera quay được cảnh Thường Trí Bác đậu xe lại.
Thường Trí Bác ngừng xe ở đây, nhưng không về lấy, ngoài việc khiến cảnh sát không thể lần theo dấu vết đi bộ của ông ấy trong thời gian ngắn, còn là để tránh tầm nhìn của Lâm.
Nếu đậu xe ngời ngời ngay đường lớn gần công trường bỏ hoang, với độ cảnh giác của Lâm thì chắc chắn sẽ phát hiện ra, sẽ không để mặc Thường Trí Bác tới gần mà không làm gì cả.
Thường Trí Bác đã gần năm mươi tuổi, Lâm thì lại ngoài bốn mươi, vóc dáng cả hai không chênh lệch mấy, cũng không phải người luyện võ, một khi có xung đột trực diện, Thường Trí Bác là người bất lợi hơn.
Trong quá trình đấu đá, Lâm lại quen thuộc với tình hình trong ngôi nhà nhỏ hơn, gã có thể dùng công cụ để đối phó với Thường Trí Bác bất cứ khi nào.
Nhưng kết quả lại là Thường Trí Bác đánh cho Lâm nhừ tử, lại còn đuổi theo ra tới ngoài bãi đất trống rồi dùng dao đâm loạn xạ nhiều nhát.
Càng độc hơn là chỉ cần nhắm vào chỗ hiểm, một nhát thôi là đã đủ rồi.
Nhưng Thường Trí Bác không chỉ đâm mỗi chỗ hiểm, mà còn đâm rất nhiều nhát vào các bộ phận khác trên cơ thể, đó là để xả hận, để tăng thêm đau đớn trước lúc chết của Lâm.
Còn một điều nữa, nhìn thi thể ngã dưới đất khi nãy của Lâm thì có thể thấy, gã không phải là một kẻ có sức lực.
Nghĩ cũng phải, những phần tử phạm tội chú trọng tới “kỹ thuật” thế này thường có hướng đi khác một trời một vực so với những tay dựa vào sức mạnh như Lý Thành Kiệt.
Tất nhiên là cũng có ngoại lệ.
Thường Trí Bác có đủ động cơ giết người, chỉ là Thường Trí Bác đã dựa vào đâu mà cho là sức lực của mình đủ để xử lý Lâm? Chỉ mang theo một con dao đến là có thể đâm Lâm thành cái tổ ong rồi sao?
Tất nhiên là Thường Trí Bác không chỉ biết chính xác vị trí ẩn mình của Lâm, mà còn rõ mồn một sức lực của Lâm, với tác phong hành động của Thường Trí Bác, trước khi ra tay, ông ấy chắc chắn sẽ cân nhắc mọi mặt, nhất là với chuyện báo thù của Thường Phong, chỉ được thành công, không được thất bại, ông ấy sẽ không đánh mà không nắm chắc phần thắng.
Thường Trí Bác dám chỉ mang theo một con dao, chắc chắn là đã thầm nắm được phần thắng.
Vậy thì… ai đã cho ông ấy “phần thắng” ở đây?
Xe của Thường Trí Bác đầu ngay gara sau biệt thự, ông ấy xuống xe, đi theo vệ sĩ phụ trách dẫn đường, vào thẳng biệt thự từ cửa sau.
Vào lúc này, khách khứa đều đang ở sân trước.
Trong phòng làm việc trên tầng một, Hoắc Kiêu đang đợi ông ấy.
Thường Trí Bác bước vào cửa, chỉ liếc nhìn Hoắc Kiêu đang đứng giữa phòng mỉm cười, không để ý tới anh ta mà chỉ lấy ra chai nhựa axit sunfuric các loại, đặt xuống trước mặt Hoắc Kiêu.
Sau đó, Thường Trí Bác lau vết máu trên mặt, lấy mấy miếng giấy từ cái hộp giấy bên cạnh, lau mồ hôi trên đầu, cuộn giấy lại rồi lên xuống bàn.
