Nhạn Hồi nằm trên giường một đêm, đau đớn trong bụng đã dịu đi nhiều. Nhưng sáng hôm sau ăn sáng, vừa xong một cái bánh bao, lúc đang định lấy cái thứ hai, nàng bỗng bịt miệng, vội vã tìm một cái chậu lớn nôn ra.
Khó chịu như muốn nôn luôn cả dạ dày.
Cửa phòng bên cạnh kêu két, là Thiên Diệu nghe thấy động tĩnh. Vừa đi vào đã thấy Nhạn Hồi đang quặn bụng nôn, hắn nhíu mày: “Sao thế hả?”
“Đừng... đừng bắt ta nói chuyện.” Nhạn Hồi nói xong, ôm bụng ngồi bệt xuống đất không màng hình tượng, “Đau bụng...”
Thiên Diệu bước tới, chộp lấy cổ tay nàng, kiểm tra xong càng nhíu chặt mày hơn, “Vết thương của cô có pháp lực.”
“Phí lời.” Nhạn Hồi vung tay mấy cái hất Thiên Diệu ra, tự mình nhỏm dậy ngồi bên bàn, “Không có pháp lực mà ta điều tức cả đêm không khỏi sao?” Nói xong nàng tiện tay bưng trà lạnh trên bàn định uống.
Thiên Diệu thấy vậy liền giật lấy chiếc cốc trên tay nàng, “Trà lạnh bụng, cô còn dám uống.”
Nhạn Hồi trợn mắt nhìn hắn, đoạt lại ly trà, vừa vô tội vừa ngạc nhiên, “Nhưng ta khát mà.”
Thiên Diệu mặc kệ nàng không nói một lời lại giật chiếc cốc, bưng luôn chỗ bánh bao kia. Nhạn Hồi thoáng ngây người, sau đó đập bàn: “Trả đồ ăn cho ta, ngươi lấy đi làm gì?”
Thiên Diệu cũng chẳng quay đầu, thản nhiên đẩy cửa bước ra, mãi đến trước khi đóng cửa hắn mới liếc nhìn Nhạn Hồi, bỏ lại hai chữ: “Chờ đó!”
Thức ăn bị đoạt mất, nếu chỉ an tĩnh ngồi đó chờ thì không phải là Nhạn Hồi nữa. Nàng ôm bụng vội vã đi theo.
Đến cầu thang, Thiên Diệu lần nữa ngoảnh nhìn Nhạn Hồi, có lẽ cảm thấy nàng đi lại cũng không thành vấn đề nên hắn mặc kệ, tiếp tục mang đồ đi một mạch tới hậu viện vào nhà bếp.
Vừa ăn sáng xong, người trong bếp Vong Ngữ lâu đều đang chuẩn bị bữa trưa, vẫn chưa có ai đốt lửa, Thiên Diệu tự mình thành thạo sử dụng nồi niêu chén bát.
Nhạn Hồi đứng ngoài cửa quan sát, thấy hắn đổ trà, đặt bánh bao xuống tìm gạo vo sạch, nhóm lửa đặt nồi lên, tay chân nhanh nhẹn mổ một con cá, mỗi dao một miếng gọn gàng róc hết xương, rồi lại vỗ vỗ sống dao, lấy hết xương dầm dọc theo xương sống cá ra.
Cuối cùng trộn thịt cá đã xử lý với mấy sợi gừng rồi băm nhuyễn, đổ nước vào một nồi khác khử mùi tanh rồi mới bỏ vào nồi cháo, thêm vào ba khúc hành, chậm rãi khuấy.
Thủ pháp của hắn thành thạo nhanh nhẹn, hắn là mười năm nay Thiên Diệu phải sống trong sơn thôn nhỏ trên núi Đồng La, trên người lại không có pháp thuật, chuyện nấu nướng giặt giũ, ngoài việc phải tự làm thì còn ai giúp nữa, đương nhiên lâu ngày sẽ trở nên tháo vát.
