Hộ Tâm

Chương 110: Đại kết cục



Huyễn Tiểu Yên và Nhạn Hồi theo sau đại quân vào Trung Nguyên.

Dọc đường hầu như không gặp phải kháng cự của Tiên môn, có thể thấy giới Tiên môn ở Trung Nguyên đại địa đều nghi ngờ Thanh Quảng đang tu tà, nên hiềm khích giữa họ và núi Thần Tinh còn lớn hơn tưởng tượng của Nhạn Hồi.

Núi Thần Tinh phía xa xa càng lúc càng gần hơn, trong lòng Nhạn Hồi thật ra không có nhiều suy nghĩ, mãi đến khi Thanh Quảng xuất hiện ở hướng đó, Nhạn Hồi mới chắm chú nhìn theo. Huyễn Tiểu Yên kéo Nhạn Hồi, cả hai lẫn vào giữa các binh sĩ của Yêu tộc.

Thanh Quảng vừa xuất hiện bốn bề liền nổi lên gió lớn, cây cối trở nên khác thường, binh sĩ Yêu tộc đề phòng chờ đợi, nhưng cho dù như vậy, không ai ngờ rằng ở mặt đất bên dưới bỗng mọc ra rất nhiều sợi mây bén nhọn, đâm xuyên lên trên, các binh sĩ tránh không kịp lập tức bị thương, có người thậm chí bỏ mạng tại chỗ.

Huyễn Tiểu Yên chở Nhạn Hồi bay lên không trung, tránh được một kiếp.

Tuy nhiên sợi mây dưới đất không tha cho họ, có một sợi tựa như có ý thức quất lên như một ngọn roi, kéo gót chân Huyễn Tiểu Yên lại. Huyễn Tiểu Yên nghiến rang, đang định lấy chủy thủ chặt đứt thì trong đoàn quân ở phía xa bỗng truyền tới một luồng sóng nhiệt.

Ngọn lửa như lưỡi đao quét qua mặt đất, chém đứt những sợi mây xuyên lên từ bên dưới, một hồi lâu sau, mặt đất cháy đen không còn ngọn cỏ.

Lúc này Huyễn Tiểu Yên mới dám đưa Nhạn Hồi đáp xuống, binh sĩ Yêu tộc cũng đứng vững vàng trở lại, có người xử lý vết thương của mình, có người khiêng thi thể chiến hữu đi. Bốn bề hỗn loạn, có binh sĩ cũng như Nhạn Hồi, ngẩng đầu nhìn ra xa, trong đoàn quân phía trước, Thiên Diệu cao dong dỏng đang đối diện với Thanh Quảng chân nhân, sức mạnh vô hình trong người họ đang giao tranh trong không trung, khiến những binh sĩ đang bị thương không sức chống đỡ dưới đất khổ không kể xiết.

Từ xưa đến nay, khi những người có quyền vị tối cao tranh đấu, họ chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của những kể thấp hèn.

Nếu hôm nay Nhạn Hồi có thể khỏe mạnh đứng bên canh Thiên Diệu, e là nàng cũng không có trải nghiệm này. Người trên cao cứu người là phổ độ chúng sinh, nhưng nếu họ giết người sẽ khiến chúng sinh điên đảo.

Nàng đang yêu một người có thể gọi gió hô mưa như vậy.

Nhạn Hồi chợt cười, Huyễn Tiểu Yên không hiểu, “Chủ nhân… cô sao vậy?”

“Không.” Nàng lắc đầu, “Chỉ là đột nhiên cảm thấy ta rất may mắn, đời này có thể gặp được Thiên Diệu, có một mối liên hệ thần kỳ với chàng.”

Huyễn Tiểu Yên cười khổ, “Em không hiểu, rõ ràng hiện giờ chủ nhân không ổn chút nào, làm gì có may mắn, ông trời đối với cô quá bất công.”

“Ngươi mới ra khỏi Vương cung Huyễn yêu chưa bao lâu.” Nhạn Hồi nói, “Có lẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ có cơ hội gặp được một người như vậy. Người đó khiến ngươi cảm thấy có thể gặp được người đó là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời, người đó khiến ngươi không còn cảm thấy phẫn hận bất mãn vì mọi bất công trong cuộc sống nữa. Bởi chỉ cần từng có khoảnh khắc tiếp xúc với người đó, cho dù cuộc đời lập tức kết thúc ngươi cũng cảm thấy đó là may mắn.”

