Hổ Tế

Chương 96



Chương 96

Chỉ tiếc trên đời này căn bản không có thuốc hồi hận. Giám đốc nhà đấu giá kiệt lực muốn vãn hồi tất cả nhưng không làm được gì nữa rồi.

Đám bảo vệ cũng trợn tròn mắt, tại sao bọn họ không đoán được thằng nhóc mà giám đốc kêu ném ra ngoài trước mặt là người quen của ông cụ Cung đâu.

Đám bảo vệ này gian nan nuốt nuốt nước miếng, trong lòng âm thầm may mắn, thật tốt vừa rồi không có liều lĩnh, nếu không hôm nay phải vứt bỏ bát cơm.

Dù sao nhà họ Cung chính là thế gia đệ nhất ở thành phố Trung Nguyên, cho dù là bảo vệ nhưng vô cùng hậu đãi, không biết bao nhiêu người vì muốn làm bảo vệ nhà họ Cung mà suýt chút nữa đánh vỡ đầu.

Dương Tiêu nhìn ông cụ Cung tỉnh thần sáng quắc, cười nói: “Ông, thân thể ông khôi phục gần như hoàn toàn rồi nhỉ?”

Bị Dương Tiêu hỏi như vậy, ông cụ Cung cảm kích nói: “Bạn nhỏ Dương, lần này vẫn muốn cảm ơn cháu, nếu không phải cháu kịp thời ra tay, chỉ sợ mạng già của ông già này đã sớm không có rồi.”

Cái gì!

Nghe được lời này, giám đốc nhà đấu giá trừng lớn đôi mắt.

Trời đất, không phải đâu nhỉ? Hai ngày trước bệnh tim của ông cụ Cung đột nhiên đột phát, người cứu ông cụ chẳng lẽ chính là thăng nhóc này?

Chẳng phải thằng nhóc này chính là ân nhân của nhà họ Cung?

Nghĩ đến việc đắc tội với ân nhân nhà họ Cung, mồ hôi trên trán giám đốc nhà đấu giá rào rạt rơi xuống.

Chuyện của ông cụ Cung ai cũng biết. Nếu không phải trong lúc nguy cấp Dương Tiêu chỉ huy dùng ba châm hồi mệnh thì không chừng lúc này ông thật sự đi mắt rồi.

Trước kia ông và ông cụ Bạch, Bạch Nguyên Kiệt chơi cờ đánh cờ, bọn họ có thể cảm nhận được khí độ của thằng nhóc xem cờ bên cạnh này bắt phàm, lòng có mãnh hỗ, tế ngửi tường vi.

Ông cụ Cung thật sự không đoán được có một ngày tính mạng của mình được Dương Tiêu cứu.

Điều này khiến ông cụ Cung thổn thức không thôi, quả nhiên tạo hóa trêu người!

Nghĩ đến y thuật kinh thiên của Dương Tiêu, lại ở rễ một dòng họ cận thượng lưu, ông cụ Cung chỉ cảm khái trời xanh không có mắt.

Không nghĩ tới, ông cụ Cung là một người có tâm tính ngạo kiều, có một đứa cháu khá thành đạt trong cuộc sống.

Cháu gái mình chỉ nhỏ hơn Dương Tiêu hai tuổi, nếu hai người có thể kết thành cành liền, ông cụ Cung đã an tâm rồi.

Quen biết một đoạn thời gian dài, ông cụ Cung nhìn ra được, Dương Tiêu là một người có thể dựa vào.

“Ông Cung cứ nói đùa, cháu chỉ góp vào một phần lực non nớt thôi, không đáng nhắc đến.” Dương Tiêu nhẹ giọng cười nói.

Nhìn thấy Dương Tiêu không tranh công, cũng không có tình giao hảo với mình, đánh giá trong lòng của ông cụ Cung đối với Dương Tiêu lại bay thêm một bậc nữa.

Chung quy nhà họ Cung bọn họ là gia tộc lớn nhất ở thành phố Trung Nguyên, người muốn nịnh bợ bọn họ vô cùng nhiều.

Dương Tiêu cứu ông nhưng không thể tới gần, điều này rất hiếm.

Nghĩ đến Dương Tiêu ở rể, ông cụ Cung lại cảm khái lần nữa.

Trời xanh không có mắt!

“Bạn nhỏ Dương thật khiêm tốn quá, nếu trí nhớ của ông già đây không tồi thì vị này chắc hẳn là Lý Minh Hiên, con trai trưởng của thằng ông Lý Minh Dương nhà họ Lý gia tộc lớn nhát ở Đông Hải đúng không?” Ông cụ Cung nhìn về phía Lý Minh Hiên hơi ngạc nhiên nói.

Lý Minh Hiên cung kính nói: “Ông còn có thể nhớ rõ cháu, thật là khiến cháu thụ sủng nhược kinh.”

Sống vài chục năm, ông cụ Cung liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được thái độ tôn kính của Lý Minh Hiên đối với Dương Tiêu. Điều này khiến ông cụ Cung vô cùng chắn động.

Phải biết rằng, Lý Minh Hiên chính là con trai trưởng của gia tộc lớn nhất ở Đông Hải, cũng chính là người thừa kế gia chủ tương lai nhà họ Lý ở Đông Hải. Dựa theo thân phận của Lý Minh Hiên, chỉ cần không cố ý gây náo loạn, không tìm đường chết thì hoàn toàn có thể đi ngang trong nước. Ngay cả bản thân ông còn phải cho Lý Minh Hiên ba phần mặt mũi.

Điều khiến ông cụ Cung liên tục khiếp sợ chính là sự tôn kính của Lý Minh Hiên đối với Dương Tiêu hoàn toàn ngoài dự đoán của ông. Loại tôn kính này không phải loại tôn kính ân cứu mạng mà giống như đến từ giữa chủ tớ. Dương Tiêu là chủ, Lý Minh Hiên là tớ, đây tuyệt đối không phải ảo giác.

Cho dù ông cụ Cung có thể cảm nhận được Dương Tiêu không phải người thường, không biết vì lý do gì mà ở rể nhà họ Đường. Ông thật sự không nghĩ đến thân phận của Dương Tiêu hoàn toàn vượt qua dự đoán của ông.