Ban nãy Nhạn Hồi còn đang thầm suy nghĩ, trước đây Thiên Diệu có quen người của tộc Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu, lần này đến Thanh Khâu có khi sẽ gặp cố nhân của hắn.
Lần này quả nhiên đã gặp, nhưng không ngờ cố nhân của hắn lại có thân phận là Hoàng tộc Cửu Vĩ Hồ...
"Vẫn khỏe." Thiên Diệu đáp, hắn nhìn Tam vương gia rồi thoáng im lặng, "Trường Lam thế nào?"
"Ha." Trường Lam bật cười, "Còn một mạng, sống tạm bợ mà thôi." Nói xong y vỗ vỗ Chúc Ly, "Ta và cố nhân phải hàn huyên chuyện cũ, A Ly có thể giúp ta truyền tin cho Quốc chủ, nói Thiên Diệu ngày mai tới tấn kiến được không?"
Chúc Ly nghe vậy đâu lẽ nào không chịu: "Con sẽ đi nói với Hoàng gia gia ngay."
Chúc Ly lui ra khỏi phòng, những người hầu khác cũng đi. Đồng tử đại y sư kia để lại cũng mời Nhạn Hồi sang một phòng khác châm cứu cho nàng. Nhạn Hồi liếc nhìn Thiên Diệu, thấy hắn không có ý giữ mình lại, vậy là nàng cũng theo đồng tử kia đi.
Ai cũng cần giữ cho mình chút bí mật của quá khứ.
Chúc Ly nhanh chóng quay lại, Đại quốc chủ đồng ý yêu cầu của Trường Lam, cho Thiên Diệu và Nhạn Hồi ngày mai mới vào Vương cung. Kéo dài thêm một ngày thì hay một ngày, Nhạn Hồi thầm thở phào.
"Vậy giờ cô theo ta về đi, Tam thúc và Thiên Diệu chắc còn trò chuyện một lúc nữa."
Lúc này tiểu đồng tử đã châm cứu cho Nhạn Hồi xong đang đứng bên cạnh, nó nhún mình rồi chen vào một câu: "Thế tử, Đại y sư nói vết thương của cô nương phải trị chín ngày, chín ngày này tốt nhất là ở lại trong phủ Tam vương gia, để y sư tiện tới coi bất cứ lúc nào."
Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ: "Cũng đúng, ta ở đây xem bệnh, Thiên Diệu ở đây hàn huyên với cố nhân. Ở lại đây cũng tiện."
Chúc Ly mấp máy miệng, nhưng lại phát hiện ra mình chẳng có lí do để đưa Nhạn Hồi đi. Thấy Nhạn Hồi đã bắt đầu chỉ tay năm ngón với mình, kêu nó chút nữa sai người đem đồ của nàng tới đây, Chúc Ly nghiến răng nhịn một hồi, cuối cùng nổi cáu quay đầu đi: "Tự đi mà lấy, ta không có nhiều người để cô sai khiến vậy đâu."
"Haiz..." Nhạn Hồi nhìn Chúc Ly ra cửa, bĩu môi lẩm bẩm, "Trẻ ranh vừa lùn vừa nhỏ mọn, tính tình lại nóng nảy."
Chúc Ly vừa bước ra khỏi cửa bị lời này của Nhạn Hồi đâm xuyên gối, nó nghiến răng nhịn, hạ quyết tâm khi về sẽ vứt hết đống đồ của Nhạn Hồi đi.
Lúc chiều tối, phủ Thất vương gia có hai người tới, dọn hết hành lý không nhiều lắm của Nhạn Hồi và Thiên Diệu qua, Nhạn Hồi vừa áng chừng ngân lượng trong tay nải mình vừa nghĩ, thì ra đứa trẻ ranh Chúc Ly này cũng thích nói một đằng làm một nẻo.
Hôm nay mãi đến lúc dùng bữa tối cũng chưa thấy Thiên Diệu ra khỏi căn phòng kia.