Hoắc Kiêu yên lặng đứng nhìn, không hề tỏ chút vẻ mặt không vui, dường như không hề để tâm, anh ta chỉ bảo: “Theo vai vế thì cháu cũng nên gọi chú là chú Thường. Ban đầu cháu còn nghĩ, chú sẽ không chấp nhận sự trợ giúp của cháu, không ngờ chú không chỉ chấp nhận, còn bằng lòng tới cả đây.”
Thường Trí Bác khẽ cười: “Không cần nói gì khách sáo đâu. Tôi chỉ muốn tìm một người duy nhất, những nhân vật “lớn” đằng trước thì tôi sẽ không động tới.”
Hoắc Kiêu cũng cười theo: “Nhân vật lớn gì đâu chú, so với chú thì họ chẳng qua cũng chỉ là loại ruồi muỗi thôi.”
Thường Trí Bác: “Cậu lắm lời thật đấy, y hệt bố cậu, chỉ biết giả dối.”
Vừa nhắc đến Hoắc Đình Diệu, nụ cười Hoắc Kiêu đã nhạt đi, anh ta cụp mắt, không nói đến chuyện này, chỉ là sóng gió cuộn trào nơi đáy mắt, luồng khí thù hằn bỗng chốc hội tụ, nhưng lại cũng lập tức tan biến.
Thường Trí Bác nhìn rõ tất cả những thay đổi nhỏ nhoi kia: “Sắp tới, nhà họ Hoắc cậu sẽ còn phải đối mặt với nhiều điều tiếng nữa, sóng gió trên mạng dữ dội thế, chắc nhà cậu đã chuẩn bị trước rồi.”
“Đúng là vậy, quả là sứt đầu mẻ trán.” Hoắc Kiêu ngẩng lên hỏi: “Chú Thường có cao kiến gì không ạ?”
Thường Trí Bác không trả lời ngay, ông ấy đưa tay vào trong áo khoác, giống như đang mò tìm thứ gì đó.
Ánh mặt Hoắc Kiêu cũng di chuyển theo, anh ta nhìn chằm chằm, khuôn mặt cũng bỗng chốc cứng đờ.
Thường Trí Bác lại rất thoải mái, ông ấy nhanh chóng lấy thứ kia ra, nhưng không phải vũ khí mà là một chiếc bật lửa.
Nét mặt Hoắc Kiêu hơi dịu lại, nhìn Thường Trí Bác đẩy cái bật lửa tới trước.
Cái bật lửa trượt trên bàn, tới trước mặt Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu ngước mắt, cười nhạt nhoà: “Cháu từng bị tai nạn xe rất nghiêm trọng. Vì nguyên do sức khoẻ nên đã cai thuốc rồi.”
Thường Trí Bác lại trả lời một câu không liên quan: “Chắc cậu cũng biết, chuyện lần này bố cậu chạy không thoát đâu, hắn ta chết chắc rồi.”
Hoắc Kiêu thoáng khựng lại.
Thường Trí Bác tiếp tục: “Trước khi chịu trừng trị, hắn ta vẫn còn thời gian để trả giá cho những gì mình đã gây ra. Món nợ mà hắn ta nợ người khác, chắc chắn phải trả lại.”
Hoắc Kiêu khẽ nhíu mày, cố tình vờ như không biết: “Cháu không hiểu chú đang nói gì.”
Thuờng Trí Bác chỉ nói: “Nếu như cậu còn nể tình thì sẽ bỏ qua mất cơ hội này. Thay vì để người khác làm chuyện này, tôi nghĩ hắn ta sẽ vui lòng khi chính cậu ra tay hơn.”
Căn phòng trở nên yên lặng.
Hoắc Kiêu đột nhiên lên tiếng: “Người chú cần đang ở sân sau, gã ta đã hôn mê rồi, cháu cũng đã điều bảo vệ đi nơi khác. Nhân lúc mọi người đều đang ở đằng trước, chú đưa gã ta đi đi.”
Thường Trí Bác không nói về chuyện này: “Cậu cam chịu để hắn ta thao túng cuộc đời cậu, tước đoạt hết tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về cậu, thứ hắn ta để lại cho cậu, chỉ có mỗi cái hình tượng con trai giỏi giang hiếu thảo.”
