Cảm giác kỳ lạ này khiến Hồ Tử Thất có chút ngẩn ngơ, gần như quên mất vết thương trên người, chỉ tập trung cảm nhận dấu vết của cây trâm gỗ cùng thuốc mỡ lưu lại trên da.
Y khẽ nheo mắt, cười tinh ranh, nói: "Công tử chớ trách nhầm ta. Ta nào có can thiệp vào nhân quả của ngài? Chúng ta vốn đã có duyên phận với nhau. Ngài cứu mạng ta, ấy là nhân, nên ta đến tìm ngài, bầu bạn cùng ngài, ấy là quả."
"Ta thực sự đã cứu ngươi sao?" Minh Tiên Tuyết mỉm cười hỏi.
"Tất nhiên rồi." Hồ Tử Thất bĩu môi, liếc mắt nhìn hắn, "Ngài không tin đây là sự thật sao?"
"Đương nhiên tin." Minh Tiên Tuyết dịu dàng cười đáp: "Ta tin lời ngươi như tin vào vết thương này của ngươi vậy."
***
Vương phi vừa bị Vương gia trách mắng thì tin tức liền lan đến tai Thế tử.
Thế tử nghe được liền đứng bật dậy, một cước đá văng bàn trà bên cạnh.
"Phụ vương sao có thể đối xử với mẫu phi như vậy?"
Thế tử phẫn nộ nắm chặt hai tay thành quyền, trong đầu nhanh chóng hiện lên ý nghĩ, lập tức đổ lỗi cho Minh Tiên Tuyết.
"Chắc chắn là tên tiện chủng đó đã nói gì với phụ vương!" Thế tử nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Hắn là tiện chủng, xuất gia rồi cũng không chịu yên ổn, dám kích động ly gián ta và phụ vương!
Đúng lúc ấy, một thị vệ vội vã vào báo tin, giọng nói mang theo chút khẩn trương: "Thế tử, thê tử của A Đạt và A Tuấn đến rồi."
A Đạt và A Tuấn vốn là hai gia nô của Thế tử, thân hình vạm vỡ, gan dạ, thường thay Thế tử làm những việc đàn áp dân lành, hà h.i.ế.p kẻ yếu. Hôm nay, họ thay Thế tử làm chuyện phóng hỏa g.i.ế.c người, chẳng ngờ lại bị biển lửa nuốt chửng, mất mạng.
Nghe nói hai người thê tử của bọn họ đến, nét giận dữ trên mặt Thế tử chưa kịp tan, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, bình thản ra lệnh: "Cho vào."
Dưới sự dẫn dắt của thị vệ, hai người phụ nữ từ tốn bước vào. Gương mặt họ hiện rõ nét đau thương và hoảng loạn, dường như lòng vẫn còn hoang mang vì cái c.h.ế.t bất ngờ của phu quân mình. Thế nhưng, Thế tử lại chẳng hề an ủi gì, chỉ lạnh lùng nhìn, chờ họ lên tiếng.
Hai người đứng trước mặt Thế tử, cúi thấp đầu, giọng run run: "Thế tử, chúng nô tỳ nghe A Đạt và A Tuấn từng nói, ngài sẽ thưởng cho họ một trăm lượng vàng." Giọng nói của họ tuy nhỏ nhưng trong gian phòng yên tĩnh lại nghe rõ ràng.
Thế tử nghe vậy, nhướng mày, hờ hững liếc nhìn họ, giọng lãnh đạm: "Ồ? Vậy bọn họ có nói vì sao ta lại cho họ một trăm lượng vàng không?"
Nghe đến đây, vẻ mặt hai người nữ nhân vốn đã đầy sợ hãi lại càng thêm kinh hoàng. Họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng lắc đầu, giọng đầy hoảng loạn:
"Không, không, chúng nô tỳ không biết gì cả, A Đạt và A Tuấn chỉ bảo sẽ có thưởng, nhưng chưa từng nói rõ là vì việc gì."
Thê tử của A Tuấn run rẩy nói: "Thế tử, chúng nô tỳ thực sự chỉ nghe bọn họ nhắc qua về phần thưởng một trăm lượng vàng, ngoài ra họ không nói gì thêm."
Thê tử của A Đạt cũng vội vàng tiếp lời: "Vâng, Thế tử, chúng nô tỳ thực sự không biết gì cả. Xin ngài tin tưởng, chúng nô tỳ chỉ là thân nữ nhân, chẳng hiểu những chuyện này."