Hai nam nhân chung một phòng hàn huyên suốt một ngày... Nhạn Hồi trưởng thành ở núi Thần Tinh với muôn vàn tin vỉa hè, khó tránh nảy sinh chút suy đoán kỳ quái.
Suy đoán đến nhập thần, ngay cả cơm tối cũng ăn không ngon. Đến đêm, bụng nàng lại đói. Chần chừ một hồi, nàng mò xuống bếp định trộm chút bánh bao lấp bụng.
Nàng vừa vào nhà bếp đi một vòng quanh lò thì nghe thấy bên trong truyền tới tiếng sột soạt.
Không phải chuột...
Nhạn Hồi đi về phía trước mấy bước, vòng qua hồ nước, nàng tóm được một người đang ngồi xổm dưới đất gặm đùi gà mặt mũi đầy dầu mỡ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau lâu thật lâu.
Nhạn Hồi quyết định bỏ hết tất cả nghi vấn khác, chỉ tập trung hỏi một việc: "Chẳng phải cô là đại y sư được tôn kính hết mực sao? Tại sao lại rơi vào tình cảnh đi trộm đồ ăn tệ hại thế này."
Bồ Phương nuốt thịt trong miệng, chùi mép nói: "Chẳng phải cô cũng là khách quý sao, việc gì phải lén lút trộm thức ăn như ta. Thích hưởng thụ khoái cảm này lắm sao?"
Nhạn Hồi không biết đáp gì. Nàng chỉ sợ mình muốn ăn thì sẽ đánh thức cả bếp dậy chuẩn bị cho nàng. Làm phiền người khác thật sự khiến lương tâm àng áy náy.
Ắt hẳn đại y sư này cũng nghĩ như nàng...
Nghĩ vậy, Nhạn Hồi thay đổi đôi chút cách nhìn về đại y sư có thái độ tệ hại này.
"Gà lấy đâu ra vậy?"
Bồ Phương không ngẩng đầu "Trong chiếc nồi thứ ba tính từ bên trong ra"
Nhạn Hồi y lời tìm, quả nhiên tìm được nửa con gà còn lại, còn có đùi gà nữa!
Vậy là Nhạn Hồi càng thân thiện với Bồ Phương hơn một chút nữa. Hai người ôm gà dưới đất gặm, cứ gặm, gặm mãi, Nhạn Hồi không lên tiếng, còn Bồ Phương bên cạnh cân nhắc hồi lâu rồi nói "Những lời ta nói hôm nay... thật ra không phải xuất phát từ nội tâm đâu..."
Nhạn Hồi quay đầu nhìn nàng ta "Ta biết"
"Cô biết à?"
"Khi nói những lời giận dỗi ai cũng có dáng vẻ như cô hết" Nhạn Hồi chùi mép "nhưng những lời đó tổn thương người khác nhất ở chỗ nghĩ sao nói vậy, hơn nữa còn gây tổn thương rất lớn. Thật sự ta không nghe tiếp được nữa mới phản bác cô"
Bồ Phương nghe vậy thoáng im lặng "Lời cô nói hôm nay rất có lí"
"Lời ta nói xưa nay đều có lí"
"... Ta quả nhiên vẫn không thể buông bỏ"
Nhạn Hồi hơi sửng sốt, nhưng thấy Bồ Phương nghiến răng, dường như hạ quyết tâm gì đó nói "Ta vẫn yêu chàng, vẫn muốn tìm chàng"
Nhạn Hồi chớp mắt "Tình huống gì đây?"
Bồ Phương nhìn Nhạn Hồi gặm đùi gà mặt đầy dầu mỡ, trong tình cảnh hai người cùng lén lút trộm gà ăn nên sinh lòng tin tưởng Nhạn Hồi hơn "Nể tình những lời cô nói hôm nay có lí, ta mới cho cô biết đó..." Nàng ta khựng lại, nhìn xuống đất, hơi xấu hổ "Ta yêu một người tu tiên canh giữ Tam Trùng sơn"
Nhạn Hồi sửng sốt.