Bóng dáng bận rộn của Thiên Diệu không biết vì sao lại khiến Nhạn Hồi nhìn hắn đến thất thần. Nàng từng ăn bánh bao hắn làm, mùi vị khá ngon, đáng tiếc lúc đó ở chốn thôn dã hẻo lánh không có nguyên liệu tốt, nếu không những món hắn nấu có lẽ còn hấp dẫn hơn Trương mập của núi Thần Tình nữa.
Hơn nữa tư thế hành động cử chỉ này, cho dù khuấy cháo cũng phóng khoáng tự nhiên, tuấn tú bắt mắt, Trương mập có đi ngựa cũng không đuổi kịp...
“Nếu ngươi là nữ nhân thì ta sẽ cưới ngươi về.”
Câu này không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà thốt ra từ miệng Nhạn Hồi.
Chiếc muôi của Thiên Diệu quét qua đáy nồi đánh “xoẹt” một tiếng, cho dù là có chảo cũng không giấu nỗi âm thanh này.
Hắn lại liếc nàng, “Cô phải là nam nhân thì mới có tư cách nói lời đó.”
Nhạn Hồi đáp ngay không suy nghĩ, “Có nam nhân nào đối xử với ngươi tốt hơn ta đâu chứ?”
“...”
Hình như rất có lý, nhưng sao cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng!
Thiên Diệu hết nói nổi, không nhìn nàng nữa, tập trung nấu cháo, đến khi cháo dậy mùi thơm, bên cạnh bỗng truyền tới tiếng Nhạn Hồi hít hà: “Thơm quá.” Nàng thò đầu từ bên cạnh Thiên Diệu, nhìn cháo trong nồi không chớp mắt.
“Ngươi không bỏ thứ gì khác mà sao lại thơm quá vậy?”
Trương mập trong lòng Nhạn Hồi lại tụt thêm một hạng nữa.
Thiên Diệu cúi đầu, thấy Nhạn Hồi hoàn toàn bị nồi cháo thu hút, mặt áp lên cánh tay hắn cũng không hề phát giác. Hắn bèn đứng dịch sang một chút, lần này thì hay hơn nữa, Nhạn Hồi cho rằng hắn nhường chổ nên lại chen lên phía trước, vẫn áp sát vào hắn.
Sao không nói nàng là người bị bỏ thuốc, không bắt hắn tránh ra đừng chạm vào nàng khiến nàng mặt đỏ tim loạn nữa?
Mê hương gì đó đối với Nhạn Hồi chỉ là phù du so với nồi cháo cá này...
Đứng sát như vậy cũng không nhìn hắn lấy một lần...
Thiên Diệu lại khuấy nồi, thật ra thì cháo phải để lửa nhỏ thêm một lúc mới ngon, nhưng không biết vì sao, Thiên Diệu múc ngay mấy muỗng lớn ra chén: “Ăn đi.” Hắn để cháo sang một bên, âm thanh đặt lên bệ bếp hơi vang.
Nhạn Hồi như một con cún chăm chú vào thức ăn, đầu di chuyển theo hướng chén cháo, tức thì rời khỏi Thiên Diệu, tự mình bưng chén cháo ăn ngay trong bếp.
Thiên Diệu bên cạnh nghiêng đầu nhìn nàng. Thấy Nhạn Hồi thổi mấy cái, ăn một muỗng, sau đó ngây ra hồi lâu, lúc nhìn sang hắn, ánh mắt rơm rớm: “Thì ra ngươi nấu ăn ngon đến vậy sao?”
Biểu hiện của nàng giống như cảm động lắm, “Ấm hết cả bụng rồi, bắt đầu sùng bái ngươi rồi đó.”
Thiên Diệu ho khẽ rồi nhìn phong cảnh ngoài cửa, một lúc sau mới nói: “Vốn dĩ còn ngon hơn nữa, có điều, thấy cô thèm quá nên múc cho cô đó.”
Nhạn Hồi đâu có nghe được gì, vội vã gật đầu mấy cái rồi lại tiếp tục ăn.
Thiên Diệu không nghe thấy tiếng nàng đáp, quay đầu nhìn lại, Nhạn Hồi đã ăn chén thứ hai, hắn bất lực nhưng khóe miệng vẫn cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt không ai nhìn thấy.
“Ăn ít thôi, coi chừng lại đau bụng.”
