Hồ Tử Thất và Minh Tiên Tuyết nhìn nhau, ánh mắt đầy sự thấu hiểu mà chẳng cần nói ra lời.
Bảo Thư cũng bị tiếng sấm đột ngột ấy thu hút, ngẩng lên nhìn trời. Bầu trời đã bị mây đen phủ kín, che mất ánh trăng sáng ngời.
Hắn ngơ ngác gãi đầu, thắc mắc: “Trời vừa mới còn đẹp, sao giờ lại có vẻ sắp mưa rồi?”
Nghe thế, Minh Tiên Tuyết chỉ cười nhạt, giọng ôn hòa: “Tiếng sấm mưa làm người ta dễ ngủ, Bảo Thư, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Bảo Thư nghe lời ấy, không thấy có gì lạ. Minh Tiên Tuyết xưa nay luôn nhân từ với hắn, ban đêm không yêu cầu trải giường, không bắt trực đêm hầu hạ, mệt mỏi thì cứ trở về phòng mình nghỉ.
Thế là hắn gật đầu đáp “Vâng,” rồi quay người đi về phòng riêng. Hắn vừa đi vừa nghĩ, chắc thật là trời sắp mưa, mai thức dậy có lẽ sẽ là một buổi sớm mát mẻ.
Bảo Thư đi khỏi, bầu không khí trong viện càng trở nên trầm mặc và nặng nề.
Trời đêm sâu thẳm, mây đen như mực, đè nặng xuống khắp không gian, tựa như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới.
Hồ Tử Thất mặt không đổi sắc, cười nhẹ, vẫn tiếp tục nhấm nháp hạt dưa, còn nhón một hạt dưa đầy đặn đưa tới trước Minh Tiên Tuyết, miệng cười nói: “Công tử nếm thử đi, cũng ngon lắm.”
Ánh mắt Minh Tiên Tuyết lướt qua một tia cười dịu dàng, đáp: “Hồ ly mà cũng thích ăn hạt dưa sao?”
“Thật ra ta lại càng thích gà quay.” Hồ Tử Thất lắc đầu: “Nhưng ngài muốn thanh tu, nên chẳng thể ăn mặn.”
“Ngươi nói gì lạ vậy?” Minh Tiên Tuyết cười, “Ta cũng uống rượu, cũng ăn thịt.”
Nghe lời ấy, Hồ Tử Thất hơi kinh ngạc, nhưng suy ngẫm kỹ lại, y cảm thấy cũng chẳng gì đáng kinh ngạc: Minh Tiên Tuyết, có khi không chỉ uống rượu ăn thịt, mà cả sát nhân, phóng hỏa cũng không ngoài tầm.
Giữa lúc họ trò chuyện, bóng ma đã dày đặc khắp nơi.
Hồ Tử Thất đưa mắt nhìn quanh, rồi nhướn mày quay lại nói với Minh Tiên Tuyết: “Lần này người bày trận có vẻ mạnh hơn hẳn mấy lần trước, ác linh được triệu đến đông đúc, nếu không phải nghìn con cũng có đến tám trăm. Dẫu ta có hiện nguyên hình, toàn lực xuất chiêu, cũng e khó mà diệt hết bọn chúng.”
Nghe vậy, Minh Tiên Tuyết khẽ niệm Phật hiệu, đáp: “A Di Đà Phật, hà tất phải sát sinh.”
Hồ Tử Thất ngẩn ra một chút, sau đó cười nói: “Công tử, đây là quỷ chứ không phải người.”
Minh Tiên Tuyết cười nhạt: “Quỷ là người sau khi chết, mà người chính là quỷ trước khi chết.”
Hồ Tử Thất cười châm biếm: “Công tử từ bi đến thế, sao không giống như tích chuyện xưa, cắt thịt nuôi chim ưng mà ngồi đây để mặc quỷ bám vào thân?”
Minh Tiên Tuyết chắp tay đáp: “Có gì là không thể?”
Hồ Tử Thất nhìn dáng vẻ trang nghiêm của Minh Tiên Tuyết, nhất thời không biết hắn nói thật hay đùa, liền bần thần trong giây lát.
Chính lúc này, mây đen đột nhiên tản ra, ánh trăng bạc tràn ngập khắp sân, như thác nước sáng rực đổ xuống, lập tức chiếu sáng cả viện.
Bọn ác linh tựa như được cởi bỏ ràng buộc, bỗng trở nên hung hãn lạ thường.
Hồ Tử Thất hoàn hồn, liếc mắt quan sát Minh Tiên Tuyết, nghi hoặc hỏi: “Công tử điềm nhiên thế này, chẳng lẽ quả thực chắc chắn rằng ta sẽ ra tay giúp đỡ?”