"Hôm nay trị thương cho Tam vương gia, ngài ấy đã nói chuyện với ta rất lâu, cứ nói Tiên Yêu không đội trời chung. Còn lấy chuyện Yêu long trước kia làm ví dụ" Bồ Phương bĩu môi "Lần nào cũng nói những chuyện này, nhưng ta vẫn yêu tiên nhân đó, ta còn cách gì đâu"
"Nghe những lời cô nói hôm nay, ta nghĩ kĩ lại thì đúng là như vậy, yêu người đó là ta, có liên quan gì tới người khác đâu, tại sao phải nghe những lời của người khác để điều khiển tình cảm của ta." Mắt Bồ Phương khẽ loé ánh sáng "Ta yêu chàng, không liên quan gì tới chàng hết, ta chỉ tác thành cho bản thân thôi"
Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ rồi ngập ngừng nói "Không lẽ... vì hôm nay cô muốn lẻn đi Tam Trùng sơn thăm người đó, bởi vậy mới bị Tam vương gia mắng đó chứ"
Bồ Phương không nói.
Nhạn Hồi cân nhắc lời nói rồi nói "Tuy ta cảm thấy yêu một người thì thân phận địa vị không quan trọng, nhưng vẫn phải suy nghĩ tới tình huống thật tế, gần đây thế cuộc giữa Tiên Yêu rất căng thẳng, mấy ngày nay Tam Trùng sơn tăng thêm rất nhiều thế lực Tiên môn đến canh giữ, thuật pháp của cô tệ như vậy, bớt đi tới đó thì tốt hơn"
Mắt Bồ Phương khẽ tối, một lúc sau lẩm bẩm
"Nhưng ta nhớ chàng"
Nhạn Hồi gặm hết nửa con gà, vỗ vai Bồ Phương, luôn tiện chùi tay lên vai nàng ta "Yêu thì phải nhẫn nại, nhẫn nại trước đi, dù sao phải còn sống mới yêu được chứ"
Nhạn Hồi lấp bụng xong liền cáo biệt Bồ Phương.
Vừa đi vào tiểu viện liền thấy một bóng người đứng trong sân, thân hình cô độc dưới ánh trăng.
"Thiên Diệu?"
Lúc này người đang ngẩng đầu nhìn trăng mới dời mắt nhìn Nhạn Hồi, đôi mắt đen vẫn sâu thẳm như thường ngày, Nhạn Hồi tới phía trước khẽ ngước đầu nhìn hắn "Sao nói chuyện lâu quá vậy? Không ai đưa ngươi về phòng à?"
Thiên Diệu không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Nhạn Hồi ngẩn ra "Sao vậy?"
Thiên Diệu giơ tay ra, gió thổi tới khiến Nhạn Hồi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn "Ngươi và Tam vương gia uống rượu à?" Nhạn Hồi ngửi ngửi, sáp tới phía trước quan sát kĩ sắc mặt Thiên Diệu "Uống bao nhiêu? Say rồi sao? Rượu của Yêu tộc ngon không? Lần sau để lại cho ta một chút..."
Còn chưa dứt lời, tay Thiên Diệu đã vòng qua sau lưng Nhạn Hồi, ôm trọn nàng vào lòng.
Nhạn Hồi sửng sốt, nhất thời quên đẩy Thiên Diệu ra.
Trong tiểu viện tĩnh mịch, gió nhẹ lay động khiến mùi rượu vấn vít quanh mũi Nhạn Hồi, xua không ta. Nhạn Hồi cảm thấy hình như mình bị mùi rượu này hun say, nếu không tại sao nàng cảm thấy hơi choáng váng trong vòng tay này như vậy...
"Thiên... Thiên Diệu?"
