Hổ Tế

Chương 1610: 1610





Dương Tiêu cười lắc đầu, bản hòa tấu Song of Herding Sheep do đích thân Lăng Ảnh Huyên sáng tác chuyện này hắn vô cùng rõ ràng, hơn nữa trong suốt quá trình sáng tác Dương Tiêu cũng góp phần tham dự, đoạn thu âm được lan truyền trên mạng thật sự là do hắn bát cẩn lưu truyền phiên bản sớm nhất của bản hòa tấu này.

“Chậc!” nhìn thấy Dương Tiêu không chịu nhường bước, Cung Linh Nhi tức đến mức giẫm chân.

Dù sao thì tên Dương Tiêu này cũng đã cứu mạng ông nội của mình, Cung Linh Nhi như thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Cô chủ động nhìn Lãng Lãng nói: “Thật sự vô cùng xin lỗi, Dương Tiêu là bạn của tôi, có thể nễ mặt tôi mà bỏ qua chuyện này không?”
“Cô lại là kẻ nào? Dựa vào cái gì mà phải nể mặt mũi của cô?”
Không ít người khit mũi khinh thường nhìn Cung Linh Nhi.

Nhưng ngược lại có không ít người nhận ra đây chính là Cung Linh Nhi, liền ngăn cản nói: “Không được ăn nói tùy tiện, cô ấy chính là Cung Linh Nhi, thiên kim tiểu thư của đệ nhất thế gia Cung gia tại thành phố Trung Nguyên này, cũng là thiên tài âm nhạc được trong nước công nhận, chỉ có điều do Cung Linh Nhi không tham gia biểu diễn thương mại, nếu không danh tiếng cũng không kém so với Lãng Lãng đâu!”

“Cái gì? Cô ta chính là Cung Linh Nhi?” hiện trường có mặt ít người sắc mặt hoảng hót biến sắc.

Cung Linh Nhi được giới âm nhạc trong nước xưng tụng là thiếu nữ thiên tài, hơn nữa tinh thông các loại nhạc củ, đến các lão tiền bối trong nước đều tự nhận không bằng.

Cũng vì vậy, hiện trường có không ít người đã ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Lại nói, Cung Linh Nhi xuất thân tại Trung Nguyên đệ nhất thế gia, những người có mặt ở hiện trường đa số đều là người bản xứ nơi này, nếu như bị Cung Linh Nhi ghi hận vậy thì tự mình tìm lấy phiền phức rồi.

“Tiểu Linh Nhi, đến đây cũng không chào hỏi gia gia một tiếng!”
Tiếp theo đó, một âm thanh hiền hòa vang lên, chỉ thấy một ông lão tiên phong đạo cốt từ hậu trường chậm rãi bước ra.

Khi nhìn thấy ông lão này xuất hiện, Cung Linh Nhi chu môi nói: “Lưu gia gia, ông còn nói được sao, ông đã đến Trung Nguyên rồi, vậy mà cũng không ghé qua nhà thăm cháu!”
Ông lão này chính là giáo viên hướng dẫn của Lãng Lãng, Lưu Sướng Lưu đại sư tiếng tăm lừng lẫy trong giới đàn piano trong nước.

“Chúng tôi xin được tham kiến Lưu đại sư!” Nhìn thấy Lưu Sướng bước đến, không ít người cung kính bước lên chào hỏi.

Hiện trường ngoại trừ người hâm mộ của Lãng Lãng, còn những người còn lại đa số đều vì danh tiếng của Lưu Sướng Lưu đại sư mà đến đây.

Lưu Sướng hiền từ cười nói: “Tiểu Linh Nhi, Lưu gia gia đây cũng vừa mới đến thành phố Trung Nguyên mà thôi, ta dự tính đợi sau khi buổi hòa nhạc của Lãng Lãng kết thúc liền mua chút quà đến Cung gia thăm cháu!”

Cung Linh Nhi đùa nghịch làm ra biểu cảm mặt quỷ, hừ giọng nói: “Cháu mới không tin những gì ông nói đâu, Lưu gia gia chính là một kẻ lừa gạt, lần nào cũng nói sẽ mang quà đến, nhưng thực tế lần nào cũng tay trắng đến thăm cháu!”
Bị vạch trần trước mặt nhiều người như vậy, cả khuôn mặt Lưu Sướng có chút ngượng ngùng, ông thật sự không có cách nào với Cung Linh Nhi cổ linh tinh quái.

Cung Linh Nhi vội vàng nói: “Lưu gia gia, đây là bạn cháu Dương Tiêu, khả năng thổi ngọc tiêu vô cùng lợi hại, Lưu gia gia ông đừng để cho Lãng Lãng làm khó đến Dương Tiêu nhé!”
“Ò?” Lưu Sướng kỳ quái liếc mắt nhìn sang Dương Tiêu.

Những năm gần đây, người chơi ngọc tiêu trong nước càng ngày càng ít, còn ở nước ngoài thì lại ít đến đáng thương.

Nhưng có điều Lãng Lãng dù sao cũng là đệ tử đắc ý của ông, Lưu Sướng cả khuôn mặt không vui nói: “Tiểu Linh Nhi, đây là hai chuyện khác nhau, cậu ta có khả năng thổi ngọc tiêu cũng không thể tùy tiện đánh giá người khác? Không lẽ cậu ta có thể đàn ra tinh túy của bản hòa tấu Song of Herding Sheep hay sao?”
“Không sail Tôi có thể đàn ra linh hồn của bản hòa tấu đó!”
chính vào lúc những lời của Lưu Sướng vừa chấm dứt, thì giọng nói của Dương Tiêu liền vang lên.

Cái gì!!!
Có thể đàn ra linh hồn của bản hòa tấu Song of Herding Sheep, biểu cảm của Lưu Sướng có chút kinh ngạc.


Ông vốn dĩ chuẩn bị giáo huấn Dương Tiêu đôi lời thì chuyện này xem như bỏ qua, nhưng không nghĩ rằng Dương Tiêu lại ăn nói ngông cuồng như vậy.

Chuyện này khiến cho Lưu Sướng tức giận nói: “Người trẻ tuổi, tuổi trẻ ngông cuồng không phải chuyện xấu, nhưng cũng tuyệt đối không phải là chuyện gì quá tốt đẹp, nếu như cậu thật sự có thể đàn ra linh hồn của bản hòa tấu Song of Herding Sheep, vậy thì cậu tự khắc có tư cách đánh giá Lãng Lãng; những lời này cũng phải xem thực lực; lão phu chính là không tin được cậu có thể đàn ra được tỉnh túy linh hồn của bản hòa tấu Song of Herding Sheep!”
Lưu Sướng dù sao cũng là tượng đài trong giới nghệ thuật chơi đàn piano trong nước, đến cả ông cũng không nắm chắc mười phần bản thân có thể đàn ra được linh hồn của bản hòa tấu này hay không, chứ đừng nhắc đến một Dương Tiêu không có chút tiếng tăm nào.

Hiện trường một đám khán giả cũng cười châm chọc, ánh mắt bọn họ khi nhìn Dương Tiêu giống như nhìn thấy một tên hề đang làm trò mua vui dưới phố.

“Đúng vậy! Chúng tôi cũng không tin, bốc phét cái gì chứ? Anh lợi hại như vậy thì cứ lên sân khấu!”
“Đúng vậy! Tiểu tử, đừng làm kẻ vô dụng khiến chúng tôi coi thường cậu!”.