Ký ức dừng lại ở khoảnh khác mặt đất khép lại, chôn vùi nàng và Huyễn Tiểu Yên.
Nàng dùng sức mạnh còn lại của Linh Châu bảo vệ Huyễn Tiểu Yên, sau đó thế giới của nàng chìm vào bóng tối.
Nhạn Hồi không biết mình trôi dạt trong bóng tối bao lâu, nàng không có ý thức, cũng không có ký ức về khoảng thời gian đó, chỉ đến khi nàng mở mắt ra, thế giới trở nên sống động, nàng mới biết mình đã sống lại.
Khi nghe thấy âm thanh đầu tiên của mình phát ra, nàng nhìn thấy cánh tay nhỏ xíu của mình huơ trong không trung, đó là cánh tay của em bé, nàng còn nhìn thấy bà đỡ đang ẵm mình, rồi tiếng ồn ào vang khắp phòng, bà đỡ đang hét lớn: “Xuất huyết! Xuất huyết! Phu nhân bị xuất huyết rồi”
Bên ngoài có người xông vào, đa phần đều là nữ nhân, còn có một nam nhân hoảng hốt hét lớn: “Nương tử nương tử!”
Nhạn Hổi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều rất mơ hồ.
Bỗng nhiên ngực nóng lên, trong đầu xuất hiện một cảnh tượng trên vách núi sau Vương cung Thanh Khâu, Quốc chủ Thanh Khâu đang đứng đó, gió nhẹ lướt qua tay áo, đôi mắt Quốc chủ tựa như từ ngàn dặm nhìn vào mắt nàng “Thành công rồi sao...”
Giọng ông như vang lên bên tai, “Đây coi như là tạ lễ của Yêu tộc tặng cô và Thiên Diệu.”
Thân hình Quốc chủ khẽ phát sáng, đúng lúc này, ngực Nhạn Hồi cũng nóng hổi. Đến khi Quốc chủ hóa thành một dải kim quang hòa theo gió, Nhạn Hồi chợt hiểu ra.
Quốc chủ đã dùng sức mạnh cuối cùng của ông ấy để giữ lại ký ức kiếp trước cho nàng.
Bà đỡ ôm Nhạn Hồi quay đầu nhìn nàng, kinh ngạc la lớn: “Trên ngực đứa trẻ này tỏa ánh kim quang! Đây là thần đồng đó!”
Bên cạnh lập tức có người tới nhìn, phụ họa theo; “Là thần đồng! Thần đồng đó!”
Nàng đã trở lại nhân thế, có một cơ thể và thân phận khác.
Sau khi nàng ra đời không bao lâu, giang hồ truyền tin Quốc chủ Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu tiên du, có điều tin tức này cách thôn trang nhỏ của Nhạn Hồi quá xa, hơn nữa không mấy ai quan tâm tới.
Kiếp này lúc Nhạn Hồi ra đời thì mẹ ruột nàng cũng tạ thế, cha ruột nàng biến thành góa phu. Từ đó sinh thần của nàng cũng trở thành ngày giỗ của mẹ nàng. Mỗi năm đến ngày này, Nhạn Hồi luôn đặt tay lên vai cha vỗ vỗ, tỏ ý an ủi, vì kiếp này họ chính là ân nhân đưa nàng đến thế gian.
Thêm mấy năm, lúc nàng vỗ vai cha thở dài như vậy, cha nàng đánh nàng: “Trẻ ranh mà suốt ngày học người lớn thở dài, đi cho gà ăn đi.”
Nhạn Hối bĩu môi, nếu kiếp trước nàng vẫn còn sống, nói không chừng còn lớn hơn ông một hai tuổi nữa.
Thật ra ngay từ buổi đầu Nhạn Hồi đã muốn trốn đi tìm Thiên Diệu, nhưng lúc còn bé xíu tay chân quá yếu mềm, thật sự không trốn đi được, đến khi lớn hơn một chút, có thể tự đi lại, cha nàng lại quản giáo quá nghiêm ngặt.
Khi phát hiện cơ thể mình có thể ngưng thần luyện khí, nàng liền tu đạo pháp, ký ức của nàng đối với "Yêu phú” không sâu, bởi vậy vẫn luyện Tiên pháp núi Thần Tinh, công pháp tiến triển nhanh hơn người bình thường, nhưng so với cơ thế lúc trước có nội đan của Thiên Diệu, chút tiến triển này cũng chẳng là gì.