Nhạn Hồi cảm thấy má mình đỏ bừng, tim đập rất nhanh, phản ứng như lúc nhìn thấy Thiên Diệu khi vừa mới trùng mê hương.
Nhạn Hồi dùng lí trí khống chế đôi tay mình, chống lên ngực Thiên Diệu đẩy hắn ra xa "Buông... buông ta ra! Nếu không ta đập ngươi đó!"
"Nhạn Hồi!"
Giọng nói khàn đặc truyền vào tai khiến má Nhạn Hồi tê dại, bàn tay dùng sức đẩy Thiên Diệu nhất thời hoá mềm nẫu.
"À...hả?" Nàng cao giọng hư trương thanh thế, "Chuyện gì?"
Thiên Diệu siết chặt nàng vào lòng hơn, động tác mạnh mẽ nhưng nàng lại có cảm giác hắn đang làm nũng.
Mặt mũi đẹp như vậy mà làm nũng... Phạm quy rồi!
Ấy thế nhưng trái tim kém cỏi của Nhạn Hồi phút giây này lại mềm như nước.
"Ngươi..."
Còn chưa kịp nói lời gì khác đã nghe Thiên Diệu nhẹ thổi một luồng gió bên tai nàng.
"May là có cô"
Bốn chữ rành mạch này được thổ lộ bên tai Nhạn Hồi rất rõ ràng.
Nhạn Hồi ngây người, đứng yên không động đậy. Thiên Diệu lặp lại bên tai nàng "May là..."
Giống như hắn thật sự cảm thấy may mắn và biết ơn ông trời đã cho hắn sống sót sau khi trải qua kiếp nạn sống còn, bốn chữ đơn giản này khiến Nhạn Hồi nghe hiểu rằng: hắn luôn dựa dẫm và cần nàng.
Tình cảnh này thật sự khiến nàng cảm thấy...
Rất vui vẻ!
"Thiên Diệu" Nhạn Hồi đè nén cảm xúc, nghiêm túc nói "Ngươi biết vậy thì tốt"
"Ha..." Thiên Diệu cười nhẹ thành tiếng bên tai Nhạn Hồi "Nhạn Hồi à..." Còn chưa nói hết, đầu hắn đã nặng trĩu gác trên vai Nhạn Hồi, tiếp đó cả người nhũn ra.
Nửa đêm canh ba, Nhạn Hồi không biết rốt cuộc Thiên Diệu được sắp xếp ở phòng nào, suy nghĩ trong chốc lát, Nhạn Hồi bèn vác Thiên Diệu về phòng mình gần đó nhất. Ném hắn lên giường, sau đó lấy hai chiếc ghế xếp lại ngủ tạm trên đó.
Hôm sau tỉnh lại, Nhạn Hồi cảm giác được có người đang nhìn mình. Ngoảnh đầu lại, Thiên Diệu trên giường đã tỉnh.
Nhạn Hồi ngáp một cái, vươn vai đứng dậy "nhìn ta làm gì, hôm qua ngươi uống say, không tìm được chỗ ngươi ở nên ta vác ngươi vào phòng ta. Ta không làm gì ngươi hết"
Thiên Diệu đảo mắt, im lặng không nói.
Nhạn Hồi vừa đặt ghế lại vừa nói "Hôm qua ngươi với Tam vương gia trò chuyện với nhau gì mà uống đến say khướt vậy"
"Ta không say" Thiên Diệu thờ ơ nói ba chữ.
Nhạn Hồi ngây người.
Còn chưa kịp suy nghĩ, Thiên Diệu đã nói "Trường Lam là một trong số yêu quái được ta bảo vệ trong cốc ở Trung Nguyên hai mươi năm trước. Hôm qua hắn nói với ta, sau khi ta rời khỏi cốc, yêu quái trong cốc bị tiên nhân Trung Nguyên càn quét" Hắn khựng lại "Mắt hắn cũng bị hại mù vào lúc đó"