Lời này lúc mới lọt tai, Nhạn Hồi không có cảm giác, tuy nhiên đến khi có phản ứng, nàng vừa ăn cháo vừa ngẫm nghĩ, sao lại thấy có ý cưng chiều vậy nhỉ...
Nàng liền ngẩng đầu lên... trong nhà bếp không còn ai nữa.
Chỉ có cháo nóng bốc hơi vấn vít, ấm cả không khí.
Buổi chiều Nhạn Hồi cảm thấy bụng khá hơn đôi chút nên không rảnh rỗi nữa, một mình chạy đi tìm Phụng Thiên Sóc.
Phụng Thiên Sóc đang ở trong phòng, Nhạn Hồi tới vừa khéo có một nữ nhân đứng bên cạnh hắn, dung nhan tuyệt sắc, nhưng so với Huyền Ca không biết còn kém bao nhiêu.
Nàng liếc nhìn mỹ nhân kia rồi lại nhìn Phụng Thiên Sóc.
Hắn ta cũng quan sát Nhạn Hồi từ trên xuống dưới rồi cười nói: “Người tu tiên tu đạo đúng là khác, hôm qua bị thương nặng vậy mà mới chỉ một đêm lại bắt đầu nhảy nhót được rồi. Năng lực hồi phục của Nhạn cô nương thật khiến ta mở rộng tầm mắt.”
“Phụng đường chủ thật sự coi ta là tiên sao, vết thương đó đâu khỏi nhanh vậy được, bụng ta vẫn còn đau đây này.”
Phụng Thiên Sóc phẩy quạt cười cười, “Ồ, vậy Nhạn cô nương sao không ở yên trong phòng dưỡng thương, đến đây tìm ta làm gì?”
“Trước khi vào phòng ngài, ta vốn dĩ có hai chuyện muốn nói, sau khi vào rồi ta bỗng có ba chuyện muốn nói.”
“Chuyện thứ nhất, Phụng Minh đã chết, Thiên Hương phường không còn cách chế tạo mê hương nữa, chắc cũng không có ai bắt đám Hồ yêu đâu. Phụng đường chủ hãy tìm một ngày cho người nhốt chúng lại đưa đến biên giới đi. Ta sợ cứ thả ở ngoại thành, lỡ như đám Hồ yêu mất nội đan nhất thời nghĩ quẩn, bày trò hại người thì không hay.”
Hắn ta gật đầu, “Chuyện này đương nhiên rồi. Chuyện thứ hai là gì?”
“Chuyện thứ hai chính là muốn thương lượng với Phụng đường chủ, ta mới vừa rời khỏi môn phái, chuyện này chắc ngài cũng biết. Ta một mình xuống núi, không một xu dính túi, đương nhiên cuộc sống rất vất vả. Tuy không phải ta cố ý đến giúp ngài, nhưng dù sao cũng đã giúp Phụng đường chủ giải quyết một phiền phức lớn, ngài xem thử...”
Phụng Thiên Sóc tất nhiên nghe hiểu, ha ha cười lớn, “Được, được, không cần nói đến việc Nhạn cô nương thật sự giúp được tại hạ, cô còn đang bị thương, mỹ nhân gặp nạn ta nhất định tương trợ không nói một lời.” Hắn khép chiếc quạt trong tay chỉ về phía Nam: “Trong tiểu trấn nhỏ ở ngoài thành Nam năm mươi dặm ta có một ngân lâu nhỏ. Mấy năm nay việc buôn bán ở đó cũng khá, nếu Nhạn cô nương đã lên tiếng, vậy ngân lâu đó tặng cho cô.”
Mắt Nhạn Hồi lập tức sáng rực, hệt như nhóm lửa: “Ngân lâu?”
“Đúng!” Phụng Thiên Sóc gật đầu khẳng định, “Nhạn cô nương có vừa ý không?”
Nhạn Hồi vốn chỉ định tới kiếm chút bạc xoay xở lộ phí để tiện sau này hành tẩu giang hồ thôi, nào ngờ tên này lại biết cách cảm tạ người ta như vậy!
Không hổ là bậc thầy dụ dỗ các cô nương. Thủ pháp này cho dù là nữ nhi nhà lành cũng chạy theo hắn thôi, phẩy tay một cái là có một ngân lâu nhỏ rồi. Không theo cũng không còn cách nào!