Đến lúc bảy tám tuổi, tự minh có thể chạy nhảy, Nhạn Hồi lên kế hoạch thu dọn đồ đạc để bỏ trốn.
Có một ngày, nàng đã đi rất xa nhưng vẫn bị cha nàng đuổi kịp, cha nàng bắt lại vung tay cho nàng một cái tát, cái tát này khiến Nhạn Hồi sửng sốt, song lòng nàng còn chưa kịp giận đã thấy hán tử nông gia kia đỏ mắt hét lên: “Con muốn đi đâu? Con là kỷ niệm duy nhất mẹ con để lại cho cha! Một mình con chạy ra ngoài xảy ra chuyện thì làm thế nào? Con kêu cha phải làm thế nào?”
Lòng Nhạn Hồi dao động nàng có ký ức của kiếp trước, một lòng muốn đi tìm Thiên Diệu, nhưng “cha” nàng không biết, ông thật sự nuôi nấng nàng như con gái mình.
Thế nên Nhận Hồi đành ở lại, định chờ đến khi mình mười bốn mười lăm tuổi, nàng sẽ gả đi xa, sau đó đào hôn trên dường. Chỉ là nàng không ngờ, nàng còn chưa kịp gả đi thì “cha” nàng đã qua đời.
Từ đó Nhận Hồi không còn vướng bận nữa, nàng vác tay nải lên đường đi về hướng Yêu tộc.
Bao năm nay ở trong thôn nàng đã nghe ngóng được rất nhiều tin tức từ những người giang hồ qua lại.
Mười lăm năm trước, sau trận chiến trước núi Thần Tinh, thiên hạ đại loạn, Thanh Qụảng chân nhân bị Thiên Diệu giết chết, không lâu sau Quốc chủ Thanh Khâu cũng tiên du, tiếp đó Thái tử Thanh Khâu kế vị. Người tu đạo chọn mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng thương nghị với Thanh Khâu, ước định trong trăm năm tuyệt đối không dấy động can qua, cũng không lấy Tam Trùng sơn làm ranh giới, từ nay Tiên nhân và yêu quái phần ai nấy tu luyện, không can thiệp lẫn nhau.
Còn Thiên Diệu trở thành Thần long được Yêu tộc cung phụng, hắn không nhận Vương vị của Yêu tộc, song được sùng kính hơn cả Quốc vương, hành tung khó tìm, ngao du khắp thế gian, chỉ vì muốn tìm người đã cất giữ trái tim hắn.
Nhạn Hồi nhìn lên trời, nhất thời trong lòng dạt dào xúc cảm. Thiên Diệu đã tìm lại sức mạnh trước đây, có điều dù mạnh đến đâu hắn cũng không thể nào tìm kiếm được vết tích của một người bị thiên đạo luân hôi vùi lấp. Hắn cứ tìm mã mà vẫn không thấy nàng. Khoảnh khắc nàng mở mắt thì Quốc chủ Thanh Khâu liền tan biến, chắc chắn là ông ta chưa kịp cho hắn biết nàng đang ở đâu, bởi vậy nàng đành phải tự mình đi tìm.
Thiên Diệu đang đứng trên đỉnh Tam giới, ngập trong ánh hào quang nên sẽ dễ tìm hơn người đang bị vùi lấp giữa đám người như nàng.
Tuy nghĩ vậy nhưng Nhạn Hồi lại không tìm được cơ hội tiếp cận Thiên Diệu…
Nhạn Hồi muốn tới Thanh Khâu tìm Chúc Ly, song nàng đã tu Tiên pháp, hiện tại Tam Trùng sơn tuy không còn là ranh giới tiên yêu, nhưng Thanh Khâu vẫn là vùng đất linh khí cằn cõi, người tu đạo chủ động tới Thanh Khâu thật sự đã ít lại càng ít, dọc đường đi rất gian nan, đâu đâu cũng có người Yêu tộc muốn hại nàng. Mà Tiên pháp của nàng lại chưa lợi hại lắm, vì để giữ mình đành phải quay lại Trung Nguyên.
