Phương trượng vuốt râu tán thưởng: “Tốt lắm, tốt lắm, thật hiếm thấy một đứa trẻ như con có tấm lòng như vậy, hiểu được đạo lý của kẻ làm con.”
Hồ Tử Thất đang ẩn mình sau bức bình phong nghe lén, không khỏi ngạc nhiên: “Hả? Đây chính là đạo lý của kẻ làm con sao? Nếu là ta, thà làm kế mẫu còn hơn, vừa có thể hại con còn được hưởng hiếu kính.”
Minh Tiên Tuyết nghe theo lời dạy của phương trượng, càng thận trọng hơn khi ở trong vương phủ, cung kính với Vương phi, hằng ngày đều chào hỏi sớm tối, đối xử thân thiện với thế tử cùng tuổi. Ngay cả khi bị ức hiếp, hắn cũng không hề than phiền.
Nhưng càng như vậy, Vương phi và Thế tử lại càng tìm cách hành hạ hắn.
Những ngày gần đây, Minh Tiên Tuyết khi thì bị trúng thực, khi thì té ngã xuống nước, thực ra những yêu ma bị linh lung tâm thu hút cũng không đáng sợ bằng sự tàn nhẫn của Vương phi và Thế tử.
Phương trượng nhìn tình cảnh ấy, không khỏi bất lực, bèn nói với Minh Tiên Tuyết:
“Chỉ là hiện giờ con còn quá nhỏ yếu, Quế Vương bận rộn công việc, không thể chăm sóc cho con, mà con lại không có mẫu thân ruột che chở, thật sự rất khó khăn, hay là con theo ta đến chùa Tướng Quốc tu hành. Nhưng như vậy, con sẽ không thể hưởng thụ vinh hoa phú quý của vương phủ, chỉ có thể sống cuộc đời thanh đạm nơi cửa Phật, không biết con có bằng lòng không?”
Minh Tiên Tuyết dập đầu thưa: “Đệ tử nguyện ý.”
Thế là phương trượng thưa với Quế Vương rằng, Minh Tiên Tuyết ở vương phủ liên tục gặp tai nạn, e là vận mệnh có điềm, nên để hắn đến chùa Tướng Quốc tu hành.
Quế Vương nghe vậy, lập tức vui vẻ đồng ý.
Minh Tiên Tuyết có tâm hồn sáng, dễ thu hút tà ma quỷ quái, nhưng kể từ khi vào chùa Tướng Quốc, cuộc sống của hắn trở nên yên bình hơn nhiều.
Dù sao đi nữa, chùa Tướng Quốc là nơi thanh tịnh, ác yêu khó mà xâm nhập, còn Vương phi và Thế tử cũng không thể tìm đến đây để hại hắn.
Nhờ đó, Minh Tiên Tuyết trải qua những ngày tháng an nhàn, sức khoẻ dần hồi phục, không còn cảnh ăn uống thất thường hay té ngã như trước. Nghe tin này, Quế Vương càng thêm yên tâm, vững lòng để hắn tiếp tục lớn lên trong chùa.
Hồ Tử Thất thấy Minh Tiên Tuyết có phần thú vị, đôi lúc cũng lén vào chùa Tướng Quốc xem hắn vài lần. Lại thấy Minh Tiên Tuyết thật sự ngoan ngoãn ở trong chùa, tu hành cạo tóc, ngày ngày theo học phương pháp của Phương trượng.
Phương trượng cũng quý mến tính cách thuần hậu, trong sáng của Minh Tiên Tuyết, coi hắn như đệ tử chân truyền, không giấu diếm điều gì, hết lòng truyền dạy.
Quả nhiên, Minh Tiên Tuyết thiên tư thông minh, không những thông hiểu cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, mà ngay cả huyền thuật bát quái cũng nắm vững, trí tuệ thật sự đáng kinh ngạc.
Dẫu Minh Tiên Tuyết chú tâm tu hành, nhưng Vương phi vẫn chưa hề hoàn toàn buông bỏ lòng nghi kỵ. Cứ vài ba tháng, bà lại tìm cách đến thăm hắn, dò xét thử lòng.
Minh Tiên Tuyết vẫn tuân theo lời dạy của Phương trượng, càng biết Vương phi mưu toan hiểm độc, hắn lại càng cung kính và hiếu thảo hơn, thường xuyên sao chép kinh văn, đèn đuốc cầu phúc cho bà.
Vương phi nhìn thấy Minh Tiên Tuyết như vậy, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa khó chịu, thầm nghĩ: Giống hệt mẫu thân nó, cứ giả bộ hiền lành, lừa mọi người tưởng là người tốt, làm ta đây bị cho là cay nghiệt.
