Lúc Nhạn Hồi tỉnh lại đẫ là đêm khuya. Khsi tức như có như không trong không khí khiến Nhạn Hồi cảm thấy rất là quen thuộc, đây là... khí tức của núi Thần Tinh.
Nhạn Hồi mở mắt, nhìn thấy khung trời đầy sao xuyên qua bóng cây, nàng cảm thấy nơi khóe mắt có ánh lửa cháy sáng, Nhạn Hồi quay đầu nhìn, thấy Tố Ảnh đang nửa quỳ dưới đất, lòng bàn tay bịt lên cổ Lục Mộ Sinh đang nằm, lớp lớp hàn sương từ kẽ tay bà ta thấm ra, chắc là đang trị thương cho Lục Mộ Sinh.
Chuyện tước khi ngất đi dần dần hiện rõ trong đầu, nàng cựa quậy muốn ngồi dây, nhưng phát hiện toàn thân không biết bị sức mạnh gì đó trói buộc ngay cả cử động đầu ngón tay cũng vô cùng khó khăn.
Nhạn Hồi thăm dò được tu vi trong cơ thể vẫn còn, chỉ là không thể nào điều động. Nàng biết, nhất định là Tố Ảnh đã thi triển phong ấn gì đó với nàng, còn nàng chắc chắn không thể giải được. Nhạn Hồi nhanh chóng thản nhiên đón nhận hiện thực này, vì Tô Ảnh không nhân lúc nàng ngất xỉu mà lấy mạng nàng, vậy thì tạm thời cũng sẽ không giết nàng.
Nàng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc Tố Ảnh muốn làm gì, bà ta đưa nàng và Lục Mộ Sinh cùng đi, nơi này có khí tức của Thần Tinh, thiết nghĩ là đan đến núi Thần Tinh, có điều nơi này cách núi Thần Tinh cũng chỉ có mấy chục dặm đường, vậy tại sao không đến thẳng núi Thần Tinh mà phải dừng lại giữa đường chứ?
Nhạn Hồi lại nhìn về phía Lục Mộ sinh, lập tức hiểu ra ngay Lục Mộ Sinh đang nhắm nghiền đôi mắt, trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt phản chiếu ánh lửa, sắc mặt xám xịt. Xem ra cơ thể Lục Mộ Sinh đã có vấn đề.
Nhạn Hồi nhớ lúc đó nàng chỉ cứa ngoài da Lục Mộ Sinh, khiến y chảy chút máu, tuy sau đó Lục Mộ Sinh tự mình đâm vào lưỡi dao nàng lực đạo không hề nhẹ, nhưng rốt cuộc vẫn bị Tố Ảnh ngăn lại.
Cơ thể người phàm... vốn rất yếu mềm, dễ dàng bị hủy hoại.
”Mộ Sinh?” Tố Ảnh bỗng nhiên lên tiếng, “Trong người còn chỗ nào khó chịu không?”
Lục Mộ Sinh mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, thấy tay Tố Ảnh đang đặt trên cổ mình, y dẩy tay Tố Ảnh ra, cho dù yếu ớt vô lực nhưng vẫn làm vậy,“Cút.”
Tố Ảnh cụp mắt, như không nghe thấy lời Lục Mộ Sinh,“Chàng nên mặc áo khoác ta cho chàng, tuy không thể bảo vệ chàng không bị thương, ít ra cũng có thể giúp chàng chống lại bệnh tật.”
Nhạn Hồi nghe vậy, nhớ lại nguồn gốc của chiếc áo khoác đó, lòng nhói đau, trên mặt bèn nở nụ cười lạnh, “Tố Ảnh chân nhân của người phúc ta, quả là hào phóng, tiếc là chiếc áo đó vĩnh viễn không thể mặc lại lên người y nữa đâu.”
Tâm tư Tố Ảnh đặt hết lên người Lục Mộ Sinh, không chú ý Nhạn Hồi sau lưng đã tỉnh, nghe Nhạn Hồi nói, ánh mắt bà ta mới lạnh lùng liếc về phía sau.
Nhạn Hồi nói tiếp: “Thiên Diệu đã tìm lại được vảy rồng, vảy rồng đó sẽ không bao giờ rơi vào tay bà nữa đâu.”
Tố Ảnh nhìn Nhạn Hồi, “Ta sẽ lại bắt hắn giao ra.”
Nhạn Hồi nheo mắt, giọng lạnh đi: “Bà đừng hòng làm hại Thiên Diệu lần nữa.”
Trước đây Thiên Diệu bị Tố Ảnh mê hoặc, Nhạn Hồi thầm nghĩ, bây giờ Nhạn Hồi nàng sẽ bảo vệ Thiên Diệu, nhất định phải bảo vệ hắn thật tốt.
Dường như nghe ra cảm xúc ẩn giấu nơi tim trong lời nói của Nhạn Hồi, Tố Ảnh quay đầu nhìn nàng, nheo mắt cười lạnh, “Động chân tình với Yêu long, đúng là nực cười.”
