Tin Tố Ảnh đêm khuya đột kích Thanh Khâu nhanh chóng truyền đi khắp nơi, lúc Nhạn Hồi tỉnh lại, tiểu Yêu trong phủ Chúc Ly đã lén truyền tai chuyện đêm qua thành mấy phiên bản.
Trong số đó không thiếu chuyện Lăng Tiêu của núi Thần Tinh ái mộ Tố Ảnh chân nhân nhiều năm, thấy Tố Ảnh chân nhân gặp nạn liền xả thân đến cứu. Nhạn Hồi nghe vậy chỉ âm thầm nuốt đồ ăn trong miệng.
Ngủ một đêm, sau khi Nhạn Hồi bình tỉnh, lòng cũng nghĩ thông, Lăng Tiêu tới cứu Tố Ảnh thật ra không có gì sai cả, hắn dùng tính mạng Huyền Ca để uy hiếp, đó là vì trong mắt hắn Huyền Ca là Yêu, là kẻ đối địch với hắn, còn Tố Ảnh là đại diện cho cả giới tu tiên, vì cứu Tố Ảnh, hắn làm vậy cũng là điều dễ hiểu.
Tối qua sở dĩ Nhạn Hồi không đón nhận nổi chuyện này, một là vì Huyền Ca là một trong số những người được coi là bạn thân hiếm hoi của nàng bao nhiêu năm nay, Lăng Tiêu muốn giết Huyền Ca, đương nhiên nàng vô cùng tức giận. Hai là vì thất vọng...
Thất vọng vì Lăng Tiêu kịp đến cứu Tố Ảnh, nhưng lại không kịp quay về núi Thần Tinh cứu đại sư huynh.
Nàng đang trút giận, Nhạn Hồi biết, nàng có thể lý trí phân tích cảm xúc của mình, chỉ là nàng không khống chế được mà trút giận lên Lăng Tiêu.
Đương lúc suy nghĩ miên man, thức ăn Nhạn Hồi đưa vào miệng bỗng có xúc cảm kỳ dị, miệng nóng lên, trong đầu bỗng dưng hiển hiện rõ một câu: Phụng Thiên Sóc mời cô nương tới nói chuyện trong rừng cây cách ba dặm về phía Đông Nam.
Nhạn Hồi nhướng mày, đây là tin tức Phụng Thiên Sóc truyền tới. Hắn cài đặt cảm tử ở Thanh Khâu sao, trong tình huống này cũng có thể truyền tin cho nàng. Thất Tuyệt đường này thật sự không đơn giản.
Nhưng nghĩ lại, Phụng Thiên Sóc do một tay Lăng Tiêu đào tạo, hắn làm việc giúp Lăng Tiêu, bao nhiêu năm nay không biết Lăng Tiêu đã nắm giữ bao nhiêu tin tức trong giang hồ. Lần này gặp nàng... Nhạn Hồi cụp mắt, bắt chợt nhớ lại trước đó nghe Huyễn Tiểu Yên nói, Phụng Thiên Sóc ở Trung Nguyên tưởng Huyền Ca đã chết, ôm “thi thể” của Huyền Ca điên điên dại dại không cho ai đụng vào. Vậy hôm nay hắn tới...
Nhạn Hồi buông đũa, đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì gặp Thiên Diệu.
Thấy Nhạn Hồi như đang muốn ra ngoài lại không định gọi mình, mày hắn khẽ động, “Hôm nay không tu luyện à?”
Nhạn Hồi đảo mắt, “Hôm nay tới suối băng tắm, ta định chăm sóc sức khỏe một chút trước đã, ngươi đừng đi theo.” Nhạn Hồi nói xong đi ngay, không nhìn Thiên Diệu lấy một lần.
Thiên Diệu nhìn theo bóng nàng nói: “Bùa chú của thức ăn vào miệng ban nãy chưa hoàn toàn tan hết đâu, dọc đường đừng nói chuyện với người khác.”
“Chậc!” Nhạn Hồi quay đầu, đành bĩu môi nói, “Đi theo đi, đừng để bị phát hiện đó.”
