Quốc chủ Thanh Khâu không tỏ thái độ gì trước câu trả lời của Thiên Diệu. Sau một thoáng im lặng thì nói: "Yêu khí trên người ngươi tỏa ra bên ngoài, cơ thể rất khó giữ lại khí tức vẫn chưa tìm đủ các bộ phận của cơ thể sao?"
"Còn thiếu gân rồng và sừng rồng là đủ." Nếu Quốc chủ Thanh Khâu đã biết quá khứ của hắn, Thiên Diệu cũng không có gì phải giấu, tránh phải giải thích tiền nhân hậu quả, càng không muốn phí tâm tư vòng vèo, Thiên Diệu thẳng thắn nói, "Trước đó tuy đã tìm được sừng rồng, có thể hấp thu linh khí trời đất, nhưng không có gân rồng phối với xương, không thể tụ khí ngưng thần, khiến yêu khí không khống chế được mà phát tiết ra ngoài. Hôm trước ngang qua biên giới Thanh Khâu, tình cờ thăm dò được có lẽ gân rồng bị phong ấn trong Tam Trùng sơn. Thật không giấu gì, lần này đến đây là muốn hỏi Quốc chủ về tung tích của gân rồng."
Quốc chủ Thanh Khâu nghe vậy thoáng trầm ngâm: "Tam Trùng sơn nằm ở biên giới Thanh Khâu, phong ấn lớn nhỏ nhiều không kể xiết. Nhưng đủ để phong ấn gân rồng của ngươi chắc chắn phải có pháp trận lớn." Ông ấy thu lại ánh mắt, "Pháp trận lớn nhất của Tam Trùng sơn chính là Trảm Thiên trận kết thành kết giới của Trường Thiên kiếm."
Nghe thấy tên này, Nhạn Hồi sửng sốt, là người tu đạo của núi Thần Tinh, nàng quen thuộc với mấy chữ Trường Thiên kiếm Trảm Thiên trận này hơn ai hết.
Năm mươi năm trước, sau trận chiến giữa Thanh Quảng chân nhân và Quốc chủ Thanh Khâu, thiên hạ chia đôi, Thanh Quảng chân nhân dùng bảo kiếm tùy thân Trường Thiên kiếm làm mắt trận, bày Trảm Thiên trận trong núi để trấn áp quần yêu. Từ đó đặt Tam Trùng sơn làm biên giới để phân chia lãnh thổ.
Từ sau trận chiến đó, nhân thế được năm mươi năm hòa bình đến nay. Còn Thanh Quảng chân nhân thì tịnh tâm quay về núi Thần Tinh, về sau không dùng kiếm nữa.
Còn Trường Thiên kiếm được để lại ở biên giới Thanh Khâu hầu như trở thành quân kỳ trong mắt nhiều người tu đạo, nó tượng trưng cho thắng lợi của người tu đạo năm đó, cổ vũ chí khí của người tu tiên trừ ma vệ đạo giữ gìn chính nghĩa.
Năm đó Nhạn Hồi nghe được câu chuyện về thanh kiếm này trong lớp học núi Thần Tinh, mặc dù tuổi tác còn nhỏ nhưng cũng cảm thấy máu nóng sục sôi, không thể không cảm thấy vui mừng cho thắng lợi của Tiên gia.
Tuy sau đó các môn phái Tiên gia ngày càng uốn nắn quá tay, hiện giờ từ lâu Nhạn Hồi đã phát hiện chân lý "Yêu" là ác không đúng, nhưng địa vị của Trường Thiên kiếm trong lòng nàng vẫn chưa bao giờ thay đổi.
"Hai mươi năm trước Thanh Quảng từng xuất hiện là ở biên giới Tam Trùng sơn, hành động cực kỳ kín đáo, không ai biết mục đích hắn đến đây." Quốc chủ Thanh Khâu nói, "Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ là đến vì phong ấn."
Phải rồi, năm xưa Tố Ảnh đối phó với Thiên Diệu đã mời Thanh Quảng chân nhân đi cùng.
Tố Ảnh hành sự cẩn mật, với sức của một mình nàng ta đối phó với Thiên Diệu có lẽ không nắm chắc mười phần, bởi vậy mới mời Thanh Quảng chân nhân trợ lực.