Huyễn Tiểu Yên lắc đầu nói: “Em không muốn gặp người đó, như vậy em thật quá tội nghiệp, em không muốn…”

Đang nói thì khí tức phía trước biến chuyển, là Thiên Diệu và Thanh Quảng dừng đối đầu gián tiếp. Cuối cùng Thanh Quảng ra tay trước, hai người trực tiếp giao chiến, đại quân Yêu tộc phía dưới bắt đầu tức tốc rút lui.

Mục đích dụ Thanh Quảng ra khỏi núi đã đạt được, lúc này có ở lại đây cũng trở thành vật tế cung cấp nội đan cho ông ta.

Pháp lực khổng lồ va chạm xé toạc mây trong không trung, mặt đất nứt nẻ, gió mây đều đổi màu. Trận chiến giữa Thanh Quảng và Quốc chủ Thanh Khâu năm mươi năm trước chắc hẳn cũng như vậy.

Thiên Diệu gần đây nghiên cứu “Yêu phú”, tuy không có tâm pháp ba tầng sau, nhưng chín tầng trước là nguồn gốc cơ bản của “Yêu phú”, nên Thiên Diệu có thể suy đoán được lối công pháp của Thanh Quảng. Chỉ có mấy chiêu Thanh Quảng cũng đã nhận ra điều này.

Kiếm chiêu giao phong, Thanh Quảng cười lạnh: “Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu dã cho ngươi xem yêu phú rôi à…”

Thiên Diệu không đáp.

Thanh Quảng xoay người, chỉ để lại chiếc bóng, còn người thật lại xuất hiện sau lưng Thiên Diệu, ông ta đâm kiếm vào cổ Thiên Diệu, hắn không ngoảnh lại nhưng khí tức toàn thân lập tức bùng lên, nhìn từ xa trông như có thêm một mặt trời treo giũa không trung, ánh lửa chói mắt hất Thanh Quảng ra xa.

Thanh Quảng trên cao văng ra năm trượng, phải dùng dây leo để định thân lại.

Khóe môi ông ta có vết máu, ánh mắt nhìn Thiên Diệu lại càng phát sáng, vẻ điên cuồng trong mắt hiển hiện rất rõ ràng.

“Thì ra đã lấy lại rồi.” Ông ta lẩm bẩm, rồi bật cười lớn, thân hình trong chớp mắt vượt qua khoảng cách trăm trượng, xuất hiện trước mắt Thiên Diệu, kiếm chiêu trong tay ông ta mang theo pháp lực khổng lồ, chiêu kiếm nào cũng đoạt mạng, đâm về phía ngực Thiên Diệu, “Thì ra ngươi đã lấy lại rồi ha ha ha ha!” Ông ta cười lớn, “Đúng là hoàn toàn không phí công.”

Thiên Diệu nhíu mày. Một lần nữa đánh bật Thanh Quảng ra.

Thanh Quảng đứng vững trong không trung, dưới chân ông ta nổi lên trận pháp, “Ngươi tưởng lấy lại nội đan là có thể áp chế được ta sao? Yêu long, hai mươi năm trước ta có thể mượn sức Tố Ảnh đánh bại ngươi, hôm nay cũng vậy.”

Lời Thanh Quảng Thiên Diệu chỉ nghe được một nửa hắn sửng sốt: “Ngươi nói gì?”

Thanh Quảng nhếch môi cười, “Ta nói nội đan trong ngực ngươi hôm nay sẽ thuộc về ta.”

Trong khoảnh khắc này, sắc mặt Thiên Diệu lập tức tái đi.

“Ngươi nói gì?” Hắn cơ hồ không dám tin hỏi lại lần nữa, giọng điệu nặng nề, chậm chạp, bỗng nhiên câu “Không cho Thiên Diệu biết” mà Huyễn Tiểu Yên nói hôm đó trong phòng Nhạn Hồi hiện ra trong đầu hắn. Suy đoán trong lòng tự như một thanh đao cắm sâu vào ngực, khiến hắn đau đến xé tim rách phổi.

Hắn bất ngờ hiểu ra, xoay người định đi về Thanh Khâu ngay lập tức.