Nhìn Nhạn Hồi quay đầu bỏ đi, Thiên Diệu theo sau nàng nhẹ cong khóe môi.
Phải, đúng là hắn muốn đi theo nàng.
Đi tới nơi Phụng Thiên Sóc chỉ định, Nhạn Hồi đứng đợi, chẳng mấy chốc, sau lưng một gốc cây thô to phía trước có một nam nhân đội nón bước ra, thấy Nhạn Hồi, miệng hắn nở nụ cười theo thói quen, có điều so với nụ cười mê hoặc trước đây, nụ cười của hắn bây giờ bớt đi vài phần nhẹ nhàng thoải mái, thêm vào mấy phần lo lắng nặng nề.
“Nhạn cô nương, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”
“Không khỏe, nhưng ổn rồi.” Nhạn Hồi đáp ngắn gọn rồi đi vào vấn đề, “Nói thẳng đi, ngài đến đây làm gì?”
Mặt Phụng Thiên Sóc tối sầm lại: “Vì chuyện của Huyền Ca.”
Nhạn Hồi nghe vậy sống lưng càng thẳng hơn.
“Ta đã biết ước định giữa Tố Ảnh và Cửu Vĩ Hồ, ba ngày sau sẽ trao đổi Huyền Ca và Lục Mộ Sinh, sau khi về Thanh Khâu ta muốn Nhạn cô nương giúp ta một tay.” Phụng Thiên Sóc nói, “Cô nương có đồng ý không?”
“Ngài nói trước là muốn ta giúp chuyện gì đã.”
“Ta muốn Huyền Ca quay lại Trung Nguyên, sống quãng đời còn lại dưới sự che chở của ta.”
Nhạn Hồi im lặng một đoạn, nàng bóp cằm vừa trầm tư vừa nói: “Phụng đường chủ, ta không ngại nói thẳng với ngài. Trong chuyện Thiên Hương phường ngài đã từng giúp ta, đối với ta cũng xem như có ơn, nhưng ta và ngài không có quan hệ thân thiết như Huyền Ca và ta. Ta là bằng hữu của Huyền Ca, đương nhiên phải suy nghĩ cho cô ấy. Ba ngày sau đối với Huyền Ca đâu có gì không tốt. Ngài muốn ta ba ngày sau giúp ngài, giao Huyền Ca cho ngài, để cô ấy quay về Thất Tuyệt đường, đối với Huyền Ca hình như là không có ích lợi gì cả.” Nhạn Hồi nhìn Phụng Thiên Sóc, “Vẫn mong Phụng đường chủ cho ta biết, tại sao ta phải giúp ngài?”
“Vì Huyền Ca đã từng làm chuyện phản bội tộc Cửu Vĩ Hồ.” Hàn quang trong mắt Phụng Thiên Sóc ngưng tụ thành một thanh kiếm, khiến người nhìn rét lạnh, “Trở về Thanh Khâu nàng tuyệt đối không có kết cuộc tốt.”
Nhạn Hồi nghe vậy ngạc nhiên rất lâu: “Huyền Ca... “ Nàng vội vàng tiên lên một bước, “Huyền Ca làm chuyện phản bội Thanh Khâu lúc nào?”
“Công chúa Vân Hi của Cửu Vĩ Hồ mất tích ở Trung Nguyên bị Tố Ảnh sát hại, tin tức này Thất Tuyệt đường đã biết từ lâu, còn chuyện Cửu Vĩ Hồ Chúc Ly vào Trung Nguyên tìm kiếm Vân Hi, Thất Tuyệt đường cũng nhận được tin tức. Vong Ngữ lâu là một trong những cơ quan tình báo quan trọng nhất của Thất Tuyệt đường ta, Huyền Ca thân là người chưởng quản Vong Ngữ lâu, ngoài tin tức từ chổ ta, những chuyện khác đều thông qua nàng, chuyện như vậy Huyền Ca không thể không biết.”
