Nghe vậy, Phượng Cửu U mới tỉnh lại, mỉm cười, nói “Ta chạy bậy, liền tới chỗ này rồi.”
Lần này đổi lại là thiếu niên giật mình.
Tư sắc của Phượng Cửu U mặc dù không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng trên người nàng vẫn có một loại ma lực khiến người ta chú mục, từ ánh mắt của nàng hiện ra, không được tính là trong trẻo, lại tự nhiên khó tả.
“Ồ? Vậy sao, vậy mau trở về đi, đây không phải là nơi ngươi nên tới.” Thiếu niên mỉm cười, ân cần nhắc nhở, rõ ràng hắn đã cho rằng Phượng Cửu U là nữ nhân ở tiền đình.
Phượng Cửu U đột nhiên nhớ tới mẫu dạ xoa Nguyệt Tứ nương kia, nhất thời run người, cười khan hai tiếng, nói “Đúng đúng, nên về thôi.” Nói xong, liền xoay người chạy đi.
“Chờ một chút.” Thanh âm nho nhã của thiếu niên kia khiến Phượng Cửu U dừng bước “Ta tên Vũ Mặc, còn ngươi?”
Phượng Cửu U quay đầu lại, nở một nụ cười xán lạn, nói “Ố, cái tên không tệ, Phượng Cửu U ta nhớ rồi.” Nói xong, liền bắt đầu chạy như bay về tiền đình.
Vũ Mặc nhìn người hoạt bát kia, dương như ị tính cách không chịu bó buộc kia lây nhiễm, khóe miệng lộ ra nụ cười chân thành đầu tiên kể từ khi vào Nhuyễn Hương các.
Hoa cỏ xung quanh như mất đi hương sắc, buồn bã đong đưa.
Thiếu niên như họa cười nhạt, nhìn nơi xa sớm đã không còn bóng người, lẩm bẩm
“Phượng Cửu U… Phượng Cửu U…”
Đợi đến khi Phượng Cửu U trở về tiền đình, liền thấy Nguyệt Tứ nương ngồi trên ghế bộ dạng ‘ta muốn trừng trị ngươi’, ánh mắt lộ ra hung quang nhìn mình.
Phượng Cửu U nhếch nhếch khóe miệng, chân chó chạy đến phía sau Nguyệt Tứ nương, nịnh nọt bóp vai Nguyệt Tứ nương.
“Nói, ngươi rốt cuộc là chuẩn bị làm thế nào, ta cho người chăm sóc ngươi, ngươi lại đánh ba vị khách của ta bị thương!” Nguyệt Tứ nương không kiên nhẫn nói.
Phượng Cửu U nghe vậy, nhớ tới ba người động tay động chân với mình, trong lòng liền bùng lên ngọn lửa.
Thấy Phượng Cửu U không trả lời, cho rằng nàng là đang hối lỗi, Nguyệt Tứ nương liền nói “Nếu không phải thấy ngươi có chút công phu xoa bóp, Tứ nương ta sớm đã cho ngươi đớp một túi thuốc mê hay xuân dược, trực tiếp khiến ngươi phục thì phục không phục cũng phải phục rồi!”
Phượng Cửu U nghe Nguyệt Tứ nương nói vậy, liền cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh, lập tức đấm bóp càng thêm cật lực.
“Tứ nương, ta sai rồi, tối nay ta sẽ lên nghệ đài, chỉ là, ta muốn làm thanh quan.”
Nghe vậy, Nguyệt Tứ nương đập tay xuống bàn, phát ra tiếng vang cực lớn, nói “Nha đầu nhà ngươi còn dám mặc cả với ta?”
Phượng Cửu U rụt cổ, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, liều mạng nặn ra hai giọt nước mắt, nói “Ta đây không phải là muốn hầu hạ Tứ nương người sao.” Dứt lời, dùng ống tay áo lau mắt khóc không thành tiếng.
Nguyệt Tứ nương nghe vậy, trong lòng cũng có chút cảm động, làm nghề này, chẳng có mấy ai thật lòng với bà, nha đầu này mặc dù là rất tệ, đôi mắt kia cũng không gạt được người, có thể thấy được, nàng là thật lòng với bà.
Nguyệt Tứ nương đáng thương, cứ thế bị ánh mắt của Phượng Cửu U lừa gạt. Quả nhiên đã cho nàng làm thanh quan, chỉ là,làm người cũng không thể chịu thiệt, những cô nương khác đều chia sáu bốn với Tứ nương, nhưng Phượng Cửu U lại là bảy ba.
Đêm đó, Phượng Cửu U ra mắt, một mình ở trong phòng chơi đùa mãi, thầm than mấy đồ hóa trang của mình không có mang tới, khiến nàng muốn trang điểm tinh xảo một chút, kiếm thêm chút tiền cũng không được.
Nhìn người kiều mị trong gương, Phượng Cửu U mỉm cười, cũng rất hài lòng.
Thầm than một tiếng “Cũng chỉ có thể thế này thôi.”