Hai bên đều ngồi xuống, tràng cảnh nhất thời yên tĩnh lại.
Nhạn Hồi mở miệng: “Chúng ta làm rõ một chút xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Tê Vân chân nhân.”
Xà Yêu hừ lạnh: “Có cái gì mà làm rõ chứ.” Ngữ điệu như vậy biểu thị rõ y vẫn xem Lăng Tiêu là đầu sỏ gây chuyện.
Nhạn Hồi hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế bản thân: “Ta mặc ngươi nghĩ thế này, dù sao ta cũng chỉ muốn làm rõ chuyện này từ đầu chú cuối, trước tiên ngươi phải nói rõ ra với ta ngươi đã gặp Tê Vân chân nhân thế nào, tại sao lại gạt người tới thôn núi này?”
“Sao ta lại gạt nàng ấy được chứ!” Xà Yêu bực mình ngắt lời, hằn học nhìn Nhạn Hồi, nhưng thấy Tê Vân chân nhân vẫn ở trong tay nàng thì cũng chỉ đành nín giận nói: “Ta gặp nàng ấy ở biên giới Yêu Tộc.”
Y vừa dứt lời, Nhạn Hồi đã ngẩn người: “Biên giới yêu tộc? Là biên giới Thanh Khâu sao?”
Năm mươi năm trước, người tu đạo và yêu tộc hỗn chiến không ngừng, cũng nhờ Thanh Quảng chân nhân dẫn đầu chúng tiên đại chiến với Yêu tộc một trận, đẩy lui Yêu tộc tới đất Tây Nam xa xôi, cắm thanh kiếm Trường Thiên nơi biên giới Thanh Khâu để chấn nhiếp bầy yêu, ngăn Yêu tộc và người tu đạo thành hai bên.
Sau trận đánh đó, đám yêu ma quỷ quái ở Trung Nguyên cũng ít đi nhiều. Nhưng vì linh khí nơi đây đầy đủ hơn Tây Nam xa xôi rất nhiều nên vài tên Yêu quái to gan vẫn bất chấp nguy hiểm vượt biên vào Trung Nguyên.
Trong những năm này, hơn phân nửa số yêu quái mà Nhạn Hồi đánh cũng là dạng yêu quái này.
Lúc bình thường, Nhạn Hồi chỉ nghe thấy có đại yêu quái nào đó chạy tới đây, bỗng nhiên hôm nay lại nghe thấy có người tu đạo muốn chạy tới khu vực yêu tộc, hơn nữa người này lại còn là Tê Vân chân nhân, Nhạn Hồi không khỏi khiếp sợ: “Tại sao Tê Vân chân nhân lại ở đó? Lúc đó tình hình của người như thế nào?”
“Tình hình thế nào sao?” Xà Yêu hừ lạnh nhìn Nhạn Hồi, “Chính là loại tình hình còn chẳng bằng được bây giờ.” Y nhìn Tê Vân, trong mắt lại đong đầy vẻ thương tiếng, “Toàn thân lạnh băng, sắc mặt tái nhợt, ngay cả trên lông mày cũng có băng kết lại. Nhìn qua cũng biết là trúng thuật Sương Hoa, toàn bộ nội tức của nàng ấy đều rối loạn hết.”
Nhạn Hồi nghe vậy thì trầm mặc.
“Ta nhìn thấy nàng ấy như vậy thì cũng chẳng dám đưa nàng ấy vào Thanh Khâu quốc, nếu bị yêu quái khác phát hiện thì nàng ấy chỉ có con đường chết. Thấy nàng ấy như thế, ta cũng biết đích thị là người tu đạo đọng tay nên cũng chẳng dám đưa nàng ấy về môn phái vì sợ có ai đó lại hại nàng ấy nữa. Vì thế ta đành tới thôn núi Đồng La cằn cỗi ít linh khí này. Nơi này không có yêu quái tới, người tu tiên cũng chẳng tìm được chốn thâm sơn cùng cốc này, là nơi ẩn thân tốt nhất.”
“Hàn khí trên người nàng ấy ngày càng nặng, ta nghe nói trong một đại thế gia nào đó có giấu bí bảo có thể triệt tiêu hàn khí, vì thế liền đi cướp về.” Xà Yêu lạnh lùng liếc Nhạn Hồi một cái: “Nếu biết chuyện này sẽ dẫn đồ sao chổi xui xẻo như ngươi tới…”
Nhạn Hồi yên lặng vốc một nắm bùn bên bờ ruộng ném bộp lên đầu Xà Yêu, “Nói chuyện tử tế cho ta.”