Nàng lại tìm tới Thất Tuyệt đường, biết Phụng Thiên Sóc vẫn còn đang chưởng quản, nàng muốn mượn sức Phụng Thiên Sóc cho Thiên Diệu biết tin mình đã quay về, tuy nhiên lúc nàng nói với chưởng quầy của Thất Tuyệt đường mình tên Nhạn Hồi, muốn gặp Phụng Thiên Sóc, chưởng quầy lại nhíu mày xua tay: “Đã là người thứ mấy của tháng này rồi! Phiền quá đi!”
Nhạn Hồi sửng sốt, “Gì hả?”
“Chuyện của Nhạn cô nương và Thiên Diệu công tử đã truyền khắp giang hồ, ai ai cũng biết, mỗi năm mỗi tháng mỗi ngày không biết có bao nhiêu Tiên nhân Yêu quái mạo nhận Nhạn cô nương đã mười lăm năm rồi, các người có thể đổi trò mới không hả?”
Mười lăm năm nay nàng không hề ra khỏi sơn thôn, Nhạn Hồi không biết cô nương bên ngoài đã biết giở nhiều trò đến vậy!
Nàng lập tức như bị nghẹn, “Ta... ”
Còn chưa dứt lời, chưởng quầy đã đuổi nàng đi, “Cô nương các cô sao không lo sống yên phận, người đó vời vợi trên cao như vậy người bình thường không với tới được đâu.”
Đứng ở cửa Thất Tuyệt đường Nhạn Hồi thật sự dở khóc dở cười.
Phải rổi, Thiên Diệu đã trở thành người vời vợi trên cao, nàng không thể nào chạm tới.
Nhạn Hồi gặp Thiên Diệu lúc hắn cùng đường bí lối, cùng nhau bước ra từ núi Đồng La quê mùa hẻo lánh, cùng nhau trải nghiệm cuộc sống với bao vui buồn đau khổ, quá sức gần gũi, bởi vậy Nhạn Hổi chưa bao giờ cảm thấy nàng và Thiên Diệu lại có khoảng cách xa vời đến vậy, mãi đến hôm nạy...
Rõ ràng nàng và hắn cùng đang sống trong một thế giới, nhưng lại bị cách ngăn bởi thân phận.
Cuối cùng Nhạn Hổi cũng lĩnh hội được việc, một người ở vị trí thấp hèn muốn tiếp xúc với một người cao cao tại thượng là điều khó khăn đến dường nào.
“Nếu chưởng quầy không tin, ta có thể nói ra tất cả sở thích của Thiên Diệu lúc trước, chỉ cẩn ông cho ta gặp Phụng Thiên Sóc, ngài ấy…”
Chưởng quầy xua tay, “Được rồi được rồi, nghiên cứu Thiên Diệu truyện và Nhạn Hồi thư một vạn lần cũng không có hi vọng đâu.”
Vẻ mặt Nhạn Hồi trông như vừa bị cướp hết tiền, “Thiên Diệu truyện” và “Nhạn Hồi thư” gì chứ, đó là cái quái gì vậy... Đang ngây ngốc thì nghe tiếng người bán hàng rao: “Sách mới đây, sách mới có rồi đây.”
Nhạn Hồi ngoái đầu nhìn, ở vị trí bắt mắt nhất trên quầy hàng rành rành đang bày hai cuốn “Thiên Diệu truyện” và “Nhạn Hồi thư”, tác giả - Huyễn Tiểu Yên.
Nhạn Hồi: “...”
Nhất thời Nhạn Hồi bỗng cảm giác rằng nếu trong khoảnh khắc cuối cùng năm đó nàng không cứu Huyễn Tiểu Yên, cho nó bị đè chết, hiện tại chắc là đỡ rách việc hơn nhiểu...
Nhạn Hồi thở dài, trong lúc đang sầu não cùng đường bỗng nhiên nàng nhìn thấy có một thiếu nữ đôi mắt đỏ rực cùng người hầu bước ra từ Thất Tuyệt đường. Ở cửa Thất Tuyệt đường người qua kẻ lại, người đến mua tin tức rất nhiều, Nhạn Hồi vốn không chú ý đến hai người họ, tuy nhiên có một câu của thiếu nữ đã lọt vào tai nàng: “Tin tức nói trận pháp đó chỉ có lửa Yêu long mới có thể phá được, không còn cách nào nữa!”
Hai chữ Yêu long khiến tai Nhạn Hồi dỏng lên, nàng lập tức đi theo họ.