Hoắc Kiêu cười: “Dù chú nói sao thì cháu cũng sẽ không giết cha đâu.”
Thường Trí Bác tiếp: “Muốn trả thù một ai đó thì có vô số cách còn tàn nhẫn hơn giết người.”
Hoắc Kiêu hời hợt hỏi: “Ồ, ví dụ như cách gì ạ?”
Thường Trí Bác im lặng một chốc rồi cười khoan khoái, ông ấy nhìn thấy sự tò mò, khao khát, thậm chí còn có chút nóng lòng đang cố đè nén trong mắt Hoắc Kiêu.
Nhưng Thường Trí Bác lại không trả lời ngay lập tức, ông đưa mắt nhìn cái bật lửa trên bàn: “Cái đó là Tiết Dịch nhờ tôi đưa cho cậu, bên trong có khắc tên cậu.”
Hoắc Kiêu sững người, anh ta nhanh chóng cầm lấy cái bật lửa, gảy bật nắp, nhìn thấy hai chữ H.X (*)bên trong cái nắp.
Đó vừa là Hoắc Kiêu, cũng là Hoắc, Tiết. (*)
(*): Chữ viết tắt ở đây là phiên âm quốc tế từ tiếng Trung của tên Hoắc Kiêu và họ Tiết. Thường thì mình sẽ dịch ra tiếng Việt luôn nhưng trường hợp này thì phải để nguyên.
Hoắc Kiêu đứng yên tại chỗ, không nói gì hồi lâu, chỉ nhìn chăm chăm vào cái bật lửa, ngón tay nhẹ vuốt lên đường vân bên trên.
Thường Trí Bác cũng ngồi xuống, cầm lấy mấy món đồ nhựa trên bàn, bắt đầu lắp đặt, ung dung đưa ra câu trả lời: “Về vấn đề ban nãy cậu hỏi, muốn khiến một nhân vật “lớn” sống không bằng chết, đâu có gì ngoài việc khiến tất cả nỗ lực cả cuộc đời hắn ta đổ sông đổ biển, đến cuối cùng lại về tay không, chắc là còn đau đớn hơn cái chết đấy.”
Hoắc Kiêu cụp mặt, nhét cái bật lửa vào túi, hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Sao lâu thế chú mới đưa cho cháu?”
“Đó cũng là ý muốn của Tiết Dịch.” Thường Trí Bác nói: “Con bé nói, đợi đến gần cuối cùng, nếu tôi gặp được cậu, cậu vẫn còn là người, cậu vẫn còn nhớ nó, thì đưa cái này cho cậu.”
Mặt khác, Tiết Bồng cũng đã chạy dọc con đường lớn, đến được nơi Thường Trí Bác biến mất sau cùng.
Nơi đây cũng là đường quốc lộ, nhưng bên cạnh còn có một ngã tư, nếu xe ngừng ở đây, chưa chắc sẽ đi về hướng họ, còn có ba hướng có thể chọn.
Tiết Bồng dừng lại nghỉ lấy sức, sau đó rọi đèn nhìn vết bánh xe dưới lòng đường, muốn tìm dấu vết có liên quan đến Thường Trí Bác.
Cho đến khi đèn pin rọi vào một vết bánh xe ma sát cách đó mấy chục mét, đó là dấu xe quay đầu nhanh mà có.
Vì chỗ này gần với công trường, vì thế mặt đường rất bụi bặm, dễ để lại dấu vết, mà gần bên dấu bánh xe quay đầu, còn có vài dấu chân.
Dấu chân kia có dính chút bùn đất ẩm ướt, bùn đất bám lại còn hiện ra hoa văn của đế giày, hơn nữa vẫn chưa khô mà còn rất mới, chứng tỏ người này chỉ mới rời đi đây.