Thế tử nhìn họ với vẻ mặt sợ hãi, trong lòng càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Hắn nở nụ cười nham hiểm, muốn tỏ ra hòa nhã, nhưng vì vết sẹo trên mặt khiến hắn càng thêm dữ tợn, như một ác quỷ hiện hình.
Hai người kia thấy vậy, nỗi sợ trong lòng càng thêm dâng cao.
Thế tử trong lòng lạnh lùng cười thầm. Hắn biết dung mạo mình đáng sợ, đó cũng chính là nỗi đau khắc sâu trong lòng hắn. Nghĩ đến khuôn mặt mình bị hủy hoại vì Minh Tiên Tuyết, lòng hận thù càng thêm ngút ngàn, ánh mắt hiện rõ ác ý.
Thế tử lạnh lùng nói: "Xem ra, các ngươi không thể ở lại nữa."
Nói rồi, thế tử rút phắt thanh kiếm dài bên hông ra.
Hai người nữ nhân thấy thế, sợ đến mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Thế tử vung kiếm, nhắm vào hai người họ mà c.h.é.m tới.
Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn gió lạnh nổi lên, gào rít xuyên qua khung cửa sổ bằng giấy, bên ngoài hiện lên bóng ma mờ mờ, chốc ẩn chốc hiện, kèm theo tiếng kêu gào thê lương, khiến người nghe lạnh tóc gáy.
Nghe kỹ, thì ra là tiếng của A Tuấn và A Đạt: "Thế tử, chúng ta đã một lòng trung thành, cớ sao ngài lại vô tình như vậy?"
Thế tử bị biến cố bất ngờ làm gián đoạn cơn cuồng loạn, quay đầu nhìn những bóng ma mờ ảo ngoài cửa sổ.
Gia nhân chứng kiến cảnh tượng kỳ quái ấy đều sợ hãi đến mất hồn, vội quỳ xuống cầu xin thần linh phù hộ.
Hai người nữ nhân thì kinh hãi đến mức mắt mở to, nước mắt tuôn tràn: "Phu quân, là chàng sao?"
Thế tử trấn tĩnh lại, không những không sợ hãi mà còn đầy phẫn nộ, lớn tiếng quát: "Hai tên tiện nô các ngươi, sống là nô lệ của ta, c.h.ế.t cũng là quỷ sai của ta! Dám thành ma hù dọa ta ư? Đúng là trò cười! Ta đường đường là Thế tử, sao lại sợ các ngươi!"
Vừa dứt lời, tiếng kêu gào ngoài cửa sổ im bặt trong khoảnh khắc, như thể bị khí thế của hắn áp đảo.
Thế tử thấy vậy, càng thêm đắc ý, lớn giọng mắng: "A Tuấn, A Đạt, ta cảnh cáo các ngươi, đừng c.h.ế.t rồi còn tác quái! Lúc còn sống các ngươi đã một lòng trung thành với ta, c.h.ế.t rồi cũng nên yên phận. Nếu còn dám gây rối, dù các ngươi thành quỷ, ta cũng có cách khiến các ngươi vĩnh viễn không siêu sinh!"
Giọng nói của hắn vang vọng trong đêm, lộ rõ vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn. Những bóng ma dường như cũng bị khí thế ấy áp chế, dần trở nên mờ nhạt.
Thế tử thấy bóng ma ngoài cửa sổ dần tan biến, nỗi giận và bất an trong lòng chậm rãi lắng xuống, thay vào đó là một sự đắc ý, như thể vừa làm nên chuyện lớn.
Hắn chậm rãi giơ thanh kiếm, mũi kiếm chỉ về hai người nữ nhân: "Nếu A Tuấn và A Đạt đã an nghỉ, vậy ta cũng sẽ cho các ngươi đoàn tụ với bọn họ!" Thế tử cười lạnh nói.
Hai người kia nghe vậy, lập tức sợ hãi đến mất hồn, chân tay rã rời.
Thế tử không chút thương tình, vung kiếm c.h.é.m xuống. Đúng lúc mũi kiếm sắp chạm vào hai người nữ nhân thì một cơn gió lạnh bất chợt nổi lên, không khí trong phòng như đông cứng lại. Thế tử giật mình ngẩng đầu, thấy bóng hồn của A Tuấn và A Đạt lại hiện lên, lần này là xuất hiện ngay trong phòng!