Thật ra anh không hề ngạc nhiên khi cô biết được chân tướng của sự việc.
Anh rất thích nhìn dáng vẻ mềm mỏng nhún nhường của cô hiện giờ.
Cảm giác chiếm thế thương phong trong quan hệ của đôi bên thật tuyệt diệu, tuyệt đến nỗi anh không khỏi bật cười, sau đó ung dung trả lời: “Không được.” Thẩm Thấm đang định lên tiếng nhưng dường như Tưởng Lệnh Thần đã đoán được cô sẽ nói gì, nên đưa tay chặn môi cô lại.
“Chúng ta cùng nhau nhìn Thời Chung trở nên thân bại danh liệt không tốt hơn sao? Anh ta cưới người con gái khác mà cô không ghen ghét ư? Cô thích anh ta như vậy mà anh ta chẳng thèm đoái hoài gì tới cô, cô không hận anh ta à?” “Tôi…” Mỗi câu mỗi chữ của Tưởng Lệnh Thần như đánh vào trái tim của Thẩm Thấm, khiến trong lúc nhất thời cô phải á khẩu, không biết nên nói gì.
Tưởng Lệnh Thần thấy thế thì liếc cô đầy vẻ châm chọc rồi dứt khoát gạt tay cô ra, không thèm nói chuyện với cô nữa, chỉ chừa cho cô một bóng lưng lạnh lùng. Tưởng Lệnh Thần trở về nhà, bản thân anh cũng không biết mình đang vui vẻ hay buồn bực nên lại tìm đến rượu.
Khi say đến nửa tỉnh nửa mê thì láng máng nghe thấy có tiếng chuông cửa.
Phải mất một lúc, anh mới có thể loạng choạng cất bước ra mở cửa. Người đứng ngoài cửa không phải ai khác mà chính là Thẩm Thấm.
Cô vẫn chưa chịu thôi hy vọng. Tưởng Lệnh Thần từng gặp không ít cô gái quấn lấy mình.
Những người đó quấn lấy anh không lý do gì khác ngoài tiền.
Nhưng cô gái đang đứng trước mặt anh hiện giờ lại vì sự an nguy của một người đàn ông khác mà cứ bám lấy anh, khiến cho Tưởng Lệnh Thần có cảm giác thất bại trước nay chưa từng có. Lần này, Tưởng Lệnh Thần không bỏ mặc cô ngoài cửa nữa. Anh chỉ ôm bình rượu, lặng lẽ quay trở lại chỗ quầy bar, sau đó tự rót cho mình một ly.
Thẩm Thấm lẳng lặng đi vào theo.
Cô giống như một con nai con bị lạc, cứ nhìn anh bằng ánh mắt hết sức đáng thương, mọi thứ đều dồn hết trong ánh mắt mà không cần phải nói. Tưởng Lệnh Thần nhìn bộ dạng không muốn sống nữa của cô là lại thấy bực bội.
“Cô đừng có quấn lấy tôi nữa, tôi sẽ không giúp cô đâu.
Ngoại trừ chuyện này ra, cô có yêu cầu nào khác thì cứ nói.
Chẳng hạn như… tiện thể chơi Nhậm Tư Đồ một vố khiến cô ta không thể ngóc đầu lên được, giúp cô báo mối thù đoạt tình yêu này.” Thẩm Thấm điều chỉnh lại hơi thở của mình một cách khó nhọc.
Nghĩ ngợi một lát, cô trở nên im ắng đến lạ thường.
Khi cô mở miệng nói tiếp thì giọng nói gần như là hết sức bình thản: “Tôi không biến thái giống như anh.
Tôi chỉ cần anh nói cho tôi biết sự thật, có phải các người đã bắt tay với Phương Vi Vi để gài bẫy hãm hại Thời Chung không?” Thái độ của Tưởng Lệnh Thần hết sức mập mờ, anh ta hỏi ngược lại cô theo kiểu nước đôi: “Phải thì sao mà không phải thì sao?” Hai tay của Thẩm Thấm lặng lẽ thò vào trong túi, nắm chặt chiếc điện thoại, căng thẳng tới mức cổ tay cũng phải run lên. Cô đang lén ghi âm.
Mỗi một tế bào thần kinh của cô lúc này đều đang gào thét, chờ đợi anh ta nói ra chân tướng sự việc. Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Tưởng Lệnh Thần đột nhiên trở nên tàn độc.
Anh ta dùng sức nắm lấy cổ tay của Thẩm Thấm, trong nhát mắt đã kéo cả tay và điện thoại của cô ra khỏi túi áo. Màn hình di động của cô đang hiển thị chế độ ghi âm. Vì thế, Thẩm Thấm cả kinh đến nỗi tim như ngừng đập. Tưởng Lệnh Thần nhìn cô một lúc, như thể xuyên thấu cả linh hồn cô.