Tiết Bồng ngồi khuỵu xuống quan sát cẩn thận, cô nhìn theo hướng dấu chân quay thẳng về phía công trường bỏ hoang, ở giữa còn có ngang qua một bụi cỏ dại, đất ở đám cỏ dại khá là ẩm ướt, nếu đạp sâu, đi gấp thì quả thật sẽ dính theo ít bùn đất.
Tiết Bồng đứng dậy nói: “Chính là ở đây, ông ấy lên xe đi khỏi từ đây.”
Hứa Trăn đi tới, nhìn dấu vết dưới đất, lại nhìn ra phía sau theo vết bánh xe, mở bản đồ định vị trên điện thoại ra xem rồi nói: “Bên đó chính là khu biệt thự.”
Tiết Bồng sững người, nhanh chóng quay sang, đi về phía cuối đường không một chiếc xe mà Hứa Trăn vừa chỉ.
Trong đầu cô nhanh chóng lóe lên vô số suy nghĩ, lòng cũng căng thẳng, cô vô thức cầm lấy bộ đàm, nói với Lục Nghiễm: “Lục Nghiễm, chú Thường đã đến khu biệt thự!”
Gần như cùng lúc đó, Lục Nghiễm cũng đã phát hiện ra chuyện tương tự, đang chuẩn bị gọi Tiết Bồng và Hứa Trăn về thì đã nghe thấy giọng của Tiết Bồng.
Lục Nghiễm lập tức gọi người trong đội tới, lên xe đi theo anh, động thời nhắn lại cho Hạ Minh, giao hiện trường lại cho gã, những người còn lại phải đến khu biệt thự chấp hành nhiệm vụ giai đoạn hai.
Không bao lâu sau, xe Lục Nghiễm đã dừng trước mặt Tiết Bồng và Hứa Trăn, hai người lập tức lên xe, vừa ngồi vững, xe đã phóng như bay.
Xe cảnh sát theo phía sau cũng liên tục hú còi cả đường.
Tiết Bồng nói ngay: “Có người trợ giúp cho chú Thường.”
Lục Nghiễm sa sầm mặt, anh nhìn chăm chăm ra con đường đằng trước: “Hơn nữa người này còn tiết lộ tung tích của Lâm cho chú ấy, chú ấy đã chuẩn bị kỹ càng trước khi tới.”
Hứa Trăn hỏi: “Nhưng nếu Hàn Cố thật sự làm thế, chẳng khác nào tự làm lộ mình?”
“Không phải Hàn Cố.”
Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng đồng thanh.
Tiết Bồng ngừng lại một lúc rồi tiếp: “Chắc chắn là người khác, hơn nữa người này luôn nấp mình trong tối, còn có thể biết được cả chỗ Lâm ẩn nấp.”
“Không chỉ có vậy.” Lục Nghiễm tiếp: “Người này còn có thể để chú ấy vào biệt thự, nhân lúc tổ chức tiệc không ai đè phòng mà ra tay với Phùng Tề Chính.”
Tiết Bồng hít sâu một hơi, lập tức gọi ngay cho Hàn Cố.
Điện thoại reng mấy tiếng, cuối cùng cũng có người nhấc máy, Tiết Bồng cũng bật loa ngoài.
Hàn Cố: “A lô.”
Tiết Bồng định thần lại hỏi: “Bây giờ Phùng Tề Chính có ở với anh không?”
Hàn Cố: “Không, mấy phút trước anh ta đã đi rồi, ngài Hoắc tìm anh ta.”
Ngài Hoắc?
Tiết Bồng hỏi: “Ngài Hoắc nào? Hoắc Đình Diệu hay là Hoắc Kiêu?”
Hàn Cố ngạc nhiên: “Anh không biết, người phục vụ tới chỉ nói là “ngài Hoắc”, thường thì bọn anh không hỏi mấy chuyện này nhiều. Nhưng mà nếu tìm Phùng Tề Chính thì chắc là Hoắc Đình Diệu.”
Nói tới đây, Hàn Cố cũng nghi ngờ: “Hình như anh nghe tiếng còi cảnh sát, bên em đang tới à?”