Người hầu bên cạnh thiếu nữ kia im lặng thiếu nữ nghiến răng nói: “Cha đã đi cầu xin Quốc chủ rất nhiều lần rồi, tuy Quốc chủ biết Yêu long đang ở đâu, có điều Yêu long kia vốn không màng thế sự, hắn không giúp chúng ta đâu! Hơn nữa Thất Tuyệt đường cũng nói, chi có Yêu long có thể phá trận, thật sự không còn cách nào khác. Thương Lục... không cứu được rồi.”
Người hầu chỉ còn cách gật đầu: ‘”Mong Thiếu chủ... đừng quá bi thương.”
Thái tử Cửu Vĩ Hồ năm xưa chính là Quốc chủ hiện giờ, thiếu nữ này được xưng là Thiếu chủ, cha nàng ta còn là người có thể nói chuyện với Qụốc chủ, thiết nghĩ thân phận không thấp.
“Thương Lục có thể cứu được Thiếu chủ, cho dù chết trong pháp trận, thuộc hạ tin hắn chắc chắn cũng cam tâm tình... ”
Còn chưa dứt lời, Nhan Hồi đã chen vào giữa hai người, “Các ngươi muốn tìm Thiên Diệu giúp à?”
Ánh mắt gã người hầu chợt lạnh, tay lập tức đặt lên vỏ kiếm bên người, chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm đã rút ra khỏi vỏ, thiếu nữ bên cạnh đưa tay cản hắn lại. Nàng ta quan sát Nhận Hôi từ trên xuống dưới một lúc, dò xét hỏi: “Phải thì đã sao?”
Nhạn Hồi cong môi cười, chiếc răng khểnh lộ ra khiến nụ cười của nàng có mấy phần vô lại, “Ta giúp các ngươi”
Người đến là Thiếu chủ của tộc Xích Lang: Xích Chiêu, lúc trước ngang qua Quảng Hàn môn xông nhầm vào một trận pháp của Quảng Hàn môn, người hầu cùng nàng ta trưởng thành từ nhỏ là Thương Lục vì cứu nàng ta ra mà bị nhốt trong pháp trận băng tuyết.
Từ đó Xích Chiêu vẫn luôn tìm cách phá trận, nhưng được biết phải dùng lửa Yêu long mới có thể phá trận. Yêu long trên thế gian chỉ có một, muốn tìm hắn giúp đỡ nào có dễ dàng. Tộc trưởng niệm tình người hầu đã cứu con gái một mạng nên tới cầu xin Quốc chủ giúp đỡ. Có điều Quốc chủ đương nhiên không thể cưỡng ép yêu cầu Thiên Diệu đi cứu người. Vì trong mắt họ, đây có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, Quốc chủ nhắc sơ qua với Thiên Diệu, Thiên Diệu hờ hững từ chối. Quốc chủ đành từ chối thỉnh cầu của tộc trưởng tộc Xích Lang, Tộc trưởng không dám làm phiền nữa, song Xích Chiêu lại vô cùng phiền não vì lo cho tính mạng của người kia, nàng ta rầu rĩ đêm ngủ không yên.
Sau khí Nhận Hồi biết sự tình, lòng thoáng suy nghĩ, cảm thấy nếu có thể nói chuyện với Quốc chủ là được. Chỉ cần có thể cho Quốc chủ biết chuyện của nàng, những chuyện khác ông ta không để mắt tới, nhưng chuyện “tìm Nhạn Hồi” thì Quốc chủ nhất định sẽ quan tâm.
Vì Nhạn Hồi biết Thiên Diệu muốn tìm nàng đến mức nào.
Hắn nhất định nóng lòng hơn cả nàng vì nàng có thể nhìn thấy hắn cho dù là ngửa mặt trông lên cũng biết hắn vẫn tổn tại, vẫn sống ở một nơi nào đó, còn Thiên Diệu lại không nhìn thấy nàng, cho dù hắn trông mong mỏi mắt cũng không biết nàng có tồn tại không, có sống trên thế gian này như hắn không...
Lúc mới nghe thân phận của Nhạn Hói, Xích Chiêu vẫn có thái độ nửa tin nửa ngờ, đến khi Nhạn Hồi đem một số tiểu tiết trong “Nhạn Hồi thư” và “Thiên Diệu truyện” mua về ra nói rõ, tình tiết thật sự khiến Xích Chiêu có hơi tin tưởng, nàng ta đem chuyện này báo cho Tộc trưởng.