Xà Yêu lau mặt, cắn răng: “Có bí bảo giúp đỡ, chẳng bao lâu sau Tê Vân liền tỉnh lại, nhưng ta không ngờ lúc nàng tỉnh lại lại thần chí mơ hồ như một đứa trẻ thế này. Vì thế ta vẫn ở đây chăm nom nàng ấy, tìm cách giải quyết.” Xà Yêu nói, “Ta chỉ biết có vậy thôi.”
“Lời ngươi vừa nói… Không phải là gạt ta chứ?”
“Việc đã tới nước này rồi, ta gạt cô thì được cái gì!” Xà Yêu nhìn Nhạn Hồi trầm tư, lại nói thêm, “Cô đừng hòng mang Tê Vân đi, ta nhất định sẽ không để đám tu đạo các người tổn thương nàng ấy thêm chút nào nữa!”
Nhạn Hồi bị những lời này của Xà Yêu lay tỉnh, nàng nhướn mày nhìn y “À, nói vậy tức là tình cảm của ngươi còn chân thành hơn đám người tu đạo đạo mạo như chúng ta đây sao?” Nhạn Hồi khoanh tay, “Một tên yêu quái như ngươi tại sao lại đối tốt với Tê Vân chân nhân như vậy nhỉ? Không phải là…” Nhạn Hồi híp mắt, “Thừa dịp chân nhân không được tỉnh táo mà… Hửm?”
Xà Yêu nghe vậy thì mặt đỏ bừng: “Này này! Ăn nói ba xàm ba láp! Nói huơu nói vượn! Đúng là! Đúng thật là…”
“Ối chà, hóa ra ngươi lại là một tên yêu quái ngay thơ.” Giọng nói Nhạn Hồi đầy vẻ không đứng đắn, “Ngươi thích Tê Vân chân nhân, giúp đỡ người như vậy không sợ đám yêu tộc biết sẽ xa lánh ngươi sao?”
Xà Yêu lặng yên cúi đầu: “Không giúp nàng ấy thì chẳng nhẽ trơ mắt nhìn nàng ấy chết đi sao? Ta chỉ tự nhiên cứu nàng ấy trước khi suy nghĩ những chuyện này thôi.”
Nhạn Hồi vốn chỉ nói giỡn một câu, không ngờ lại nghe được câu trả lời đứng đắn nghiêm túc, lại thâm tình chân thành như vậy, nàng sờ mũi, có phần đồng tình nói: “Bây giờ thế cục phức tạp, tình yêu Tiên – Yêu rất dễ gặp bi kịch.”
“Ta không có thời gian nghĩ nhiều tới vậy.” Xà Yêu nói, “Ta chỉ muốn cứu nàng ấy, không hơn.”
Nhạn Hồi nhẹ gật đầu, lại khoa trương nói: “Hóa ra ngươi là tên yêu quái si tình không thể so với đám tầm thường được. Ta chúc các người sau này sẽ có hậu.”
Xà Yêu sững sờ nhìn nàng: “Không ngờ cô lại chúc phúc chúng ta… Cô cũng không thể so sánh với đám tu đạo tầm thường được.”
“Tình cảm này cứ anh tình tôi nguyện là được, quản chuyện tiên hay yêu cái quái gì chứ, người ngoài như ta thì nói được cái gì.”
Hai người còn chưa đối thoại xong, người vẫn trầm mặc bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Không có kết quả tốt đâu.”
Lời này triệt để khiến cho bầu không khí giữa Nhạn Hồi và Xà Yêu khó khăn lắm mới hòa hoãn được trở nên trầm mặc. Hai người cùng quay đầu nhìn Thiên Diệu. Thiên Diệu chỉ nhìn Xà Yêu chằm chằm: “Nàng ta là người tu đạo, là người đứng đầu một phái, trên vai gánh trách nhiệm nặng nề, trừ yêu là bản năng của nàng ta. Hôm nay nàng ta mất trí nhớ, quên mất thân phận nên ngươi mới có thể bình an giữ nàng ta bên mình, nhưng nếu có một ngày nàng ta nhớ lại tất cả, nhớ lại trách nhiệm nặng nề của mình thì việc đầu tiên nàng ta sẽ làm chính là giết ngươi.”