Tiết Bồng hít sâu một hơi: “Hàn Cố, chuyện này rất quan trọng, chăcs chú Thường đã tới biệt thự rồi, cố nhanh chóng tìm ra Phùng Tề Chính đi, chúng tôi sắp đến rồi!”
Hàn Cố khẽ thở dài: “Dù chú ấy tới đây cũng không thể vào cửa được, hệ thống an ninh ở đây…”
Chỉ là vừa nói tới đây, Hàn Cố lại bỗng khựng lại, dường như phát hiện ra gì.
Tiết Bồng vội hỏi: “Sao thế?”
Giọng nói của Hàn Cố đã thay đổi: “Hai “ngài Hoắc” vừa mới nhắc đều đang ở trong tầm mắt anh, họ đang ở cạnh nhau, nhưng không thấy Phùng Tề Chính… đừng cúp máy, để anh sang hỏi.”
Hàn Cố vừa nói vừa đeo bluetooth vào, hắn nhét điện thoại vào túi, cất bước đi về phía Hoắc Đình Diệu và Hoắc Kiêu.
Trên xe bên này, ba người cũng đang nín thở.
Bên kia đầu dây nhanh chóng có tiếng cười, họ nghe thấy tiếng Hàn Cố: “Ngài Hoắc, vừa rồi luật sư Phùng ở cùng ngài đúng không ạ? Tôi cũng đang có chút chuyện gấp cần tìm anh ta.”
Mấy giây sau, mới nghe thấy tiếng Hoắc Đình Diệu: “Tề Chính hả? Đâu có, tôi không ở cùng cậu ấy.”
“Xin lỗi, chắc tôi đã nhầm.” Hàn Cố nhìn Hoắc Đình Diệu, rồi lại quay sang Hoắc Kiêu: “Mới nãy có phục vụ nói ngài Hoắc tìm anh ấy, tôi còn tưởng…”
Lúc này, Hoắc Kiêu cũng trả lời: “Lạ thật, tôi với bố đều không có tìm anh ấy, chúng tôi đi chung với nhau nãy giờ.”
Hàn Cố vẫn cười nhưng trong lòng thì căng thẳng: “Ồ, vậy ạ.”
Mọi chuyện sau đó xảy ra rất nhanh.
Chưa tới ba phút, cảnh sát chi đội đã lần lượt tới ngoài khu biệt thự, sau khi trao đổi với bảo vệ ngoài cửa thì nhanh chóng hành động.
Xe cảnh sát chạy băng qua nửa dãy biệt thự, tới trước biệt thự nhà họ Hoắc, tiếng còi cảnh sát nhanh chóng khiến khách khứa trong biệt thự chú ý tới, tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc Lục Nghiễm và cả đội vào trong biệt thự, chỉ thấy phần đông khách khứa đều tập trung ở vườn hoa, mọi người đều rất kinh ngạc, Hoắc Kiêu và Hàn Cố cũng đi tới.
Hoắc Kiêu nở nụ cười lịch sự, trông hết sức xa lạ, anh ta liếc nhìn viên cảnh sát trang bị vũ trang ngoài sau Lục Nghiễm mà hỏi: “Cảnh sát Lục, cho hỏi có chuyện gì mà cần quý vị phải tới vào lúc này thế ạ?”
Lục Nghiễm hời hợt: “Tình hình đặc biệt, chúng tôi nghi ngờ có người xâm nhập bất hợp pháp, cần tiến hành lục soát khẩn, phiền anh hợp tác.”
Lục Nghiễm xuất trình xong giấy tờ, lại vô cảm nhìn quanh đám đông khách mời, quay sang ra hiệu cho Hứa Trăn.
Hứa Trăn hiểu ý, lập tức chia cảnh sát thành mấy nhóm, chừa lại một nhóm truy tìm người khả nghi ở vườn hoa, còn lại nhanh chóng tiến vào biệt thự.
Nhân viên bảo vệ nhanh chóng bước ra ngăn cản.
Lục Nghiễm lại nhìn sang Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu không nói người bảo vệ rời đi, chỉ nhìn sang Hàn Cố, nghe thấy Hàn Cố hỏi: “Cảnh sát Lục cho hỏi, mọi người có lệnh khám xét không?”