Tuy Lục Mộ Sinh đang mơ màng, nhưng đối thoại của hai người vẫn lọt vào tai y, y hiểu ra, kéo tay Tố Ảnh, “Chiếc áo khoác đó... cũng do... cô cướp về? Đó là... vảy của... rồng?”
Cho dù bị Lục Mộ Sinh chất vấn như vậy, Tố Ảnh cũng chỉ hờ hững đáp, “Đó chẳng qua chỉ là yêu quái. Lóc vảy nó tục mạng cho chàng thì có gì sai?”
Giọng điệu lạnh lùng này khiến tim Nhạn Hồi thắt lại, một ngọn lửa giận bùng lên trong ngực, nàng còn chưa lên tiếng, Lục Mộ Sinh như sắp chết bên kia bỗng vùng lên hét lớn: “Yêu quái thì sao!” Y đẩy mạnh Tố Ảnh ra, “Cô cút đi cho ta! Ta không thèm Tiên nhân vời vợi trên cao như cô cứu!” Nói xong thì không khống chế được cơ thể nữa ngã sóng soài ra đất.
Vẻ mặt Tố Ảnh khó coi như bị Lục Mộ Sinh tát một cái.
”Ta là phu quân của Vân Hi...” Lục Mộ Sinh ngã dưới đất, ánh mắt vô hồn, nói như đang lẩm bẩm một mình, “Ta cũng là người của Yêu tộc.”
Tô Ảnh lẳng lặng nhìn y, lẳng lặng nghe y nói, “Cô giết ta đi, ta cũng là Yêu.”
Lúc Nhạn Hồi tưởng bà ta sẽ không lên tiếng nữa, Tố Ảnh lại đưa tay ra chạm vào cổ Lục Mộ Sinh, giọng hơi khàn: “Chàng bệnh rồi, đừng nói nữa.”
Lục Mộ Sinh đã không thể cử động cánh tay, y nghiêng mặt tránh tiếp xúc với Tố Ảnh, vẻ chán ghét xuất phát từ nội tâm không hề được che giấu, hiển hiện trên mặt y rất rõ ràng.
Tay Tố Ảnh cứng lại trong không trung, cuối cùng âm thầm rút về, không nói gì nữa.
Đêm trở nên yên tĩnh.
Hơi thở của Lục Mộ Sinh vẫn dồn dập, nhưng dần dần bắt đầu có quy luật, chắc là đã thiếp đi, Nhạn Hồi nghĩ đêm nay sẽ không di chuyển nữa. Nàng rảnh rỗi liếc nhìn Tố Ảnh rồi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nhạn Hồi không hề cảm thấy tội nghiệp Tố Ảnh chút nào khi bà ta bị phụ bạc như vậy, nàng chỉ cảm thấy bà ta đang tự làm tự chịu.
Sáng sớm hôm sau, Nhạn Hồi tỉnh giấc, lúc mở mắt vừa khéo nhìn thấy Lục Mộ sinh ngồi dậy, vết thương của y hình như đã đỡ nhiều, trong đó có không ít công lao của Tố Ảnh hắn cử động ngón tay, ngẩng đầu nhìn Tố Ảnh đang dựa vào gốc cây ngủ bên kia.
Hắn nhìn Tố Ảnh hồi lâu, không biết nghĩ gì, tiếp đó liền đứng dậy.
Nhạn Hồi chớp mắt, cơ thể vẫn không cử động được, nàng không biết Lục Mộ Sinh muốn làm gì thấy y bước nhanh tới trước mặt Tố Ảnh, Nhạn Hồi mấp máy môi, còn chưa kịp nói, Lục Mộ Sinh đã rút hàn kiếm bên người Tố Ảnh ra.
Nếu bây giờ Nhạn Hồi vẫn chưa nhìn ra y muốn làm gì, vậy đời này của nàng đã sống uổng phí.
Tương tự, nếu Tố Ảnh bị người ta rút kiếm mà vẫn không tỉnh, thì đời này bà ta sẽ cũng uổng phí. Bà ta vẫn nhắm mắt ngủ, khả năng duy nhất là đang giả vờ ngủ, bà ta muốn biết Lục Mộ Sinh định làm gì mình trong lúc bf ta đang ngủ...
Cơ hồ khoongheef do dự, Lục Mộ Sinh nghiến răng, dùng sức lực yếu ớt của y, đâm một kiếm vào tim Tố Ảnh.
Thấy một kiếm của mình đâm trúng, mắt Lục Mộ Sinh sáng lên, y dùng sức đẩy kiếm vào trong, khiến cơ thể của Tố Ảnh khẽ run, bà ta mở mắt, ánh mắt trong vắt, song đáy mắt là đau đớn khôn xiết.
Lục Mộ Sinh sửng sốt.
Tố Ảnh cười khổ, “Có phải chàng đag kinh ngạc rằng tại sao máu của t vẫn là màu đỏ phải không?” Bà ta nói, “Trong mắt chàng, máu tim của ta phải là màu đen mới đúng phải không.”