Nói một tràng lại khiến tràng cảnh lạnh hẳn thật là lâu.
Sau một lúc lâu, Xà Yêu bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Trước kia nàng ấy cũng muốn giết ta… Nhưng ta chẳng còn cách nào khác, ai bảo ta không đánh lại được nàng ấy.”
Khóe miệng Thiên Diệu hơi co lại. Trước khi hắn kịp mở miệng, Nhạn Hồi bên cạnh đã hỏi hắn: “Nói đến mức căm phẫn như vậy, ngươi trải qua chuyện này rồi chắc?” Thiên Diệu lặng yên, quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt sáng rực của nàng đang nhìn hắn chằm chằm, “Ta hiểu rồi, vẻ mặt này của ngươi chính là nói lời của cô như mũi tên đâm xuyên trái tim ta.”
Thiên Diệu: “…”
Mặt Thiên Diệu lạnh căm, nhìn chằm chằm Nhạn Hồi, nhưng nàng lại chẳng có chút cảm giác nào mà lại mở miệng, đang định nói chuyện thì Thiên Diệu đã lạnh lùng quát lớn một tiếng: “Câm miệng.” Dáng vẻ hoàn toàn là đang nổi giận đùng đùng.
Nhạn Hồi nhìn thấy hắn như vậy thì liền cười vui vẻ: “Ta phát hiện ra cứ thấy ngươi bị ta chọc tức là ta lại có cảm giác thành tựu lắm à nha!”
Hàm răng của Thiên Diệu không tự giác nghiến chặt, nhưng trước khi hắn kịp phát tác, Nhạn Hồi đã lại nhìn qua Xà Yêu: “Vậy bây giờ ngươi đã tìm ra cách giúp Tê Vân chân nhân khá hơn chưa?”
Nàng không hề đả động tới chuyện vừa nãy, nếu Thiên Diệu nhắc lại thì chẳng hóa ra là hắn là người đàn ông tính toán chi li, nhỏ mọn vô cùng sao? Vì thế cơn tức này cứ ngăn ở ngực hắn, lên không nổi mà xuống cũng chẳng xong.
Thiên Diệu cảm thấy Nhạn Hồi như một đứa trẻ, chẳng kiêng kị gì mà cứ đạp vào chân đau của hắn, sau đó dương dương tự đắc nghênh ngang bỏ đi, vốn chẳng hề cho hắn chút thời gian phản kích…
Đúng là khiến người ta sốt ruột…
Xà Yêu nghe Nhạn Hồi hỏi vậy thì trầm mặt lắc đầu: Thuật sương hoa cực kì lợi hại, cho dù là bí bảo kia cũng chẳng có cách nào tiêu trừ nổi thuật này. Ta muốn tìm được vật Chí Nhiệt của thế gian, nhưng vật có thể ức chế hàn khí thuật Sương Hoa cũng chỉ có thể là tiên vật, những thứ này nếu không phải là có Tiên Linh trông coi thì cũng là bị che giấu bên trong bí cảnh thế gian, ta không có cách nào để tìm cả, cứ ngày qua ngày như vậy…” Xà Yêu nhìn Tê Vân, trên mặt đầy vẻ áy náy, “Mới khiến cho cơ thể nàng ấy trở nên như vậy.”
Nhạn Hồi sờ cằm trầm tư.
Vạn Vật trên thế gian đều chú ý hai chữ cân đối, thứ có thể tồn tại với thế gian đều là những thứ duy trì sự cân đối, mặc kề là Chí Lãnh hay Chí Nhiệt thì đều ở trong trạng thái cực đoan, hẳn là có rất ít thứ có thể tồn tại ở trạng thái như vậy giữa thiên địa.
Mà người có thể tu luyện pháp lực đến tận cảnh giới này thì lại càng ít.
Nhìn Tê Vân chân nhân như vậy, theo cách nghĩ của người bình thường thì chắc chắn là Lăng Tiêu làm, nhưng đã trải qua mười năm thầy trò, Nhạn Hồi lại không muốn tin Lăng Tiêu lại làm ra chuyện như thế.