Sau khi Thanh Quảng chân nhân ẩn cư núi Thần Tinh cách nay năm mươi năm thì chỉ chuyên tâm dạy dỗ đồ đệ, hiếm khi xuất sơn, cơ hồ không màng tới việc của Tiên môn giang hồ. Thanh Quảng chân nhân liền giao hết sự vụ trong núi, đến giờ hầu như đã trao quyền toàn bộ cho Lăng Tiêu.
Hai mươi năm trước chính là lúc Thanh Quảng chân nhân dần thôi quản lý Tiên môn, nhưng nếu Tố Ảnh mời Thanh Quảng chân nhân xuất sơn, là để đối phó với Yêu long bảo vệ yêu quái trong sơn cốc ở Trung Nguyên, với cương vị của Thanh Quảng chân nhân chắc không có lý do từ chối.
So sánh với thời gian địa điểm hiện tại, mười phần hết tám chín là gân rồng của Thiên Diệu bị trấn áp trong Trảm Thiên trận.
Vậy lần này muốn lấy lại gân rồng thật sự là phiền phức cực lớn.
Không nói đến Trảm Thiên trận vốn đã không dễ đối phó, chỉ nói đến then chốt hiện giờ, hai tộc Tiên Yêu vừa mới tuyên chiến, biên giới Tam Trùng sơn nhất định có trọng binh canh giữ, họ muốn tiếp cận Trảm Thiên trận cũng là một vấn đề, đừng nói đến việc phá trận.
Nhạn Hồi sầu não nhíu mày.
So với tình huống hiện tại, lúc trước tới Thiên Hương phường lấy sừng rồng thật sự đơn giản như ăn một chiếc bánh bao ướt.
"Nếu ta muốn tới Tam Trùng sơn lấy lại gân rồng, Quốc chủ có bằng lòng giúp ta một tay không?" Thiên Diệu nhìn Quốc chủ Thanh Khâu, trầm giọng nói.
Đúng rồi, sao lại quên mất chuyện này, Nhạn Hồi bừng tỉnh, hiện giờ họ đã có người kết minh rồi, một trợ lực mạnh mẽ đang bày ra ở đây mà!
"Ngươi muốn thế nào?"
"Hiện giờ ta ở biên cảnh, gân rồng và ta đã có cảm ứng đến, trăng tròn là lúc các bộ phận cơ thể ta cảm ứng với ta mãnh liệt nhất cho dù ở trong Trảm Thiên trận, ta vẫn có thể thăm dò được vị trí chính xác"
Thiên Diệu nói mà không chớp mắt một lần, Nhạn Hồi bất giác nhìn sang hắn, định nói đêm trăng tròn chẳng phải lúc trong người hắn đau đớn nhất sao...
Nhưng thấy vẻ mặt Thiên Diệu kiên nghị, Nhạn Hồi cắn môi nuốt lời này xuống lại.
Trải qua cuộc sống hai mươi năm, chắc Thiên Diệu rõ hơn ai hết, đêm trăng tròn cơ thể hắn phải chịu đựng đau đớn kinh hồn dường nào. Nhưng hắn vẫn tàn nhẫn tính luôn cả cơ thể mình vào trong dùng nó để bố cục...
Nhưng có gì mà không thể tàn nhẫn được chứ, Nhạn Hồi nghĩ lại, nếu nàng là Thiên Diệu, chắc nàng cũng sẽ tàn nhẫn với bản thân hơn ai hết.
"Hiện giờ phong ấn ngũ hành đã phá được ba, ta có đủ sức để khống chế gân rồng bên ngoài cơ thể, lúc đó ta sẽ khiến gân rồng làm loạn trong Trảm Thiên trân. Tuy nhỏ nhưng đủ để quẫy nhiễu tiên nhân canh giữ ngoài trận, còn ngài cho ta mượn sức Yêu tộc, nhất loạt phá trận pháp bên ngoài, ta lấy được gân rồng, còn Yêu tộc cũng có thể đánh trọng thương quân canh giữ Tam Trùng sơn. Quốc chủ thấy thế nào?"
