Kính dựa vào cửa sổ, trên khuôn mặt tuyệt thế nở ra nụ cười ý vị thâm trường đôi mắt như vì nghĩ tới điều gì mà rạng rỡ, thu hút bao nhiêu thiếu nữ vì lén nhìn hắn mà quên dùng cơm một bên một trận đỏ mặt tim loạn nhịp.
Đột nhiên, trên cầu xuất hiện một nam tử tóc bạc, nhìn Kính chằm chằm. Mà người một bên giống như không nhìn thấy nam tử tóc bạc kỳ quái này, vui vẻ đi tới, thậm chí còn lướt qua nam tử kia.
Tựa như trong suốt.
Kính nhìn nam tử kia, trên mặt hơi có chút nghiêm túc. Đặt nén bạc trên bàn, ưu nhã bước đi.
“Chủ nhân.”
Kính nhàn nhạt liếc qua nam tử tóc bạc như tuyết một cái, khẽ gật đầu.
“Chủ nhân, thiên niên lôi kiếp sắp đến rồi, xin chủ nhân về Thanh Khâu chuẩn bị vẹn toàn.” Nam tử ngẩng đầu lên, nhìn Kính.
Nghe vậy, Kính nhìn nam tử tóc bạc, trong mắt lóe lên quang mang lãnh liệt, nói “Linh Không, chuyện của ta còn chưa đến lượt ngươi làm chủ.”
“Vâng.”
Nghe được câu trả lời, Kính cười nhạt, lại khiến không hí xung quanh lạnh xuống.
“Thôi, ngươi về trước đi, ta sẽ trở về trước khi đó.”
Nam tử tên Linh Không cúi người, thanh âm không chút cảm xúc nói “Chủ nhân, trưởng lão lệnh ta coi chừng ngài, đến khi ngài về đến Thanh Khâu.”
Liếc một cái, Kính nhàn nhạt cười “Tùy ngươi.”
Lời còn chưa dứt, đã không thấy thân ảnh tuyết trắng kia nữa.
Chỉ còn lại nam tử tóc bạc, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đỉ, vẫn đứng trên cầu một hồi lâu.
Nhuyễn Hương các.
Mới sáng sớm Phượng Cửu U đã không tìm thấy Vũ Mặc, lúc này đang lo đến mức lật tung khắp nơi lên.
Mà Vũ Mặc, lại là đang ở bên ngoài Nhuyễn Hương các.
Thân thể cao gầy kia mặc một trường bào màu xám, cũng vì thân thể gầy gò mà trông phóng khoáng hẳn.
Khuôn mặt thanh tú thoáng buồn bã, vành mắt ửng hồng nhìn người hậu của nhà giàu trước mắt.
Người hậu kia bị ánh mắt này nhìn chằm chằm khiến toàn thân không thoải mái, run vai, nói “Đại phu nhân sai ta tới hỏi ngươi gần đây thế nào, còn có, thời gian của ngươi không còn nhiều sắp chết rồi, nếu có chút lương tâm thì gia mật phương cho đại phu nhân của chúng ta, nói không chừng còn có thể tìm đại phu tới chữa trị cho ngươi.”
Nghe vậy, thân thể vốn gầy yếu kia run rẩy mấy cái, nói “Cảm ơn đại phu nhân bận tâm, ta có một vấn đề, không biết có thể tỉnh giáo tiểu ca một chút không.”
Người hầu kia nhếch khóe miệng, bộ dạng cực kỳ không kiên nhẫn “Thấy ngươi cũng đáng thương, hỏi đi.”
Vũ Mặc khẽ gật đầu, ánh mắt đầy cảm kích “Ta, khi ta ở Nhuyễn Hương các, những khách nhân tiếp cận ta, có phải là đại phu nhân hại không?”
Nghe đến ba chữ Nhuyễn Hương các, trong mắt người hậu kia đầy khinh thường, nói “Hừ, cũng không sợ nói cho ngươi biết, đúng vậy, Đại phu nhân không ngờ vứt tiểu tạp chủng ngươi tới nơi đó, còn có thể phong kinh thủy khởi (*) sống được, không thu xếp một chút, thật là có lỗi với lão gia đã mất.”
(*) gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc
Người hậu kia chợt nhớ tới mục đích tới của mình, lại bị Mặc Vũ bỏ ngoài tai, trừng mắt nói “Tiểu tạp chủng ngươi, cũng biết nói chuyện lắm.” Lời vừa dứt, chỉ nghe “bốp” một tiếng.
Trên mặt Vũ Mặc liền in một bàn tay năm ngón, đối lập hoàn toàn với khuôn mặt tái nhợt.
Nhìn kiệt tác của mình, người hầu nhướn này, mộ bộ tiểu nhân đắc ý.
“Nói, mật phương ở đâu!”
Vũ Mặc chỉ cắn môi, chịu đựng đau đớn nóng rát trên mặt, lại không hề lên tiếng.
Người hầu kia thấy bộ dạng quật cường của Vũ Mặc, sắc mặt cũng dần khó coi, giơ tay lên, chuân bị lại cho Vũ Mặc một bạt tai nữa.
Vừa muốn đánh, trên tay đã truyền tới một trận đau nhức, một cây ngân châm rất nhỏ chính xác châm vào ngón giữa của hắn.