Song Thanh Quảng nào cho hắn bỏ đi. Trận pháp nổi lên vậy Thiên Diệu bên trong.

Bị ngăn cản, Thiên Diệu bùng chảy lửa giận, ngưng tụ pháp lực trong lòng bàn tay, mang theo yêu lực ngàn năm trực tiếp giao tranh vói sức mạnh của Thanh Quảng, đập nát trận pháp của ông ta. Dù vậy Thanh Quảng vẫn cố hết sức ngăn cản, trong không trung lại có một trận pháp khổng lồ chụp xuống, trận này càng khó phá hơn trận trước.

Sắp có thể lấy được nội đan Yêu long, Thanh Quảng nào chịu buông tay.

Thiên Diệu chỉ vừa mới lấy được nội đan, thời gian ngắn ngủi sẽ rất dễ dàng lấy ra, nếu hôm nay thả hắn đi, e là sau này càng trở thành đại họa!

Nghĩ vậy Thanh Quảng múa kiếm trong tay, bất chấp tất cả chém về phía Thiên Diệu, sát chiêu ào ạt, không hề tiếc rẻ pháp lực của mình.

Thiên Diệu lòng như lửa đốt, vốn không còn tâm trạng đấu với Thanh Quảng, qua mấy chiêu thì nghĩ cách công phá trận pháp, có điều lúc giao đấu đến rìa trận pháp, Thiên Diệu bỗng thấy dưới trận pháp, trên mảnh đất cháy đen có hai người ở phía dưới, tuy ở ngoài trận pháp nhưng lại tựa lên trận pháp không bỏ đi.

Đó là… Huyễn Tiểu Yên và Nhạn Hồi.

Nhạn Hồi đứng ngoài trận pháp, vừa rồi lúc rời đi, mặt đất bỗng nổi lên trận pháp lớn của Thanh Quảng, nàng bị trận pháp giữ lại, một cánh tay chìm vào bên trong không thể lấy ra, tay kia của nàng đang ôm ngực, lưng cong, dường như không còn sức lực đứng thẳng.

Nàng cúi đầu nên hắn không nhìn thấy vẻ mặt nàng, chính vì vậy mà Thiên Diệu có thể tưởng tượng được đau đớn của nàng.

Huyễn Tiểu Yên vẫn luôn ở bên cạnh dìu nàng, vẻ mặt lo lắng, không biết đang nói bên tai nàng điều gì. Nhạn Hồi chỉ lắc đầu.

Cuối cùng Huyễn Tiểu Yên nghiến răng, giống như không nghe lời Nhạn Hồi nữa, nó ngẩng đầu nhìn lên Thiên Diệu đang bị Thanh Quảng không ngừng quấn lấy trong không trung, đôi mắt nó đẫm lệ, vẻ mặt cầu khẩn, há to miệng hét về phía hắn.

Âm thanh phát ra do pháp lực va chạm vô cùng nặng nề, Thiên Diệu không nghe rõ giọng Huyễn Tiểu Yên, song có thể nhìn rõ khẩu hình của nó.

Nó nói: “Cứu cô ấy đi!”

Tim Thiên Diệu thắt lại. Thân hình hắn chuyển động, Thanh Quảng bên cạnh vẫn tiếp tục đeo bám, ông ta cũng phân tâm nhìn xuống phía dưới, vừa nhìn thấy liền hiểu ra, môi nở ụ cời tà ác: “Muốn cứu người à?”

Trận pháp như bị đè xuống, một lưỡi đao cắt nát mặt đất xung quanh, bên ngoài trận pháp biến thành một hào sâu không thấy đáy.

Huyễn Tiểu Yên kinh hô, vội vàng bay lên, ôm theo Nhạn Hồi.

Yêu khí toàn thân Thiên Diệu dâng trào, trong mắt hắn cháy lên ngọn lửa đỏ rực, trán nổi gân xanh, hắn hét lên một tiếng, thế kiếm nhanh đến mức khiến Thanh Quảng cũng không kịp nhìn.

Thanh Quảng cảm thấy lồng ngực bỗng dưng lạnh lẽo, máu tươi lập tức tràn ra từ trên ngực ông ta, sức mạnh của ngọn lửa đẩy ông ta ra xa mấy mươi trượng, lửa vẫn chảy trên ngực ông ta không ngừng.