Hắn vừa nói hết, Quốc chủ còn đang trầm ngâm, Chúc Ly luôn im lặng lắng nghe bên cạnh lập tức lên tiếng "Không được!" Chúc Ly lỗ mãng nói xong lập tức hành lễ với Quốc chủ, vẻ mặt còn non nớt có hơi sốt ruột "Tam Trùng sơn có nhiều tiên nhân như vậy, Trảm Thiên trận lại cực kì hung ác, làm sao c1o thể để binh sĩ Yêu tộc theo ngươi mạo hiểm được!"
Đại sảnh nhất thời hơi trầm lặng, là cây trên đỉnh theo gió bên ngoài lay nhẹ, khiến bóng cậy bên trong trở nên loang lổ.
"Ta không chắc chắn có thể thành công" Thiên Diệu thẳng thắn nói "Chẳng qua chỉ cược một ván thôi" Hắn nói tiếp "Theo ta thấy, hiện giờ có lẽ Yêu tộc cũng không có năng lực đối kháng chính diện với Tiên gia. Chỉ một Quảng Hàn môn có lẽ không đáng sợ, nhưng hiện tại Lăng Tiêu chưởng quản núi Thần Tinh và Tố Ảnh của Quảng Hàn môn có lẽ đã đạt thành hiệp nghị nào đó"
Nhạn Hồi nghe vậy, thân hình khẽ cứng lại.
"Trước khi tới Thanh Khâu ta đã có một suy đoán, cho dù Thanh khâu không vì chuyện của Công chúa mà tuyên chiến với Quảng Hàn môn, không bao lâu nữa có lẽ Tiên môn cũng sẽ chủ động ra tay, đánh tới Thanh Khâu"
Nhắc đến chuyện này, mọi người có mặt đều im lặng.
Quốc chủ Thanh Khâu khẽ cụp mắt, rèm mi nhẹ rung.
"Không ai không biết tộc Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu rất coi trọng huyết thống, nhưng Tố Ảnh vẫn làm chuyện này, ngoài tư tâm, dã tâm cũng lớn bằng trời"
Theo ý hắn, Lăng Tiêu và Tố Ảnh định phá vỡ cục diện hoà bình hiện tại, khơi dậy chiến tranh, để Yêu tộc không thể nào sinh tồn ở Tây Nam. Ánh mắt Quốc chủ Thanh Khâu nhìn Thiên Diệu sâu thêm mấy phần "Chấp nhận yêu cầu của ngươi"
Mấy chữ rất nhẹ nhàng, Thiên Diệu cong khoé môi, Chúc Ly vẻ mặt không dám tin "Quốc chủ!"
Chớp mắt, thân hình Quốc chủ Thanh Khâu đã hoá thành một luồng khói trắng, mất tăm mất tích.
Ông ấy vừa biến mất, đừng nói bóng dáng, ngay cả khí tức Nhạn Hồi cũng không bắt được.
Thiên Diệu nhìn Chúc Ly đang tức giận bên cạnh, không nói gì thêm, xoay người rời khỏi gốc cây to.
Nhạn Hồi nhìn theo Thiên Diệu xuống núi về phủ Tam vương gia, hai người đi một đoạn đường dài cũng không lên tiếng, ai nấy đều đang suy nghĩ chuyện trong lòng, cuối cùng vẫn là Nhạn Hồi không nhịn được, thất thần nói trước "Lúc chúng ta rời khỏi Trung Nguyên, các Tiên gia đã đi mời Thanh Quảng chân nhân ra chủ trì đại cuộc, nhưng đến nay vẫn chưa nghe nói Chân nhân xuất quan" Ánh mắt Nhạn Hồi ngây ngẩn nhìn Thiên Diệu, "Nghĩ kĩ lại, tuy Thanh Quảng chân nhân rất ít xuất hiện, nhưng lần này triệt để bế quan không ra ngoài là kể từ lúc đại hội núi Thần Tinh bắt đầu vào ba tháng trước, lúc đó Tề Văn chân nhân cũng mất tích..."
Nhạn Hồi cụp mắt "Thiên Diệu, có khi nào là Tố Ảnh và... Lăng Tiêu đã giam giữ Thanh Quảng chân nhân..."
Thiên Diệu khẽ nghiêng mắt nhìn Nhạn Hồi "Nếu là nhân vật bậc này, tự nhiên sẽ có cách ứng phó, không cần cô lo"
Nhạn Hồi im lặng, ngoảnh đầu nhìn Thiên Diệu "Hai mươi năm trước, Thanh Quảng chân nhân giúp Tố Ảnh phong ấn ngươi, nhưng ngươi không hận ông ấy sao?"