Minh Tiên Tuyết đáp: “Ngươi chẳng phải muốn báo ân sao?”
“Ta dĩ nhiên muốn báo, nhưng ngài lại nói sát quỷ cũng là sát sinh, xin thứ cho ta không thể làm được. Vả lại, ngài đã có chí nguyện cắt thịt nuôi ưng, ta sao dám xen vào?” Hồ Tử Thất chỉ nói đến đây, hàm ý tỏ rõ: nếu ngài còn muốn làm bộ từ bi nữa, thì lần này nguy nan này ngài tự mà gánh lấy.
Minh Tiên Tuyết nghe vậy, chỉ khẽ cười, không hề ngạc nhiên.
Trong lúc họ đàm đạo, ác quỷ đã như dây leo đen ngòm, điên cuồng trèo qua tường viện, thân hình méo mó hiện lên dưới ánh trăng trông càng ghê rợn, gào thét, rít gầm, tựa dòng nước dữ tràn về phía Minh Tiên Tuyết.
Đối diện với đám ác linh như thủy triều ấy, Minh Tiên Tuyết lại hết sức điềm tĩnh.
Hắn chẳng hề né tránh, cũng chẳng có chút hoảng loạn nào, chỉ khẽ đặt cuốn kinh trong tay xuống, vẫn ngồi trên ghế đá, chắp tay, nhắm mắt lại, dáng vẻ như lão tăng nhập định, thật sự toát ra phong thái cắt thịt nuôi ưng.
Hồ Tử Thất chăm chú quan sát, hứng thú nhìn dáng vẻ ấy của hắn: Minh Tiên Tuyết thực sự sẽ hy sinh thân mình cứu người, hay hắn vẫn tin rằng ta sẽ ra tay cứu, nên mới bình tĩnh làm bộ thế này?
Ác linh đã áp sát Minh Tiên Tuyết, móng vuốt vặn vẹo, đầu nhọn như dao, tưởng chừng chỉ cần xé là có thể xé toạc hắn ra thành từng mảnh.
Hồ Tử Thất vẫn không tỏ ý định giúp đỡ, nhàn nhã nhấm nháp hạt dưa, hé miệng, lộ ra hàng răng trắng sắc bén như binh khí, khiến người liên tưởng đến thứ vũ khí nguy hiểm.
Thứ vũ khí ấy, vậy mà chỉ để nhấm hạt dưa.
Minh Tiên Tuyết ngồi ngay ngắn trên ghế đá, thân hình như tùng, không động đậy, môi khẽ mở, niệm kinh nhỏ nhẹ. Giọng hắn tuy nhỏ, nhưng như dòng suối róc rách, len lỏi qua từng bóng quỷ, dịu dàng mà mạnh mẽ thanh tẩy thứ tà khí đen tối bao phủ quanh chúng.
Trong tiếng tụng kinh của Minh Tiên Tuyết, tiếng gầm rú dần yếu đi, thay vào đó là những tiếng nức nở u uất.
Những hồn ma đen tối như màn sương sớm tan dần dưới nắng mai, chỉ còn lại bầu không khí lắng đọng.
Hồ Tử Thất ngạc nhiên nhìn Minh Tiên Tuyết: “Ngài siêu độ hết rồi sao?”
Minh Tiên Tuyết khẽ gật đầu, định đáp lại thì một cơn mệt mỏi đột ngột ập tới, hắn không kiểm soát được mà ngã xuống.
Hồ Tử Thất thấy vậy, vội đỡ lấy hắn, cau mày hỏi: “Ngài thế nào? Siêu độ nhiều quỷ dữ như vậy thật hao tổn tâm lực, ngài không nên cố sức.”
“Chúng không phải quỷ dữ,” Minh Tiên Tuyết khẽ cười, nhưng không giấu được vẻ yếu ớt, “Ta nhìn rất rõ, chúng là oan hồn c.h.ế.t oan nơi này, vốn không có ý gây hại, chỉ là bị tà thuật khống chế, thật đáng thương.”
Hồ Tử Thất nghe vậy, không khỏi chấn động: Trời ơi, chẳng lẽ hắn thực sự là người tốt?
Siêu độ cho những oan hồn ấy là một việc hao tổn thần lực vô cùng. Từng hồn đều ôm giữ oán hận sâu nặng, Minh Tiên Tuyết phải dùng tâm lực của mình để cảm thông nỗi đau khổ của họ, hóa giải hận thù. Quá trình ấy như đi trên đầu mũi dao, từng bước cẩn trọng, chỉ cần một chút sơ sót cũng sẽ tổn hại tâm trí.
Huống chi, còn phải vận dụng pháp lực để phá giải tà thuật, mới có thể giải phóng sự ràng buộc của oan hồn. Mỗi lần thi triển pháp thuật là một lần đấu sức