Còn Thiên Diệu không nhìn ông ta lấy một lần, xoay người, một kiếm chém vỡ kết giới trận pháp của Thanh Quảng.

Tuy Nhạn Hồi cuối cùng cũng được giải thoát, Huyễn Tiểu Yên ôm lấy Nhạn Hồi muốn bay lên trên, Thiên Diệu đưa tay định kéo nó…

Đột nhiên trong khoanh khắc này, Thanh Quảng bị Thiên Diệu đẩy ra xa lập tức sầm mặt, ông ta vốn không màng tới vết thương trên ngực mình, chỉ cử động đầu ngón tay, đất bên cạnh lập tức di chuyển, ép vào phía trong!

Thiên Diệu giương mắt nhìn hai người giữa khe nứt không thoát kịp, một tiếng ầm vang dội phát ra, mặt đất bị nứt ra ban nãy bất ngờ khép lại, chôn vùi gương mặt bàng hoàng của Huyễn Tiểu Yên, còn có cơ thể suy tàn cực độ của Nhạn Hồi, dường như lúc ấy nàng ngẩng đầu nhìn hắn, dường như nàng nói với hắn câu gì đó, nhưng quá nhanh…

Hắn chưa kịp nhìn rõ gì cả, chưa kịp nghe rõ gì cả.

Lực va đập quá mãnh liệt, ở khe nứt trồi lên một ụ đất, Thiên Diệu cũng bị sức mạnh này đẩy ra. Cứ vậy nhìn Nhạn Hồi và Huyễn Tiểu Yên bị chôn vù bên trong.

“Không…”

Âm thanh này tựa như phát ra từ đáy lòng, bên tai Thiên Diệu hoàn toàn tĩnh lặng, nhất thời hắn quên mất mình là người biết pháp thuật, quên mất mình là Yêu long có thể lên trời xuống đất, hắn cúi người đáp xuống mặt đất, dùng tay xới vùng đất bị chôn vùi.

Cơ thể hắn bị bùn đất vấy bẩn, gương mặt nhếch nhác.

Thình lình Thanh Quảng xuất hiện sau lưng Thiên Diệu, trong mắt phủ đầy hàn ý, không còn chút hơi ấm, ông ta ở sau lưng Thiên Diệu nâng kiếm lên, nhắm thẳng vào tim hắn.

Vùng đất Thiên Diệu đang quỳ bất ngờ lún xuống, cơ thể Thiên Diệu sụp xuống, thế kiếm của Thanh Quảng chệch đi, lướt qua tai hắn, trong mặt đất bỗng bùng lên ánh lửa, một luồng sóng nhiệt lan tỏa, đẩy Thanh Quảng ra, thổi tung đất đá vừa dồn lên thành một hố sâu.

Trong hố sâu đó, Huyễn Tiểu Yên không biết đang ôm gì trong lòng, khóc nức nở.

Thiên Diệu ngây người nhìn Huyễn Tiểu Yên, chỗ nó không còn chút khí tức nào của Nhạn Hồi sót lại.

Nghe thấy bước chân Thiên Diệu lại gần, Huyễn Tiểu Yên ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu, nó cố ép mình nín khóc, nói: “Chủ nhân đã dùng sức mạnh cuối cùng để bảo vệ ta.” Cuối cùng nó không nhịn được nữa, òa khóc lớn, “Cô ấy chỉ còn sót lại cái này thôi.”

Hai tay mở ra, tấm vảy còn sót lại trong lòng nó đang phát ra ánh sáng dịu dàng, đó chính là… vảy Hộ Tâm của hắn.

Thiên Diệu thất thần đưa ty chạm vào, hơi ấm trên tấm vảy là hơi ấm của cơ thể Nhạn Hồi, lại nóng đến mức khiến hắn không nắm nổi. Hắn bỗng nhớ lại hôm đó, Nhạn Hồi nói với hắn nàng đã mơ thấy một giấc mộng, nàng mơ thấy hắn đắc đạo thành Tiên, hắn hỏi:

“Còn nàng thì sao?”

“Ta?”

“Nàng đang ở đâu?”

“Ta ở chỗ này của chàng.”

Ta ở chỗ này.

Thì ra là vậy…

Thì ra… là vậy.