Tộc trưởng nghe vậy cũng nửa tin nửa ngờ, dù sao chuyện của Nhạn Hồi đã lưu truyển trong giang hồ mười mấy năm nay, không biết đã đồn ra bao nhiêu phiên bản, thế nhưng ông ta vẫn đem chuyện này báo cho Quốc chủ.
Có thế nào tộc Xích Lang cũng không ngờ, hôm sau long khí liền cuốn tới lãnh địa của họ, mang theo hơi nóng đáp xuống đại sảnh của tộc Xích Lang.
Khi Nhạn Hồi cảm ứng được áp lực do long khí của Thiên Diệu mang tới, nàng không nói rõ trong lòng là vui mừng hay như thế nào, tim lập tức bắt đầu đập mạnh, dù có thế nào nàng cũng không ngờ, đúng lúc này Xích Chiêu ở sau lưng thình lình đánh lên gáy nàng.
Nhạn Hồi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khí tức trong cơ thể nghịch chuyển, đến khi tỉnh táo, mọi thứ xung quanh đã biến đổi khác thường. Nàng sửng sổt, quay đầu nhìn Xích Chiêu, nhưng phát hiện mình đang nằm dưới chân nàng ta nhìn lên.
“Ngươi làm gì vậy!” Nhạn Hồi nổi giận mắng, thế nhưng âm thanh phát ra lại là một tiếng “Ngao!”
Nhạn Hồi “...”
Nàng cúi đầu nhìn xuống tay mình đã biến thành vuốt, toàn thần xù lông... Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy mình trong gương đồng dưới đất, chẳng biết đã biến thành sói con từ bao giờ.
Ông nội nó...
Dám lấy oán trả ơn!
Nhạn Hồi còn đang tức giận không thôi, bên ngoài bỗng nhiên trở nên ồn ào, Xích Chiêu vén rèm cửa bước ra, Nhạn Hồi muốn chạy theo, song tức thì bị người hầu sau lưng Xích Chiêu ôm lại, giam chặt nàng trong lòng.
Người hầu không đi ra, thậm chí còn bịt miệng Nhạn Hồi không cho nàng phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bên ngoài truyền tới giọng Tộc trưởng tộc Xích Lang: “Đại nhân, đây… là con gái nhỏ của tôi, nó đã thấy những chuyện đó trong mơ.”
Nàng ta đã thấy những chuyện đó trong mơ?
Người của tộc Xích Lang nói với Thiên Diệu như vậy sao? Họ muốn Thiên Diệu nghĩ như vậy? Vì muốn Thiên Diệu giúp nàng ta cứu người nên đã nói vậy sao? Hay vì muốn dùng thân phận “Nhạn Hồi chuyển thế” để có được lợi ích lớn hơn…
Nhạn Hồi cảm thấy phẫn nộ tột cùng nàng cố gắng giãy giụa trong lòng người hẩu kia, cơ mà lại không hề có tác dụng, thời gian tu hành của nàng kiếp này quá ngắn ngủi, sức lực quá yếu, nàng không vùng ra được.
“Ngươi mơ thấy những chuyện đó sao?”
Một câu rất đỗi đơn giản, có điều giọng nói này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của nàng. Nếu là kiếp trước, sao Thiên Diệu có thể cho phép có người giam cẩm nàng ở nơi gần hắn đến vậy, hắn quen thuộc khí tức của nàng hơn ai hết mà.
Chỉ là bây giờ hắn không biết, vì ngoài ký ức, trên người nàng không còn bất kỳ điểm nào liên quan với Nhạn Hồi trước đây.
Nàng phải bỏ lỡ hắn như thế sao...
“Là ta.” Xích Chiêu đáp.
Nhạn Hồi không vùng vẫy nữa, nàng cụp mi, đuôi và vuốt cụp xuống ỉu xìu. Nàng nghĩ rất chu đáo, tuy nhiên rốt cuộc vẫn đánh giá thấp lòng tham của con người.
“Nói dối."
Giọng Thiên Diệu hờ hững lạnh lẽo, tựa như một lưỡi đao xé tan bình yên bên ngoài