Sau đó, anh vung tay của cô ra. Sức của anh quá mạnh nên di động của Thẩm Thấm bay thẳng xuống đất.
Cổ tay của cô bị siết chặt nên hơi đau, còn Tưởng Lệnh Thần thì chỉ bật cười một cách thờ ơ lạnh nhạt.
“Cô gái mù pháp luật ơi, lẽ nào cô không biết hiện nay băng ghi âm đã không thể làm bằng chứng sử dụng trước tòa nữa rồi sao?” Tưởng Lệnh Thần nói xong thì định đóng cửa lại. Thẩm Thấm sống chết chặn cửa.
Nước mắt gần như sắp trào ra khỏi khóe mắt. Nếu cô làm như vậy là để khiến cho Tưởng Lệnh Thần thương hại thì cô đã làm được rồi.
Bàn tay đang cầm bình rượu của Tưởng Lệnh Thần bất giác trở nên cứng đờ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh lại cau mày rồi vung tay nện mạnh bình rượu xuống đất một cách tàn nhẫn. Bình rượu lập tức vỡ tan tành.
Trên mặt đất toàn là rượu đang lan ra và những mảnh vỡ thủy tinh. “Nếu như muốn cầu xin tôi, chỉ nói miệng không thôi thì chưa đủ thành ý.
Cô quỳ xuống cầu xin tôi đi, để tôi thấy cô không nỡ khiến anh ta thân bại danh liệt tới mức nào.” Thẩm Thấm nhìn anh ta rồi lại cúi đầu nhìn những mảnh thủy tinh vỡ vụn dưới chân mình.
Cô gần như không do dự gì, thậm chí không hề cắn răng lấy sức mà lập tức quỳ xuống ngay. Ngược lại, Tưởng Lệnh Thần mới là người quýnh lên trước.
Trong khoảnh khắc nhìn cô quỳ xuống, anh gần như tỉnh rượu ngay lập tức.
Không đợi đầu gối của cô chạm vào vụn thủy tinh, anh đã vội vàng vươn tay ra, xách cô đứng dậy. Khi ở nhà, Tưởng Lệnh Thần có thói quen đi chân trần.
Anh nôn nóng bước tới để xốc Thẩm Thấm dậy nên đã giẫm trúng mảnh vỡ thủy tinh.
Chân có đau đi nữa thì anh cũng không thèm quan tâm mà chỉ trừng mắt nhìn Thẩm Thấm.
“Mẹ kiếp, cô có đầu óc hay không vậy hả? Đối với cô, tên họ Thời ấy quan trọng đến thế sao? Vì anh ta, có phải tôi bảo cô nhảy lầu tự tử, cô cũng sẽ làm không?” Thẩm Thấm gật đầu.
Tuy cái gật này rất nhẹ nhưng lại hết sức trịnh trọng. “Vì anh ấy, tôi có thể làm tất cả mọi việc.” Tưởng Lệnh Thần nhìn vào mắt Thẩm Thấm, gần như không thể nhìn thấy bóng của mình trong mắt cô.
Thứ mà anh nhìn thấy chỉ là sự si mê cùng ngây dại đối với một người đàn ông khác. Tưởng Lệnh Thần không nhịn được, phải chửi tục một tiếng: “Con mẹ nó!” Giây tiếp theo sau khi anh nói câu này, Thẩm Thấm hoàn toàn trở nên ngây dại.
Bởi vì Tưởng Lệnh Thần đã nâng mặt cô lên, hôn ngấu nghiến như muốn nuốt chửng cô vào bụng. Nụ hôn này kết thúc khi nào, Thẩm Thấm cũng không rõ nữa. Tại sao Tưởng Lệnh Thần lại hôn cô, cô không hề thấy hiếu kỳ, thậm chí hoàn toàn không muốn biết.
Nhưng cô biết tại sao mình lại không phản khác… không chỉ không phản kháng mà còn rất phối hợp với anh ta. Cứ thế, cô mơ màng ngủ thiếp đi rồi lại tỉnh giác trên chiếc giường xa lạ này.
Nói chính xác hơn là cô bị ngất đi vì sự giày vò đủ kiểu của Tưởng Lệnh Thần.