Lục Nghiễm vẫn nói câu đó: “Tôi đã nói rồi, tình hình cấp bách, chúng tôi cần các anh hợp tác.”
Hàn Cố tiếp: “Cảnh sát Lục, chắc anh cũng biết, nếu chủ căn biệt thự không cho phép, anh lại không có lệnh khám xét mà đã vào nhà lục soát, hành vi này là đột nhập nhà dân, chúng tôi có thể bảo vệ quyền lợi của mình.”
Lúc này, hai bên coi như đã bắt đầu giở thói miệng lưỡi nhà quan.
Lục Nghiễm đi tới trước, khí thế lấn áp người khác, ánh mắt tối sầm, anh chỉ nói: “Cảm ơn đã cho biết. Nhưng chúng tôi đã ngỏ lời trước, nếu các anh tiếp tục cản trở cảnh sát điều tra, lát nữa nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, hậu quả các anh sẽ tự chịu. Hiện giờ phiền các anh hợp tác với chúng tôi, gọi luật sư Phùng Tề Chính ra đây.”
Trong lúc hai bên đang lời qua tiếng lại, Tiết Bồng cũng đã đi qua khỏi đám người, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của Thường Trí Bác và Phùng Tề Chính.
Tiếc là không tìm được gì.
Không chỉ có vậy, mà cả Hoắc Đình Diệu cũng không thấy đâu.
Hàn Cố nghe thấy thế, nhanh chóng đi tới cạnh Hoắc Kiêu, thấp giọng nói: “Tình hình không ổn lắm, cậu Hoắc, cân nhắc lại đi.”
Hoắc Kiêu cau mày, vài giây sau mới nói với bảo vệ phía sau: “Đi tìm Phùng Tề Chính, bảo anh ta ra đây giải thích cho rõ.”
Bảo vệ: “Vâng.”
Bảo vệ nhanh chóng quay người, đang định vào trong nhà thì lại nghe thấy một tiếng thét thảm thiết phía sau căn biệt thự.
“Á!”
Là Phùng Tề Chính!
Gần như cùng lúc đó, Lục Nghiễm nhanh chóng chạy về phía phát ra âm thanh, đồng thời ra lệnh: “Một nửa ở lại, còn lại theo tôi!”
Các cảnh sát lập tức đi theo, những người còn lại được Hứa Trăn phụ trách, bảo vệ hiện trường.
Tiếng thét phát ra từ phía sân sau, cách đó không xa, vòng qua biệt thự là tới được hiện trường.
Nhóm của Lục Nghiễm tới được sân sau, chỉ nhìn thấy dường như có bóng người cách đó mười mấy mét, miệng người kia còn liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, nghe giọng nói có vẻ là Phùng Tề Chính.
Phùng Tề Chính lúc này vẫn đang gào: “Cứu tôi, cứu với…”
Chỉ là xung quanh có rất nhiều bụi cây cản trợ, đèn hậu viện cũng đã bị ai tắt hết, rất khó nhìn rõ hiện trường.
Những cảnh sát có súng thử tới gần, lúc này, phía Phùng Tề Chính lại phát ra giọng nói khản đặc: “Đừng tới đây.”
Ngay tiếp đó, một cái chai nhựa được ném xuống đất, lăn ra phía đó mấy mét.
Tiết Bồng nhìn thấy cái chai qua ánh đèn pin, cô hét: “Lùi ra sau! Che kín mũi miệng! Phòng hộ cẩn thận!”
Tất cả mọi người đều nhanh chóng lùi ra sau, cảnh sát có khiên xông ra trước.
Cùng lúc này, cái chai dưới đất nổ tung, dung dịch bên trong bắn tung toé, mùi khói nồng nặc hắc mũi bốc ra.
Đến lúc khói đã tan hết, Hoắc Kiêu và Hàn Cố cũng tới sân sau, đứng ngay sau đội cảnh sát.
