Huyện Bình Tây nằm ở vùng xa xôi hẻo lánh, nhiều gió cát và hoang vu, dân lưu vong nhiều, cướp bóc cũng nhiều, quan phủ đã nhiều lần trấn áp nhưng không ngăn chặn được, thật đau đầu. Ta mới đến, do còn quá trẻ, quan lại địa phương tuy bề ngoài tâng bốc nhưng sau lưng lại tuân theo lệnh một cách giả tạo, không hề hợp tác.
Đang lúc ta chuẩn bị triển khai kế hoạch tại huyện Bình Tây, một đoàn xe từ kinh thành xa xôi đã đến, được các quan lại địa phương dẫn đường đến tìm ta.
Khi Minh Hi được dìu xuống từ chiếc xe ngựa với chiếc khăn che mặt, ta cảm giác như đang mơ. Cho đến khi Minh Hi mỉm cười bước đến trước mặt ta, nói: “Việc quản lý phong địa và các công việc trong phủ cần phải giao phó cẩn thận, thêm vào đó là đi đường chậm chạp, nên đã chậm mất hơn một tháng, chàng đợi lâu rồi đúng không?”
Ta ôm lấy Minh Hi, xoay quanh tại chỗ, không thể tin rằng tất cả những điều này là sự thật. Minh Hi đã bỏ lại tất cả sự thoải mái và sang trọng của kinh thành, theo ta đến biên cương xa xôi chịu khổ, không danh phận, ta bỗng chốc cảm thấy rằng những gì Minh Hi đã hy sinh vì ta, ta thậm chí không thể đền đáp được một phần mười, chỉ có thể dùng cả đời để yêu thương nàng.
Chúng ta đã ở lại Bình Tây trong năm năm, đó là năm năm hạnh phúc nhất của ta và nàng, không có công chúa và Chu thị lang, chỉ có hai vợ chồng yêu thương nhau như keo sơn, chia sẻ ngọt bùi.
Năm năm sau, Thái tử đăng cơ, lúc đó ta đã được thăng chức làm quận thủ quận Trấn Giang, cả quận đã không còn bóng dáng bọn cướp, cải cách quân lương bước đầu đạt kết quả, ta dự định áp dụng kinh nghiệm thực tế này cho các quận huyện trên toàn quốc. Thái tử, à không, lúc này đã là Hoàng đế rồi, ta từ chối chiếu lệnh trở về kinh thành, xin được giám sát việc thực hiện cải cách quân lương tại các quận Định Châu và Thanh Châu liền kề. Hoàng đế không còn cách nào khác, đành phải chấp thuận, vì vậy ta lại ở hai quận này thêm ba năm nữa.
Trong suốt hơn tám năm rời kinh thành, ta và Minh Hi sống tự do, hạnh phúc, yêu thương và chăm sóc lẫn nhau, chúng ta có hai con trai và một con gái, ta đã vô cùng mãn nguyện.
07
Năm Sở Nguyên thứ năm mươi sáu, Hoàng đế một lần nữa ban chiếu triệu ta về kinh, thăng chức làm thượng thư bộ Hộ, toàn quốc tiến hành cải cách quân lương.
Cùng năm đó, Hoàng đế ban hôn cho ta và Minh Hi, cuối cùng ta đã cho Minh Hi một danh phận.
Do vi phạm tổ chế, phò mã không được đảm nhiệm chức vụ thực, rất nhiều quan lại đã dâng tấu chỉ trích, nhưng tất cả đều bị Hoàng đế bác bỏ, nói rằng ai còn dám soi mói thì hãy ném ra biên cương làm quan huyện tám năm rồi hãy trở về.
Năm Sở Nguyên thứ sáu mươi, ta được thăng chức làm thừa tướng nội các, sau đó lãnh đạo chính sự suốt hai mươi năm, cùng Hoàng đế tương trợ suốt đời, cuối cùng cũng thực hiện được tâm nguyện lập nên một thời đại thái bình thịnh trị mà chúng ta hằng mong ước.
Mọi người thường khen ngợi ta là một tình lang chung tình hiếm có trên thế gian, nhưng chỉ có ta mới biết, tình cảm của ta dành cho Minh Hi còn chưa bằng một phần mười của tình yêu mà nàng dành cho ta.
Gặp được Minh Hi trong cuộc đời này là may mắn lớn nhất của ta, nhưng Minh Hi luôn nói rằng nếu không có ta, nàng đã không thể sống nổi.
Khi nàng kể lại cho ta câu chuyện khi nàng mười ba tuổi, khi ta ngăn nàng hái hoa mẫu đơn, ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Ngày hôm sau, ta đã sắp xếp cho người làm vườn trồng một vườn hoa mẫu đơn, ân cần xin lỗi Minh Hi: “Hái đi, hái thoải mái, tất cả đều là của nàng, nghiền nát thế nào cũng được.”
Trách ai đây, hồi đó cứ phải làm bộ như một công tử ôn nhu như ngọc, nói gì mà “Không thích thì đừng động vào, thà để lại cho người thích,” khiến ta suốt ba năm làm hòa thượng, suýt chút nữa thì để lỡ Minh Hi, nghĩ lại mà ta hối hận muốn chết.
Năm Sở Nguyên thứ tám mươi, ta dâng thư xin từ chức, Hoàng đế khẩn thiết giữ lại nhiều lần nhưng không được, cuối cùng cũng cho phép ta hồi hương. Vì nước, ta đã cống hiến đủ rồi, thời gian còn lại ta muốn ở bên Minh Hi mà từ từ tận hưởng.
Ta đã viết một vở kịch, viết câu chuyện của ta và Minh Hi vào trong đó, rồi truyền lại cho đoàn hát của kinh thành. Ta nghĩ, một nữ tử tuyệt thế như Minh Hi, sao có thể chỉ để ta một mình thưởng thức, ta phải để nhiều người biết đến, để họ ghen tỵ với ta mới được.
Vở kịch mở đầu với câu:
“Trần thế vạn thiên, ngô ái hữu tam, nhật, nguyệt dữ khanh.
Nhật vi triều, nguyệt vi mộ, khanh vi triêu triêu mộ mộ.”
(Trong thế gian rộng lớn, ta yêu có ba thứ: mặt trời, mặt trăng và nàng. Mặt trời là sáng, mặt trăng là chiều, còn nàng là mỗi sớm mỗi chiều).