Hổ Tế

Chương 1192



Chương 1192:

 

Nhìn thây Đường Dĩnh bị đánh, đám con cháu nhà họ Đường càng hoảng sợ, sững sờ ngay cả răm cũng không dám thả, sợ bị Dương Tiêu tìm gây chuyện.

 

Cảm thây gò má đau nhói, Đường Dĩnh vô cùng chật vật tức sùi bọt mép trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Đô khốn kiếp dám tát tao? Tao liều mạng với mày!”

 

Vẻ mặt Đường Dĩnh đầy đau đớn cùng tức giận, thân thê không ngừng run rây, cô ta quát lên, như con chó điên lao vê phía Dương Tiêu.

 

Bọn họ không đánh đập con gái, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không đánh đập phụ nữ đanh đá.

 

Trong mắt mọi người, Đường Dĩnh hoàn toàn là hình ảnh của người đàn bà đanh đá.

 

“Đánh hay lắm!” Long Ngũ là người phân chấn nhất.

 

Anh ây đã tận mắt nhìn thây cái tát in hắn trên mặt Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu là anh em của anh, Đường Mộc Tuyết là em dâu của anh, Long Ngũ rất muốn đích thân hung hăng đánh Đường Dĩnh.

 

Nhìn thây Đường Dĩnh bị đánh, đám con cháu nhà họ Đường càng hoảng sợ, sững sờ ngay cả răm cũng không dám thả, sợ bị Dương Tiêu tìm gây chuyện.

 

Cảm thây gò má đau nhói, Đường Dĩnh vô cùng chật vật tức sùi bọt mép trừng mắt nhìn Dương II: “Đô khốn kiếp dám tát tao? Tao liều mạng với mày!”

 

Vẻ mặt Đường Dĩnh đầy đau đớn cùng tức giận, thân thê không ngừng run rây, cô ta quát lên, như con chó GIỂT lao vê phía Dương Tiêu.

 

Dĩnh một cái nữa.

 

“Mộc Tuyết là chị của cô, cô lại hùng hô doạ người mười mây năm, càng ra tay đôi mặt với Mộc Tuyết, nên đánh!”

 

Sau ba cái tát, đầu Đường Dĩnh suýt nữa bị Dương Tiêu đánh biến thành đầu heo, hốc mắt cô ta tràn đầy tơ máu.

 

Nhìn chằm chằm Đường Dĩnh đang vô cùng chật vật, hậu hêt tất cả mọi người có mặt đều tỏ ra thương cảm.

 

Ác giả ác báo, Đường Dĩnh ra nông nỗi này, tất cả đều là gieo gió gặt bão.

 

“Anh… anh thân là cậu chủ nhỏ nhà họ Dương ở Đề Đô, lại ra tay đánh phụ nữ, anh không sợ truyện ra ngoài sẽ bị ngàn người chỉ trỏ hả?” Đường Dĩnh tức đến mức phổi sắp nỗ tung.

 

Dương Tiêu tự giêu: “Cậu chủ nhỏ nhà họ Dương ở Đề đô? Vừa nãy tôi đã nói, tôi chỉ là con rơi của nhà họ Dương ở Đề Đô mà thôi!”

 

“Tôi, Dương Tiêu còn sống, sẽ không cần nhìn người khác nghĩ gì vệ tôi.

 

Đường Dĩnh nói cho cô biệt, Mộc Tuyết là vợ tôi, vợ của tôi không cho phép bắt kỳ người nào ức hiếp!”

 

“Mộc Tuyệt lòng dạ tốt bụng sẽ không đánh cô, nhưng không có nghĩa là Dương Tiêu tôi nhu nhược bất tài, thật sự vô dụng!”

 

Đúng vậy, Dương Tiêu hoàn toàn không quan tâm đên cái nhìn của người khác. Cái nhìn của người khác là nhảm nhí, vợ của mình bị tát vào mặt, làm chồng trơ mắt nhìn vợ bị đánh nhưng thờ ơ. Không cân nói người khác sẽ coi thường mình, sợ răng ngay cả bản thân mình cũng coi thường chính mình. Tức giận vì hông nhan, vì Đường Mộc Tuyệt, Dương Tiêu có thê làm tất cả mọi chuyện.

 

Cái tát rơi trên người Đường Mộc Tuyết, nhưng lòng Dương Tiêu lại đau.

 

Như lúc trước Dương Tiêu đã nói, hãy năm tay anh, anh, Dương Tiêu sẽ cho em cả thê giới.