Lục Mộ Sinh nghiến răng, rút mạnh kiếm ra, Tố Ảnh cũng nghiến răng, tựa như vô cùng đau đớn. Thấy Tố ảnh ngồi bất động dưới đất, Lục Mộ Sinh quay người định tới dìu Nhạn Hồi, “Nhạn cô nương, tôi đã làm cô ta bị thương, tôi đưa cô đi.”
Nhạn Hồi không đáp, vì nàng biết, muốn thoát khỏi Tố Ảnh nào đơn giản như vậy. Trên thế gian này chỉ có Lục Mộ Sinh mới dễ dàng dùng kiếm đâm vào ngực Tố Ảnh rồi rút ra, sau đó còn toàn thây thoát lui.
”Chàng muốn thaots khỏi ta đến vậy sao!” Tố Ảnh tựa như hông nhịn nổi nữa, giọng bà ta vút lên, thanh âm the thé như có thể chọc thủng màng nhĩ,“Chàng từng nói nguyện bên ta đến răng lon đầu bạc, chàng từng viết tên ta vào lòng bàn tay mình, chàng nói muốn vĩnh viễn nắm ta trong tay, vĩnh viễn nhớ ta trong tim!”
Tố Ảnh nói rất bi thương, chỉ là vẻ mặt Lục Mộ Sinh vẫn vô cảm, Nhạn Hồi ngồi bên cạnh càng không nhịn được, buột miệng nói: “Những hành động tình tứ của thư sinh này kiếp trước sao lại quê mùa quá vậy...”
Tố Ảnh như đang chìm vào thế giới của mình, bà ta đứng bật dậy, nào tới phía trước kéo lấy Lục Mộ Sinh hỏi liên tiếp: “Chàng quên rồi sao, chàng quên hết rồi sao, chàng từng thề non hẹn biển với ta, từng nói sẽ dùng hết quãng đời còn lại để nhớ ta, nhưng chàng...” Giọng Tố Ảnh nghẹn ngào, bà ta ôm vết thương trước ngực, giống như đang khẩn cầu, “Sao chàng lại trở nên thế này? Sao chàng không theerd đối xử với ta như trước kia nữa?”
Lục Mộ Sinh không buồn nhìn Tố Ảnh, “Ta không phải là người cô yêu. Cũng không phải là người yêu cô.”
”Nói bừa!” Lời này như một cái gai trong tim Tố Ảnh, “Im miệng cho ta!” Bà ta vung tay, một đạo pháp lực khổng lồ lập tức đè lên người Nhạn Hồi, nàng liền cảm thấy tức ngực khó thở, không thể lên tiếng được nữa.
Còn Lục Mộ Sinh vẫn lạnh nhạt nói: “Cô ấy nói không sai.” Lục Mộ Sinh gằn từng chữ, “Người có nói, tướng quân đó đã bị chặt đầu trên chiến trường rồi.”
Nghe thấy lời này, cho dù ngực khó thở không nói được Nhạn Hồi cũng sửng sốt.
Người trên giang hồ chỉ biết trước đây Tố Ảnh yêu một người phàm, chỉ là người phàm đó cuối cùng già chết, không ai ngờ rằng người đó lại... bị chặt đầu trên chiến trường... Nếu đã chết dứt khoát như vậy, Tố Ảnh vẫn còn gạt Thiên Diệu lấy vảy rồng của hắn chế tạo khải giáp để làm gì...
Nhạn Hồi còn chưa nghĩ xong, Lục Mộ Sinh đã nói: “Hai mươi năm trước lúc cô rời khỏi Quảng Hàn môn không rõ tung tích, người đó đã bị giết trên chiến trường rồi.”
Hai mươi năm trước... không rõ tung tích... Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ bèn hiểu ra ngay, lẽ nào thời gian đó chính là lúc Tố Ảnh lừa gạt Thiên Diệu để lấy lòng tin của hắn. Trong lúc Tố Ảnh một lòng gạt Thiên Diệu lấy vẩy rồng để chế tạo khải giáp, tướng quân đó đã bị người ta chặt đầu sao...
Nghĩ cũng phải, nếu có Tố Ảnh bảo vệ, có người phàm nào mà có thể giết được người mà Tố Ảnh muốn che chở chứ.
Nhưng tạo hóa... lại cứ trêu người như vậy.
Nhạn Hồi nghĩ đến đây, ánh mắt Tố Ảnh sáng lên nhìn Lục Mộ Sinh: “Chàng nhớ lại chuyện kiếp trước rồi sao? Linh châu ta tìm cho chàng khiến chàng nhớ lại chuyện kiếp trước rồi sao?”
Lục Mộ Sinh nhíu mày, “Chẳng qua thỉnh thoảng có vài giấc mơ mà thôi...”
Tố Ảnh phủ tay lên ngực mình cầm máu, vẻ mặt bà ta như hơi trấn tĩnh lại,“Chàng đối xử với ta như vậy chỉ là vì chưa nhớ lại chuyện trước đây mà thôi.” Bà ta nói, “Chờ chàng nhớ lại là được.”
Tố Ảnh khôi phục cảm xúc: “Chúng ta tới núi Thần Tinh thôi.”