Không biết qua bao lâu, cô lại bị anh ta lay mạnh vào vai một cách không khách khí để đánh thức dậy. Lúc này, trong phòng ngủ tối đen như mực nhưng Thẩm Thấm nhớ rõ khi làm được một nửa, anh ta cứ thế ôm cô ra cửa, bật toàn bộ đèn trong phòng lên, khăng khăng bắt cô phải nhìn cảnh anh ta rong ruổi trên người cô dưới ánh đèn sáng rực ấy. Vì thế, cho dù bây giờ tất cả đèn trong phòng ngủ đều đã tắt nhưng từ những đường nét trên cơ thể, Thẩm Thấm vẫn có thể nhận ra được người ngồi bên mép giường lay mạnh vai cô chính là Tưởng Lệnh Thần. Có lẽ trong thời gian cô ngủ, Tưởng Lệnh Thần đã ra ngoài một chuyến vì trên người anh ta đang mặc bộ quần áo chỉn chu chứ không mặc áo choàng tắm nữa. Tia sáng duy nhất trong phòng ngủ chính là ánh đèn neon bên ngoài len lỏi chiếu vào thông qua khe hở của rèm cửa sổ.
Thẩm Thấm không nhìn rõ biểu cảm trên mặt của Tưởng Lệnh Thần, chỉ cảm giác được anh ta nhét vào tay cô một ly nước. Chút ánh sáng phản chiếu trong mắt Tưởng Lệnh Thần khiến người ta không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Ánh mắt này còn khiến Thẩm Thấm ngơ ngác, khó hiểu hơn cả ánh mắt gần như là chứa chan tình yêu của anh ta vào giờ phút thăng hoa nhất đêm qua.
Cho đến khi Tưởng Lệnh Thần nói: “Uống thuốc đi!”
Anh ta nói xong liền đưa hai viên thuốc tới gần miệng cô. Có lẽ là thuốc tránh thai.
Thẩm Thấm liền uống một ngụm nước để nuốt viên thuốc xuống, sau đó vùi đầu xuống gối, tiếp tục ngủ mê man. Tưởng Lệnh Thần nhìn cô một lát, đột nhiên cảm thấy rất bực bội nên không ngồi đó được nữa mà đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa phòng. Cứ thế, anh bước thật nhanh ra khỏi phòng ngủ, phòng khách, hành lang, thang máy.
Cuối cùng, trong giây phút bước ra khỏi cửa xoay tự động của tòa nhà thì không đi thêm được một bước nào nữa. Mọi sự mạnh mẽ bất cần giả vờ khi nãy bỗng tan biến trong chớp mắt.
Anh thất thểu lê chân đến bên cạnh bậc thềm bằng đá cẩm thạch, cởi giày ra, ngồi phịch xuống đó, trông hết sức thê thảm. Lúc nãy, anh làm quá thô bạo nên đã khiến cô bị thương.
Thật ra anh hoàn toàn có thể nhờ nhân viên phục vụ chạy tới hiệu thuốc tây mua thuốc giúp mình nhưng chính Tưởng Lệnh Thần cũng không hiểu tại sao lúc ấy đầu óc anh lại trở nên như thế không nghĩ ngợi gì mà lập tức thay quần áo, chạy ra ngoài mua thuốc hạ nhiệt cùng thuốc cầm máu cho cô. Chỉ là một cô gái còn trong trắng mà thôi, Tưởng Lệnh Thần tự thấy mình không đến nỗi phải mất tự chủ như vậy… Nhất là cô gái này còn có quan hệ không rõ ràng với Thời Chung. Vừa nghĩ tới việc Thẩm Thấm đến tìm mình hôm nay chỉ vì muốn mình tha cho Thời Chung một con đường sống thì Tưởng Lệnh Thần lại buồn bực tới nỗi muốn tát cho mình một cái.
Không biết mọi chuyện tiến triển thế nào mà cuối cùng lại thành tiến lên trên giường. Thật ra anh cứ nghĩ rằng Thẩm Thấm sẽ đẩy anh ra, cho anh một cái tát rồi quay người bỏ đi.
Nhưng cô… không hề làm vậy… Tưởng Lệnh Thần không cách nào hiểu rõ được. Vào lúc tranh chấp với Thẩm Thấm, chân của Tưởng Lệnh Thần đã bị những mảnh vỡ thủy tinh cắt bị thương.
Đúng là tự mình hại mình mà.
Để có thể chịu đựng được cơn đau nhức cùng nỗi buồn bực không thể chịu nổi kia, Tưởng Lệnh Thần tựa đầu vào vách, nhắm mắt lại, cố gắng buộc mình không được nghĩ ngợi gì cả.
Nhưng ai ngờ, trong đầu anh lại đột nhiên hiện lên hình ảnh của cô gái đó. Cô gái có tên là Thẩm Thấm… Tưởng Lệnh Thần hoảng hốt mở mắt ra. Tiềm thức đang nhắc nhở anh rằng anh sẽ bị bại trong tay cô gái này.