Hổ Tế

Chương 1207



Chương 1207:

 

Vừa nãy Đường Mộc Tuyết đã động tình, đỗ nhiều mồ hôi, cô đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

 

Mệt mỏi một ngày, bị ép buộc dừng lại, hứng thú ban nãy của Đường Mộc Tuyêt cũng biên mật.

 

Đúng lúc này, bên trong nhà họ Bạch, gia tộc mạnh nhất thành phô Giang Nam, tỉnh Giang Nam.

 

Bạch Quỳnh, cậu chủ nhà họ Bạch đã uông rất nhiêu rượu, xông vào phòng nhốt Hoa Mộ Tranh, nhìn Hoa Mộ Tranh đang lạnh mặt, Bạch Quỳnh nở một nụ cười xâu.

 

“Mộ Tranh, dáng vẻ quyền rũ của em vận đẹp như vậy, bây giờ em đã là của anh, đêm nay em là người của anh đi!” Bạch Quỳnh cười xâu xa, lao về phía thân thê xinh đẹp của Hoa Mộ Tranh.

 

Bạch Quỳnh còn chưa kịp đên gân Hoa Mộ Tranh, Hoa Mộ Tranh đã lập †ứC lầy ra một cái nĩa, chĩa vào cô họng mình: “Bạch Quỳnh, nêu anh dám tiên lên một bước, có tin hay không, tôi sẽ lập tức chết trước mặt anh?”

 

“Cái gì? Hoa Mộ Tranh, em…”

 

Thấy Hoa Mộ Tranh thế mà làm thật, vẻ mạ của Bạch Quỳnh đột nhiên thay đổi, con say của anh ta cũng đột nhiên biên mắt rất nhiều.

 

“Bạch Quỳnh, tôi đã nói tôi không thích anh, “ôi có bạn trai rồi!” Hoa Mộ Tranh lạnh lùng nói.

 

Trong tình thế khó khăn như vậy, Hoa Mộ Tranh vẫn bình tĩnh thản nhiên, không hề sợ hãi.

 

Nghe vậy, Bạch Quỳnh thẹn quá hóa giận: “Em có bạn trai? Bạn trai của em là Dương Tiêu, đúng không? Mộ Tranh, em và anh đã được sắp xếp có hôn ước từ nhỏ, chuyện này không do em quyết định.”

 

“Anh cũng nói rõ ràng cho em biết, trong mắt anh Dương Tiêu là đồng cứt. Chỉ cần ngày mai anh ta dám tới Giang Nam, anh sẽ khiến anh ta đầu một chỗ thân một chỗ!”

 

Nhớ lại việc bị đuổi mà Dương Tiêu mang đến cho mình, Bạch Quỳnh đã có ý định muôn bóp cô Dương Tiêu cho đến chết.

 

Lần gặp mặt đầu tiên bị Dương Tiêu thiết kê ăn một bạt tai của Hoa Mộ Tranh. Sau đó trong buổi tối tiệc từ thiện của Tô Thiên Lung thiên hậu châu Á trẻ tuổi bị Dương Tiêu bẩy một hó.

 

Bây giờ nhớ lại việc Tạ Quần uống nhâm thuôc kích tình trở nên điên cuộng đè ép anh ta, liên tục xé rách quân áo của anh ta, Bạch Quỳnh không rét mà run.

 

Sự việc đó đã để lại một bóng ma tâm lý không thể xoá khỏi lòng Bạch Quỳnh.

 

“Thật không? Vậy anh cũng quá coi thường Dương Tiêu rồi!” Hoa Mộ Tranh khinh thường nói.

 

Bạch Quỳnh nghe thấy thế, anh ta tức giận sắp bùng nô. Bị người phụ nữ được định là của mình, đã bị nhốt còn nghĩ đến người đàn ông khác, thật sự là một nỗi nhục.

 

Bạch Quỳnh tiền thêm một bước, nĩa trong tay Hoa Mộ Tranh cách cô họng cô gân hơn, trong nháy mắt chiếc cỗ trắng như tuyết của cô tràn đầy tơ máu.

 

Bạch Quỳnh tức giận: “Tốt tốt tốt, Mộ Tranh, đêm nay anh sẽ không so đo với em, ngày mai em đã được định sẵn là người phụ nữ của anh!”

 

Bạch Quỳnh nói xong lập tức rời khỏi phòng, đá vào người gác cửa, tức giận nói: “Tại sao trong tay cô ây lại cầm cái nĩa?”

 

“Cậu… cậu chủ, là dụng cụ ăn tối, tôi cũng không ngờ cô Hoa lại cực đoan như vậy!” Người gác cửa khóc không ra nước mắt.

 

Bạch Quỳnh nghe vậy lập tức chửi: “Đờ mờ, tức chết tôi! Dương Tiêu đúng không? Ngày mai anh dám tới quây rồi tiệc cưới của ông đây, mẹ nó tôi sẽ tự tay giết chết anh!”

 

Khi Bạch Quỳnh đã hoàn toàn rời đi, đôi mắt Không chịu thua kém của Hoa Mộ Tranh đã phủ đầy sương.