“Vừa ý!”
Rất vừa ý!
Phụng Thiên Sóc vẫn cười ôn hòa, “Vậy còn chuyện thứ ba sau khi vào phòng mới có là gì?”
Hắn ta vừa hỏi, vẻ mặt Nhạn Hồi liền cứng lại, suy ngẫm một hồi mới nói: “Tuy ngài giàu có lại rộng rãi, vẻ ngoài cũng ưa nhìn, tuy nhiên ngài đã có cả trăm tiểu thiếp, cứ tiếp tục thế này chắc ngài sẽ còn có hai trăm tiểu thiếp nữa, ta nghĩ rồi, ta muốn Huyền Ca.”
Nụ cười trên mặt Phụng Thiên Sóc vẫn còn, nhưng giọng điệu đã trở nên cứng rắn: “Không được.”
Nhạn Hồi bĩu môi, “Ta cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng. Ta biết Huyền Ca thật lòng yêu ngài, một trăm tiểu thiếp của ngài sau này nói không chừng còn tiếp tục gia tăng. Ta cảm thấy như vậy quá thiệt thòi cho Huyền Ca. Cô nương như cô ấy, không thể nói xứng đáng có người tốt hơn, mà phải nói là xứng đáng có người một lòng một dạ. Ta biết Huyền Ca ở chỗ ngài còn có khế ước bán thân. Không phải ta muốn Huyền Ca theo ta đi ngay bây giờ. Dù sao đi hay ở hay theo ai khác đều không do người ngoài như ta quyết định, cô ấy muốn làm gì là lựa chọn của cô ấy. Chỉ là, ta hi vọng nếu có ngày Huyền Ca muốn đi, không có bất kỳ vật gì ngoài thân có thể cản chân cô ấy.”
Phụng Thiên Sóc im lặng thật lâu, chiếc quạt trong tay khép lại, không mở ra cũng không gõ trong tay, hắn chỉ cầm như vậy mà nói: “Nếu ta không cho thì Nhạn cô nương có cướp không?”
“Chúng ta là quan hệ hảo hữu. Phụng đường chủ, làm sao ta có thể cướp của ngài được? ”, Nhạn Hồi cười, “Nhưng quan hệ hảo hữu của chúng ta được xây dựng vì ta là bằng hữu của Huyền Ca, hơn nữa lại là trong tình trạng quan hệ giữa ngài và Huyền Ca rất tốt. Nếu có một ngày Huyền Ca không muốn qua lại với ngài nữa, vậy ta sẽ cướp thôi.”
Phụng Thiên Sóc bật cười, “Nhạn cô nương muốn cho Huyền Ca chỗ dựa, luôn tiện cảnh cáo ta sao?”
“Không dám!” Nhạn Hồi nói, “Vậy nếu chuyện cuối cùng Phụng đường chủ không đồng ý, ta cũng không còn cách nào, đành cáo từ trước thôi.”
Phụng Thiên Sóc vẫn cười, “Không tiễn.”
Nhạn Hồi đi rồi, hắn ta mới tới đúng bên cửa, nhìn nàng ra khỏi tiểu lâu, xuyên qua đình viện, trở về tiểu lâu của mình. Ở đó, bên cửa sổ lầu hai, Thiên Diệu đang tựa vào khung cửa sổ, chăm chú nhìn Nhạn Hồi phía dưới không dời mắt.
Phụng Thiên Sóc lúc này mới lạnh lùng nói một câu không đầu không đuôi: “Nói tiếp đi.”
Nữ nhân tuyệt sắc bên cạnh hành lễ đáp: “Lăng Tiêu đạo trưởng nhờ thuộc hạ chuyển lời cho Đường chủ, nhất định phải trông coi đệ tử bị trục xuất Nhạn Hồi này, đừng để cô ấy rời khỏi tầm mắt ngài.”
Hắn nhíu đôi mắt phụng: “Vậy cô cũng chuyển lời ta cho Lăng Tiêu, đồ đệ ngài ấy hình như dây vào nhân vật phiền phức ghê gớm nào đó rồi.”