Bảo Thư nghe tin Minh Tiên Tuyết muốn mua một thiếu niên về làm người hầu cũng thấy kỳ lạ, nhưng sau khi nghe Minh Tiên Tuyết giải thích, hắn mới hiểu được vài phần.
Minh Tiên Tuyết hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Hồ Tử Thất đáp: "Ta họ Hồ, trong nhà ta đứng thứ bảy, mọi người thường gọi là Tiểu Thất."
Nói rồi, Hồ Tử Thất khẽ vén tấm lụa trắng che mặt, để lộ dung mạo.
Hôm trước, Hồ Tử Thất đã lộ diện dưới ánh đèn nhưng hôm nay trong ánh sáng ban ngày, vẻ đẹp ấy lại càng gây chấn động lòng người.
Thường thì người ta chỉ đẹp dưới ánh đèn, nhưng khi gặp ánh sáng ban ngày lại dễ lộ ra khuyết điểm. Còn dung nhan của Hồ Tử Thất giống như bảo ngọc, càng sáng rực rỡ dưới ánh nắng, càng thêm phần lộng lẫy.
Bảo Thư theo hầu Minh Tiên Tuyết từ trong vương phủ, đã gặp qua vô số tài tử giai nhân, ngày ngày lại nhìn ngắm công tử Minh Tiên Tuyết, tự cho mình là đã quen thuộc với mỹ sắc nhân gian.
Thế nhưng hôm nay, khi nhìn thấy gương mặt của Hồ Tử Thất, hắn mới nhận ra sự nông cạn của mình, tim đập liên hồi, đến mức tự hỏi: Trần thế có người đẹp đến thế sao? Không phải là yêu tinh chứ?
Hồ Tử Thất ở lại trong viện, trở thành một thư đồng.
Ban đầu, y định đến gặp phương trượng, nhưng nghe nói phương trượng đã du ngoạn bốn bể, không thể gặp mặt. Hồ Tử Thất đành an phận, ở lại trong viện làm việc.
Bảo Thư vốn là "cấp trên" của Hồ Tử Thất, nhưng vì thấy gương mặt của y quá đẹp, sợ dung mạo ấy sẽ gây rắc rối, nên không giao cho y công việc nào phải rời khỏi viện.
Chẳng bao lâu, Hồ Tử Thất đã trở nên thân thiết với Bảo Thư, thường lấy sắc đẹp của mình ra làm cớ than thở. Khi thì nói gia đình đã mất, khi thì bảo bản thân bơ vơ không nơi nương tựa, rồi lại nói xem Bảo Thư như ca ca ruột thịt khiến Bảo Thư nửa tin nửa ngờ.
Thương xót cho hoàn cảnh của Hồ Tử Thất, Bảo Thư lại càng không giao cho y công việc, khiến cho Hồ Tử Thất còn nhàn nhã hơn cả Bảo Thư, ngày ngày ngồi trong thư phòng, thỉnh thoảng lại chuyện trò cùng Minh Tiên Tuyết.
Dù Bảo Thư đã hầu hạ trong thư phòng nhiều năm, nhưng so với Hồ Tử Thất vẫn không thể sánh bằng. Minh Tiên Tuyết chỉ khẽ nhấc tay, Hồ Tử Thất đã biết dâng trà hay đưa bút mực. Công tử chỉ cần liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, y liền hiểu là nên đóng cửa sổ lại hay kéo rèm xuống; nếu Minh Tiên Tuyết gật đầu, y cũng biết là nên lui ra hay ở lại.
Quả là hồ yêu am hiểu lòng người.
Khi nói về thơ văn hay luận đàm đạo pháp, Hồ Tử Thất và Minh Tiên Tuyết đều có thể trò chuyện thâu đêm suốt sáng. Điểm này, Bảo Thư càng không thể sánh kịp.
Minh Tiên Tuyết và Hồ Tử Thất quả thật rất hợp ý nhau, đến mức Bảo Thư cũng cảm thấy ngưỡng mộ. Khi hai người hứng thú, họ có thể nói chuyện bất tận; khi im lặng, một ánh mắt cũng có thể hiểu ý.
Nếu Minh Tiên Tuyết muốn một mình, Hồ Tử Thất sẽ tự giác lui ra khỏi thư phòng. Ngược lại, nếu Hồ Tử Thất không muốn hầu hạ, Minh Tiên Tuyết sẽ mỉm cười nói: “Ta không cần ai hầu hạ, ngươi cứ đi nghỉ đi.”
Hồ Tử Thất cũng không khách khí, tự nhiên nằm trên sập mà chợp mắt.