“Nếu Huyền Ca không phải là người tộc Cửu Vĩ Hồ, biết chuyện này mà che giấu, không công bố ra bên ngoài, để tránh trở mặt với người tu đạo, đương nhiên không có gì đáng chê trách. Song Huyền Ca lại là Cửu Vĩ Hồ yêu, cực kỳ coi trọng huyết thống, thế mà nàng không truyền tin tức này về Thanh Khâu, thậm chí sau khi Chúc Ly và lão bộc tới Thất Tuyệt đường điều tra tin tức cũng không tiết lộ chuyện của Vân Hi cho họ biết.”
Theo lời Phụng Thiên Sóc, đôi mắt Nhạn Hồi ngày càng trợn to.
Phải rồi, sao nàng lại bỏ sót điểm này.
Lúc nàng và Thiên Diệu gặp Chúc Ly, chẳng phải Chúc Ly đang ở tiểu trấn gần biên cảnh hóng tin tức trong Thất Tuyệt đường sao, Huyền Ca che giấu không báo, tuy lúc đó Vân Hi đã bị Tố Ảnh hại, tính mạng không cứu lại được nữa, song ít ra có thể sớm truyền tin tức này về Thanh Khâu để Yêu tộc biết.
Thế nhưng Huyền Ca không làm như vậy...
Tại sao...
Nhạn Hồi nhìn sang Phụng Thiên Sóc, nàng liền hiểu ngay. Hóa ra Huyền Ca yêu Phụng Thiên Sóc đến vậy, vì để ở bên cạnh hắn thêm một thời gian nữa, nàng đã dám phản bội tộc của mình, che giấu tin tức chấn động này.
Nếu không phải cái chết của Công chúa Vân Hi bị lộ ra, Thanh Khâu và giới tu đạo sẽ không đi đến tình cảnh không đội trời chung như hiện nay, ít ra là ngoài mặt vẫn còn có thể giữ hòa bình, Huyền Ca cũng không bị Thái tử tức tốc triệu về...
Huyền Ca...
Nhìn Nhạn Hồi kinh ngạc không thôi, ánh sáng trong mắt Phụng Thiên Sóc khẽ tối đi, hắn cụp mắt: “Thiết nghĩ không cần ta nói thêm, cô cũng biết chuyện Huyền Ca làm có ý nghĩa thế nào.”
Đúng, Nhạn Hồi biết, chuyện này có nghĩa là Huyền Ca yêu một người phàm, làm việc cho người tu đạo, hơn nữa còn che giấu cái chết của cô cô có quan hệ huyết thống với mình.
Phản bội huyết thống, đây có lẽ là chuyện tộc Cửu Vĩ Hồ không thể nào chấp nhận được.
“Cô có còn nghĩ là ở lại Thanh Khâu đối với Huyền Ca không có gì xấu nữa không?” Phụng Thiên Sóc nói, “Nếu người của Thanh Khâu đều là kẻ ngốc, họ vĩnh viễn không biết chuyện này, ở lại Thanh Khâu đối với Huyền Ca đương nhiên không có gì xấu. Nhưng Nhạn cô nương, cô có biết lần này Tố Ảnh vượt qua Tam Trùng sơn đột kích biên cảnh Yêu tộc tại sao tộc Cửu Vĩ Hồ lại phái hai Vương gia và Huyền Ca cùng ra tiền tuyến không? Thanh Khâu rất bảo vệ nòi giống, các tiểu Hồ Yêu đề trưởng thành dưới sự bao bọc của Quốc chủ Thanh Khâu, cô có từng nghe Thế tử và Quận chúa của Thanh Khâu bị phái tới những nơi phải đối diện với những Tiên nhân như Tố Ảnh chưa?”
Nhạn Hồi ngây người lắc đầu.
“Không có.” Giọng Phụng Thiên Sóc lạnh hơn thêm, “Tộc Cửu Vĩ Hồ đã nghi ngờ Huyền Ca rồi. Đừng nói là lần này Quốc chủ Thanh Khâu vì đổi lại Huyền Ca mà phải thả đi Tố Ảnh và Lăng Tiêu bị bao vây trùng trùng...”