Hôm nay Tê Vân chân nhân vẫn ở chốn hoang vu này, không bị bất cứ ai phát hiện, nhưng nếu có một ngày nào đó, có ai núi Tề Vân tìm được nàng ta thì cả giới Tu tiên cũng không thể tranh cãi ầm ỹ được. Cách duy nhất có thể rửa sạch “Oan khuất” cho Lăng Tiêu xem ra chỉ có một cách là khiến Tê Vân chân nhân tỉnh táo lại, sau đó tự nàng ta đi làm sáng tỏ mọi chuyện.
Vì thế chuyện Xà Yêu này, nàng nhất định phải giúp. Tám mươi tám lượng vàng kia cùng với Trương đại mại… đành để đến nhiệm vụ lần sau vậy.
Nhưng vấn đề căn bản nhất bây giờ là……
“Vật Chí Nhiệt sao…” Nhạn Hồi thì thầm, “Thứ này quả rất khó tìm, nơi duy nhất mà ta biết chính là ngọn núi lửa ở phân giới Thanh Khâu giữa yêu tộc và Trung Nguyên, nhưng trong ngọn núi lửa ấy có cắm thanh kiếm Trường Thiên để uy hiếp đám yêu tộc, chúng đệ tử thay phiên nhau canh gác, thủ vệ rất nghiêm ngặt. Hẳn là ngươi còn chưa tới được gần núi lửa thì đã bị chém chết rồi, còn ta thì hẳn chỉ vừa đến gần núi lửa đã bị chém chết rồi, đi đường này rất không đáng tin cậy…”
Một người một yêu ngồi trên đất lại trầm mặc.
“Ta có thể chữa được cho nàng ta.”
Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Nhạn Hồi quay đầu lườm Thiên Diệu một cái, ánh mắt lại bắt đầu nhìn Xà Yêu, nói: “Nhưng các người phải giúp ta một chuyện đã.”
Nhạn Hồi biết rõ tên Yêu Long này vẫn ra vẻ buồn bực không lên tiếng, nhưng thực chất lại là người thâm trầm luôn có tính toán riêng, vì thế bây giờ nàng liền suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi nói chuyện gì trước đã.”
Trong sơn động nơi vách đá chỗ hồ sau thôn có vật Chí Nhiệt các người muốn tìm, thứ này nhất định có thể chặn được hàn khí Sương Hoa.”
Đôi mắt Xà Yêu sáng ngời.
Nhưng đôi mắt Nhạn Hồi vẫn híp lại nhìn Thiên Diệu: “Ồ, là cái sơn động lần trước ngươi mang ta đi sao? Không phải ngươi nói trong đó có thứ ngươi cần sao, bộ không phải là ngươi thừa dịp này gạt bọn ta đi lấy thứ đó giúp ngươi khôi phục pháp lực sao?”
Thiên Diệu cười lạnh một tiếng: “Nếu như pháp lực của ta dễ dàng khôi phục được như thế thì bây giờ cũng chẳng ngây người ở đây làm gì nữa rồi.” Hắn không nhìn Nhạn Hồi lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào Xà Yêu, “Trong sơn động có giấu thứ ta cần là thật, nhưng thứ có thể giúp ngươi cứu người cũng ở trong đó cũng là thật. Ngươi nghĩ kĩ đi.”
Nhạn Hồi yên lặng liếc hắn, tên Yêu Long này lần nào cũng bảo người khác nghĩ cho kĩ, nhưng trong lời nói nếu không phải là uy hiếp trí mạng thì cũng là hấp dẫn trí mạng…
Còn nghĩ kĩ cái mông ấy.
Có quan hệ với loại người am hiểu lòng người này thật đúng là khiến người ta sốt ruột!
“Được!”
Quả nhiên Xà Yêu kiên quyết gật đầu nói: “Ta đi lấy.”
Nhạn Hồi thở dài một tiếng: “Được rồi được rồi, ta cũng đi.” Nàng liếc Yêu Long một cái, thầm nghĩ, tuy rằng bây giờ nhìn tên Yêu Long này rất yếu ớt nhưng chẳng ai dám chắc là hắn không có mưu đồ gì khác cả, nếu lúc đs phát hiện ra trong Yêu Long này có cái gì không đúng trong sơn động thì nàng có liều cái mạng này cũng phải ngăn hắn không đi làm hại thế gian.
Nghe Nhạn Hồi nói những lời này, Thiên Diệu liền rũ mắt xuống, miệng nỉ non một câu mà người ta nghe không rõ: “Cô đi đương nhiên là tốt rồi.”