Mối quan hệ của họ nhìn thì rất thân mật, nhưng thực ra lại như cách một dải Ngân Hà. Hồ Tử Thất nằm trên sập, nhưng chưa bao giờ thực sự ngủ. Còn Minh Tiên Tuyết, luôn giữ nụ cười khi ở bên Hồ Tử Thất.
Hai người duy trì một sự thấu hiểu ngầm, ngày ngày bàn luận đủ điều, nhưng đều mang tâm tư riêng.
Thoáng chốc, mùa thu đã đến.
Trong ngôi chùa trên núi, giữa những mái ngói xanh và tường trắng cổ kính, gió nhẹ thổi qua, lá phong rơi đầy như ngọn lửa, vàng rực như ráng chiều, lá phủ kín cả sân viện.
Bảo Thư từ ngoài viện trở về, vừa vào cửa đã thấy lá rụng đầy sân, liền hỏi Hồ Tử Thất: “Trước khi đi ta đã bảo ngươi quét lá rồi mà?”
Bảo Thư tự thấy công việc này cũng khá nhẹ nhàng, không ngờ Hồ Tử Thất vẫn trốn tránh, không khỏi tức giận trách móc, nhưng khi ánh mắt chạm vào gương mặt y, cơn giận cũng tiêu tan quá nửa.
Hồ Tử Thất chỉ cười, nói: “Công tử nói, hôm nay vừa đọc câu thơ ‘Cửa sổ nhìn lá rụng, rèm ngoài đom đóm bay’, dặn ta giữ lại lá rụng để tối ngắm đom đóm.”
Bảo Thư liền bảo: “Mùa thu rồi, làm gì còn đom đóm?”
Hồ Tử Thất đáp: “Công tử có nhã ý, ta làm sao dám cãi lại?”
Nói xong, Hồ Tử Thất trở về thư phòng, vén rèm, thấy Minh Tiên Tuyết đang chép kinh.
Danh tiếng của Minh Tiên Tuyết vang xa, hiện nay kinh văn cúng dường trong cung đa phần do tự tay hắn chép. Không ít người ở kinh thành đến Tướng Quốc Tự, cầu một bản kinh văn do hắn tự tay viết để mang về cầu phúc.
Hồ Tử Thất khẽ tiến đến bên bàn, cầm thỏi mực lên mài.
Minh Tiên Tuyết mỉm cười, bảo: “Ta khi nào đã nói thích ngắm đom đóm? Ngươi trốn việc, còn lấy ta làm cớ? Chốn thanh tịnh của Phật môn, không nên tuỳ tiện nói dối.”
“Ta nào dám nói dối?” Hồ Tử Thất cũng mỉm cười, đáp, “Công tử đích thực từng nói vậy.”
“Khi nào?” Minh Tiên Tuyết hỏi, “Ta không nhớ gì cả.”
“‘Sông trời khuất mái cao, trăng nghiêng soi sân vắng. Cửa sổ nhìn lá rụng, rèm ngoài đom đóm bay.’” Hồ Tử Thất vừa mài mực, vừa đáp, “Lần đầu tiên công tử đọc câu thơ này, còn hỏi tiên sinh rằng ‘Vì sao ta chưa từng thấy đom đóm?’ Tiên sinh đáp: ‘Trong vương phủ làm sao thấy được’. Lần đầu công tử nhìn thấy đom đóm là trên ngọn núi sau Tướng Quốc Tự.”
Nghe xong, đồng tử của Minh Tiên Tuyết hơi co lại – đây là lần đầu tiên Hồ Tử Thất thấy hắn thực sự ngạc nhiên.
Trong những lần gặp gỡ trước, dù Hồ Tử Thất có xuất hiện đột ngột hay ngăn đường hắn, Minh Tiên Tuyết vẫn giữ nét mặt gần như không đổi, đôi khi lộ ra một chút dị thường, nhưng chưa đủ để gọi là ngạc nhiên.
Nhưng khoảnh khắc này, biểu cảm của Minh Tiên Tuyết thật sự lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, cảm xúc ẩn giấu bao lâu nay đã vì lời của Hồ Tử Thất mà gợn lên đôi chút.
Hồ Tử Thất nhướng mày nhìn Minh Tiên Tuyết.
Hắn nhận ra bản thân rất thích nhìn Minh Tiên Tuyết như thế.
Đập tan lớp vỏ bình thản kia, thấy một vết rạn nhẹ trên gương mặt hoàn mỹ của hắn.
Giống như trong một hồ nước đóng băng bất chợt thấy được dòng chảy ngầm, hé lộ một vẻ đẹp khó tả, khiến Hồ Tử Thất đối với người luôn giữ sự bình tĩnh kia lại sinh thêm chút hứng thú.