Chớp mắt, Minh Tiên Tuyết đã mười hai tuổi, dung mạo càng ngày càng giống mẫu thân ruột nghiêng nước nghiêng thành của hắn.
Nhìn thấy hắn, Vương phi càng cảm thấy không thoải mái, gương mặt thoáng nở nụ cười nhạt: “Nghe nói gần đây có bão tuyết, con đã tặng áo ấm và thuốc men cho dân nghèo, chắc hẳn đã giành được không ít tiếng thơm, ai cũng biết Công tử Tiên Tuyết là bậc đại thiện nhân nhỉ.”
Trong lòng bà đầy tức tối: Thật là kẻ chuộng hư danh! Ở chùa mà cũng không yên thân!
Minh Tiên Tuyết tuy tuổi nhỏ, nhưng tâm tư đã trở nên nhạy bén, lập tức nhận ra sự bất mãn của Vương phi. Hắn đáp lại: “Lúc phát đồ con đều lấy danh nghĩa của chùa Tướng Quốc và Vương phủ, không dám tự mình quyết định.”
Hắn nói thật, quả nhiên những lần làm việc thiện đều dưới danh nghĩa của chùa Tướng Quốc hoặc phủ Quế Vương, nhưng bản thân hắn luôn tự thân đến nơi cứu trợ.
Với hình dáng tiểu hài nhi tao nhã, lịch sự và tôn quý, tự nhiên ai thấy cũng phải chú ý, tiếng thơm cũng theo đó mà lan truyền.
Vương phi thầm nghiến răng muốn xé nát khuôn mặt Minh Tiên Tuyết, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười: “Nghe nói sau núi chùa Tướng Quốc, hoa đào nở rộ rất đẹp, tiếc thay hôm nay ta mặc váy dài, không tiện leo núi, nếu không đã có thể lên thưởng hoa.”
Minh Tiên Tuyết hiểu ngay ẩn ý, đáp lời: “Chuyện này có gì khó? Con sẽ đi hái hoa về dâng cho mẫu thân.”
Vương phi hài lòng nhưng vẫn tỏ vẻ do dự, vặn khăn tay nói: “Sao lại phiền phức con như vậy?”
“Phụng dưỡng mẫu thân, sao có thể gọi là phiền phức?” Minh Tiên Tuyết ôn tồn đáp: “Con ở chùa tu hành, không thể ngày ngày ở bên hiếu thuận với người đã là điều tiếc nuối. Nay có cơ hội phụng sự mẫu thân, đó chính là phúc của Tiên Tuyết.”
Vương phi gật đầu: “Thật hiếm có một đứa trẻ hiểu chuyện như con.”
Minh Tiên Tuyết cúi đầu rồi rời đi.
Nhìn theo bóng hắn đi xa, Vương phi bất chợt đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi cung nữ Ngân Kiều: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
Ngân Kiều đáp: “Đã bố trí người ẩn nấp ở ven núi, bọn họ sẽ tạo ra cảnh Minh Tiên Tuyết bị trượt chân ngã xuống vực.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Vương phi gật đầu: “Làm sạch sẽ chút, dù sao đây cũng là chùa Tướng Quốc.”
Nói rồi, bà cảm thán: “Đứa nhỏ này thích phô trương thanh danh, trông không phải là hạng người an phận, ta mãi không yên tâm, nhưng lão hoà thượng trong chùa bảo vệ nó kỹ quá, hôm nay may mắn mới tìm được cơ hội lão đi vào cung giảng kinh, ta mới có dịp ra tay, không thể thất bại.”
Ngân Kiều cung kính nói: “Sát thủ làm việc người cứ yên tâm.”
Vương phi gật đầu, nghĩ thầm: Phải rồi, chẳng qua nó chỉ là một đứa nhỏ mười hai tuổi, chẳng lẽ sát thủ do phủ ta nuôi lại không thể trừ khử nó sao?”
Hồ Tử Thất đang nấp trên mái nhà nghe lỏm, chỉ thấy buồn cười: sát thủ làm sao có thể hại được nó.
Minh Tiên Tuyết giờ đã có chút tu vi, chứ đừng nói đến sát thủ, ngay cả ác quỷ tà ma cũng khó mà làm hại hắn.
Nhưng Hồ Tử Thất lại nghĩ thêm: Phương trượng dạy hắn huyền thuật, đã từng nói không được tùy tiện sử dụng pháp thuật đối với phàm nhân, Minh Tiên Tuyết cũng rất tuân thủ quy tắc này, mấy năm nay chưa hề dùng đến phép thuật trước người thường.
Thi thoảng hắn mới dùng pháp thuật khi độ hóa oan hồn hoặc đối phó với yêu quái tìm đến vì linh hồn quý giá của mình, nhưng tuyệt nhiên không quá lạm dụng.