Hoắc Kiêu lập tức gọi bảo vệ đi mở đèn, nhưng lại phát hiện có người đã động tay động chân vào đèn, vì thể chỉ đành dùng thiết bị dự phòng.
Chỉ một lát sau, nguồn điện dự phòng được kích hoạt, đèn cũng bật sáng.
Mọi người cuối cùng cũng thấy rõ ở phía trước, người đang ở giữa bụi cây chính là Phùng Tề Chính.
Phùng Tề Chính lúc này đang bị trói trên ghế, mặt mũi đã nát hết, không chỉ có một diện tích lớn khuôn mặt bị dung dịch ăn mòn, mà cơ quan và tổ chức da thịt cũng đã bị than hóa, xuất hiện màu đỏ và đen, một bên mắt cũng đã bị huỷ hoại, mắt còn lại bị mùi khí xông nồng nặc không mở ra được.
Không chỉ có vậy, trên người Phùng Tề Chính còn có rất nhiều chỗ bị thương, bộ vest xám sang trọng cũng đã chịu cảnh bị ăn mòn tương tự, rách nát tả tơi, mớ dung dịch kia ăn mòn xong chất vải, lại thấm vào da thịt.
Phùng Tề Chính kêu gào: “Cứu tôi…”
Nhưng giọng nói không còn nghe rõ nữa, còn có xen lẫn tiếng ho kịch liệt.
Bởi ánh đèn đã rọi sáng, nên Phùng Tề Chính và bóng người phía sau gã ta cũng đã phản chiếu xuống đất.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, Tiết Bồng cũng đã thấy.
Tiết Bồng hé miệng, cô rất muốn cao giọng lên tiếng rằng “chú Thường, ngừng tay đi chú, bây giờ vẫn còn kịp”, nhưng giọng nói lại kẹt lại trong cuống họng cô.
Thường Trí Bác đã bước chân vào con đường không có đường về, ông ấy đã dùng cách của mình để kết thúc mọi thứ.
Ông ấy thà chết cũng không chịu ngồi tù nữa, sẽ càng không nghe theo lời cảnh sát mà lựa chọn ngừng tay.
Cái chết và luật pháp hoàn toàn không là gì đối với ông ấy…
Xung quanh yên lặng vài giây.
Cho đến khi Lục Nghiễm hít sâu một hơi rồi nói lớn: “Thường Trí Bác, ông đã bị bao vây, lập tức buông vũ khí xuống, giơ hai tay lên!”
Chẳng bao lâu sau, Thường Trí Bác chầm chậm đứng dậy từ phía sau Phùng Tề Chính, trông hết sức thảm hại.
Ánh đèn sáng tỏ chiếu trên người Thường Trí Bác, chiếu lên mặt và vết máu trên người ông ấy, cùng với cả mấy cái chai ông ấy cầm trên tay.
Thường Trí Bác quay về phía này, khuôn mặt chìm trong vết máu, chỉ có đôi mắt là còn sáng, nhưng ánh mắt lại giăng đầy tơ máu, trông như vừa dạo một vòng dưới địa ngục.
Tiếp đó, trong lúc tất cả họng súng đều hướng vào Thường Trí Bác, ông ấy giơ hai tay mình lên.
Chai nhựa trong tay ông ấy cũng vì thế mà phát ra tiếng va chạm khe khẽ.
Gió nổi lên, thổi qua tóc, qua quần áo của Thường Trí Bác, qua cả những cái chai kia.
Thường Trí Bác nhắm mắt, trong tiếng gào thét tuyệt vọng của Phùng Tề Chính, ông ấy khẽ cười, đồng thời buông cái chai trong tay.
Chai rơi xuống.
Tiếng súng nổ lên.
Thường Trí Bác bị bắn chết.
Những cái chai cũng rơi xuống đất, liên tiếp phát nổ.
Dung dịch bắn tung toé, khói cay hắc mũi, nhanh chóng lấp kín Thường Trí Bác và Phùng Tề Chính, tiếng thét của Phùng Tề Chính cũng nhanh chóng bị che lấp.