"Đời ta chưa bao giờ sợ đối thủ, cũng không oán hận người chiến thắng mình" Ánh mắt Thiên Diệu lạnh lẽo "Ta chỉ hận người lừa ta, gạt ta, lòng dạ hiểm ác đoạt tính mạng ta để mưu lợi riêng"
Bởi vậy hắn hận Tố Ảnh, truy cứu đến cùng cũng vì trước đây hắn đã thật sự yêu Tố Ảnh sâu sắc.
Nhạn Hồi không thể nào lĩnh hội được hận ý của Thiên Diệu, nhưng nỗi thất vọng pha lẫn trong lòng hắn, hiện giờ dường như nàng đã có thể lãnh hội được rồi. Người nàng yêu, thì ra... không đẹp đẽ như nàng nghĩ.
Thiên Diệu không dừng lại ở đây, chỉ vừa đi vừa nói "Tuy vẫn còn nửa tháng nữa mới tới đêm trăng tròn, nhưng cũng coi như gấp gáp, ta có thể dạy cô ít pháp thuật, trong khi ta sắp xếp mọi việc, cô có thể tự mình luyện tập, để đến lúc đó có thể dùng khi cần thiết"
Bước chân Nhạn Hồi hơi khựng lại "Ngươi đã được Quốc chủ Thanh Khâu trợ giúp rồi, lần này vẫn cần ta sao?"
Nghe thấy lời này, bước chân Thiên Diệu lập tức dừng lại, lòng Nhạn Hồi đã đoán được phân nửa phản ứng của hắn, nên trước lúc hắn dừng nàng đã dừng lại trước, bởi vậy khoảng cách giữa hai người lúc này đã xa thành ba bước.
"Cô không đi?"
Nhạn Hồi lắc đầu " Trước đó đã có một đoàn đại đệ tử núi Thần Tinh theo Lăng Phi đến tiểu trấn gần biên cảnh lúc đại sư huynh khuyên Lăng Phi có nói "làm đại sự", ta đoán chắc cũng là tới biên cảnh này. Nếu không phải họ, những người khác của núi Thần Tinh chắc cũng phái người trấn giữ Tam Trùng sơn, dù sao Trảm Thiên trận cũng do Thanh Quảng chân nhân để lại, không môn phái nào có trách nhiệm hơn núi Thần Tinh"
Nhạn Hồi cụp mắt "Ta không muốn lại nảy sinh xung đột, thậm chí có liên quan gì tới người của núi Thần Tinh"
Bất lực và thất vọng trong vẻ mặt Nhạn Hồi khiến Thiên Diệu bất ngờ, cô nương trước mặt hắn từ đầu đến cuối chưa bao giờ lộ vẻ chán nản như vậy. Nàng sẽ mồm mép tranh biện với người khác, sẽ lưu manh vô lại đến mức khiến người khác nghiến răng, cũng sẽ anh dũng mạnh mẽ bảo vệ kẻ yếu, thần sắc như vậy rất hiếm khi xuất hiện trong mắt nàng.
Tuy Nhạn Hồi không nói, nhưng nàng đích thực đã thất vọng cùng cực đối với sư phụ mình.
Nhất thời Thiên Diệu bỗng có một thôi thúc hơi ấu trĩ, hắn muốn bắt Lăng Tiêu tra hỏi một phen, rốt cuộc ngươi làm sư phụ kiểu gì vậy, sao lại để Nhạn Hồi có vẻ mặt đó, sao lại nỡ... để nàng thất vọng.
Nhưng tất cả mọi thôi thúc thể hiện trên mặt Thiên Diệu cũng chỉ khiến hắn cau mày. Hắn vốn không có kĩ năng an ủi người khác, thậm chí không biết lúc này nên nói gì, vậy là hắn nói "Phá trận ta cần máu tim cô"
Nói xong thì im lặng.
Hắn hơi mất tự nhiên, xoay mặt đi, nhưng lại len lén quan sát Nhạn Hồi, nàng không có phản ứng gì, chỉ đáp "Hôm ngươi đi ta sẽ tự lấy máu cho ngươi đem theo, đừng đột ngột lấy dao đâm ta nữa"