Thiên Diệu như bị kéo xuống vực sâu, trong vực sâu toàn là ác quỷ, ngay cả không khí cũng gặm nhấm da thịt hắn, chui vào xương tủy hắn, ăn sạch lục phủ ngũ tạng của hắn, hắn giống như đang bị đau đớn khoét rỗng.

So với đau đớn phanh thây hai mươi năm trước thì có đáng là gì, đau đớn trong đêm trăng tròn hai mươi năm nay cũng có là gì…

Sau lưng có sát khi lạnh lẽo bắn tới như tên, Thiên Diệu hứng trọn một kiếm, đau đớn trên lưng tựa hồ thức tỉnh thần trí hắn, kéo hắn ra khỏi vực sâu cô tịch đáng sợ kia.

Hắn nhìn Thanh Quảng phía sau, mắt đỏ tươi màu máu, Yêu khí trên mi tâm ngưng tụ thành một chấm đỏ như có như không.

Cho dù chỉ có một con mắt quay lại nhìn Thanh Quảng, nhưng ánh mắt này tựa như một đòn nặng nề giáng lên ngực Thanh Quảng, khiến ông ta không khỏi lạnh người.

Đây là cảm giác Thanh Quảng chưa từng có trong bao nhiêu năm nay, bất luận là đối diện với ai, rét lạnh… thậm chí là sợ hãi.

Ngọn lửa quanh người Thiên Diệu không rực sáng mà trở nên đục ngầu, giống như lửa đốt từ Địa Ngục, hóa thành màu đen, ngược lại tóc hắn từ gốc đến ngọn đều hóa trắng.

Vảy rồng hiện lên mặt, vẻ mặt Thiên Diệu dữ tợn như Tu La từ Địa Ngục bước qua ranh giới Tam giới, chăm chăm nhìn Thanh Quảng.

Lưỡi kiếm vẫn còn cắm sau lưng, vậy mà Thiên Diệu như không hề biết đau, hắn xoay người chém gãy, một đoạn còn lại vẫn cắm trên lưng hắn, sau đó bị vảy rồng ngày càng dày đặc đẩy ra.

Hắn xoay đầu, đưa tay chộp lấy Thanh Quảng, Thanh Quảng đang định trốn đi, động tác của Thiên Diệu tuy chậm nhưng ngọn lửa đen toàn thân hắn lại tóm lấy Thanh Quảng, khiến ông ta không thể nào thoát ra được.

Hắn bóp cổ Thanh Quảng.

Ngọn lửa đen cháy lên trong tay hắn, từ cổ Thanh Quảng cháy xuống, bao trùm cả người ông ta bên trong.

Thanh Quảng vùng vẩy trong ngọn lửa, “Không cam tâm… ta không cam tâm…” Ông ta bị vùi lấp trong ngọn lửa, toàn bộ cơ thể bị thiêu rụi, ngay cả mảnh vụn cũng không còn.

Chỉ là, sau khi thiêu cháy Thanh Quảng, lửa trong lòng bàn tay Thiên Diệu không tắt đi, mà ngọn lửa màu đen từ chân hắn cháy lên, đốt cháy vảy toàn thân hắn, hắn cũng chìm trong ngọn lửa. Tựa như muốn thiêu đốt chính mình.

Huyễn Tiểu Yên thấy vậy cả kinh, sợ đến mức ngay cả khóc cũng không dám, nó vội thét to: “Đừng như vậy, đừng như vậy! Chủ nhân nói sẽ quay về tìm ngươi đó!”

Thiên Diệu nghe vậy, cuối cùng cũng khẽ đảo mắt nhìn nó: “Nàng sẽ tìm ta sao?”

“Nếu ngươi chết đi ngươi sẽ không nhớ cô ấy nữa, ngay cả kí ức cũng không còn! Chi cần ngươi nhớ cô ấy, chủ nhân nói sẽ tìm được ngươi!”

Thiên Diệu cúi đầu, lẳng lặng nhìn xuống, trong tay là tấm vảy Hộ Tâm màu xanh, khác với vảy đã trở nên sẫm màu khắp người hắn hiện giờ, ngọn lửa dần tắt đi.

Nàng đang ở đâu?

Ta ở chỗ này.

Vảy trên người hắn dần dần được thu lại, không còn dữ tợn nữa, thế nhưng tóc hắn vẫn một màu bạc.

“Ta cũng sẽ tìm nàng.”