Chả trách!
Chả trách không khí trong tiệc tẩy trần cho Huyền Ca lại kỳ quặc như vậy, chả trách sau khi Huyền Ca trở về Thanh Khâu, trong lúc người khác bận rộn chân không chạm đất thì Huyền Ca lại ăn không ngồi rồi. Chả trách hô qua sau khi Tố Ảnh và Lăng Tiêu đi, Thái tử lại đau xót nói với Quốc chủ rằng “Nhi thần có tội.”
Tất cả các Vương gia của Thanh Khâu đều coi Huyền Ca là phản đồ, Quốc chủ Thanh Khâu vì đổi một “phản đồ” mà mất cơ hội giết hai nhân vật cầm đầu giới tu tiên.
Nhạn Hồi kinh hãi không nói nên lời, khi xâu chuỗi những tình tiết nhỏ không thể nhỏ hơn lại với nhau nàng mới hiểu ra, thì ra phía sau tất cả mọi chuyện lại ẩn giấu nguyên nhân sau xa như vậy.
“Nhạn cô nương, nếu cô là bằng hữu của Huyền Ca thì nên ra tay giúp nàng trong những lúc như thế này mới phải, không thể để nàng quay về Thanh Khâu nữa. Nếu quay về, cho dù giữ được mạng, nửa đời còn lại của nàng có được bình yên không?”
Nhạn Hồi im lặng, cuối cùng nghiến răng: “Ngài thì sao? Để Huyền Ca theo ngài về, ngài có thể khiến nửa đời còn lại của Huyền Ca được bình yên sao?”
Phụng Thiên Sóc thoáng nhìn Nhạn Hồi, tiếp đó bật cười: “Nhạn cô nương có biết đời ta ghét nhất là chuyện gì không?”
“Huyền Ca từng nói với ta, ngài ghét nhất là phản bội.”
“Phải, nhưng lúc biết Huyền Ca là Cửu Vĩ Hồ yêu, là thám tử của Thanh Khâu phái tới ẩn nấu ở Trung Nguyên, trong lòng ta lại mừng đến phát điên, nàng vẫn còn sống, đối với ta đó là tin tốt nhất.”
Nhạn Hồi lại nói: “Nếu ngài cướp đi Huyền Ca, Tố Ảnh không tha cho ngài, Thanh Khâu cũng không tha cho ngài, ngài làm sao có thể bảo vệ Huyền Ca bình yên suốt quãng đời còn lại?”
Mắt Phụng Thiên Sóc lóe tinh quang: “Chuyện này cần phải có sự giúp đỡ của Nhạn cô nương. Lời đã nói hết, Nhạn cô nương, vậy ba ngày sau cô có bằng lòng giúp ta một tay không?”
Nhạn Hồi nhìn hắn, “Ngài sẽ xử lý thỏa đáng một trăm tiểu thiếp của mình chứ?”
Phụng Thiên Sóc bật cười, “Đó chẳng qua chỉ là con cờ để bao năm nay ta phát triển thế lực dưới tầm mắt của thúc phụ đã chết thôi.”
Nhạn Hồi căn bản đã nhận lời rồi, nàng vừa định gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, “Ta đương nhiên bằng lòng cứu Huyền Ca, có điều ngài tới cầu xin ta, ta muốn ngài đồng ý với ta một chuyện nữa, ba ngày sau ta sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ ngài.”
“Ta biết ngài đang làm việc cho Lăng Tiêu.” Nhạn Hồi nói, “Rốt cuộc Lăng Tiêu đang mưu tính điều gì? Ngài có thể cho ta biết không?”
Ánh mắt Phụng Thiên Sóc như sâu thêm: “Chuyện này... nói ra dài lắm.” Hắn khựng lại, “Nếu Huyền Ca bình yên vào phủ ta, lúc đó Phụng Thiên Sóc nhất định đem những chuyện ta biết, từ đầu đến cuối nói hết với Nhạn cô nương.”