Hỏa Ca

Chương 109





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCon rết gầm gừ phút ra nhiều phát bắn nọc độc từ nhiều con cùng một lúc. Bay lên trên cao, giơ kiếm chém bay đầu. Máu theo đấy bắn tóe ra thành đường máu rơi như mưa xuống đất. Xong còn này rồi đến con khác, cơ thể bay trong gió nhảy nhót điên cuồng đến đâu giết đến đấy.

Tiếng ruỳnh ruỳnh từ thân xác ngã xuống rung chuyển cả mặt đất. Đôi mắt tựa như thiên sứ địa ngục gây cảm giác đến độ chỉ cần sự có mặt của cô, kẻ dịch sẽ phải lãnh hậu quả. Cả người nhuốm màu tươi như vừa tắm xong. Thanh kiếm hạ xuống có giọt máu chảy long tong tạo thành một bãi.

Đứng từ đằng xa đã ngửi thấy mùi tanh bốc lên nồng nặc. Lính đứng cạnh thành thấy bóng dáng Rena lao lên vụt xuống như ma chơi, quỷ lượn, bên tai thì tràn đầy tiếng thét chói tai đau đớt mỗi đợt đều lan đến cơ thể một cú rùng mình đến run bẩy cả chân tay.

Mặt mày tái xanh tím tái như vừa bị ngộ độc, có một số người không chịu được phải nôn mửa. Quá kinh hãi. Tất cả đều phải cảm thấy may mắn vì tránh chỗ cận cảnh, còn đến gần hơn nữa sợ rằng sẽ còn phải hứng chịu đến hình ảnh đáng sợ nhất lịch sử.


Tiếng xoẹt xoẹt như dao cạo tương đương với tốc độ lưỡi kiếm đi đến đâu kèm đến đấy gây nên cảm giác khoái chí cho người thi hành. Ánh mắt như tia lửa điện vừa sáng vừa nhanh lọt vào tầm mắt đều bị cô xử gọn. Tâm trí chỉ còn lại sự kích thích khi chém chết bọn này.

Trong trận chiến cũng gần như kích hoạt khả năng phân tích tình hình của cô. Bản thân cũng để ý một điều, chém bao nhiêu lại ra đông bấy nhiêu, chém mỏi cả tay chỉ vơi đi được một nửa, sau đó lại có bọn khác bon chen vào. Còn một điểm kì lạ nữa, ánh mắt chúng nó hơi khác, mọi khi thường trắng đục ngầu đối với bọn cấp B, đỏ đối với bọn cấp D, C sao bây giờ chúng nó đều có tia sáng màu xanh dương.

Sử dụng sức mạnh. Rena sẽ tạo một bãi ma trận lửa để vòng chúng lại sau đó thiêu sạch sẽ, tốn được ít công sức hơn. Nhắm mắt lại bắt đầu tập trung thi triển, khoảng cách năng lượng gần sinh vật bóng đêm sẽ chỉ có thể sợ hãi, đến gần rồi thì chỉ có tự hại chết mình.

Đám lửa từ người cô bắt đầu tỏa ra khí nóng hun hút bốc lên ngay giữa màn đêm lạnh lẽo cùng với nhiều cơn gió thoảng qua. Điểm đó lại thuộc về một yếu tố mạnh nữa. Có gió lửa càng cao, càng cao thì tốn ít năng lượng hơn.

Đến phút cao trào khi sắp hình thành thì một chuyện cô không thể ngừng tới đã xảy đến. Lửa từ từ lan dần vào trong không khí. Biến mất chưa từng có dấu tích. Hơi nóng dần vụt tắt chỉ còn lại cơ thể còn đang chưa hoàng hồn sau cú thất bại vừa rồi.

Cố gắng lại thi triển một lần nữa nhưng dường như lại đoán trước được kết quả. Thử hết ma trận rồi làm cho thanh kiếm cháy lên, đều vô vọng. Lửa của Rena đã chìm nghỉm dần.

Nhân cơ hội tốt, bọn chúng tranh thủ tấn công Rena. Cô chỉ có thể phản xạ bằng việc giơ Hỏa Chi Viêm lên chống cự. Tuy nhiên mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn. Chân đứng trên nền đất dần tụt lại phía sau trước sự dồn ép ngang ngửa việc phải hứng chịu cả tấn thép đổ lên người của lũ quái Cô bị dồn vào thế bị động sao ? Chuyện này không có khả năng rõ ràng vừa lúc nãy chỉ riêng bỏ qua phần sức mạnh, thanh kiếm cô vẫn bình thường, giờ sao lại.

Hai tay Rena đã phải tập trung cho việc trụ vững để mình khỏi bị đánh bay trước cái vũ khí bóng tối này. Đứng gần nó, thân thể dường như đã bị ảnh hưởng nặng nề, vì cô có thể thấy được sự lấn chiếm đang dần ồ ạt tràn đến

Nguy hiểm này nối tiếp nguy hiểm khác, đằng sau vài con cấp C đã chực chờ sẵn chỉ việc xử tử Rena. Thân hình to lớn bắt đầu giơ những chiếc càng sắc nhọn tấn công cô dồn dập. Mắt cô được sự phản xạ nhanh trợ giúp kịp tránh được đòn tấn công mang tính sát thương cao đó, bù lại thanh kiếm dần nới lỏng ra tạo thời cơ để bọn cấp B lấn tới đã thành công trong việc đả thương Rena.


Cơ thể bị văng đi một phần. Trên người đã có một sự tổn thương nhất định. Đến độ trên bả vai cánh tay phải cô có thể cảm nhận được cơn đau truyền tới đau rát đến cả toàn thân.

Chống thanh kiếm cắm sâu dưới mặt đất, mắt còn đang giữ vững ý trí ban đầu mặc cho hoàn cảnh đang đưa cô đến với sự khó khăn vạn phần. Giọt máu từ cánh tay hiện lên trên lớp da trắng nõn đó nhìn vào cho thấy cô phải chịu một cú đau đớn.

Lũ quái chỉnh lại đội hình để triển khai bước tiếp theo công kích Rena.

Đợt lao lên tiếp theo đổ dồn về, dựa theo kĩ năng cô đã nắm chắc trong tay, chẳng có lí gì phải bỏ chạy. Tiếng bước chân chạy lên nhanh cấp tốc tựa cơn gió bấc giữa màn đêm đang tạt qua trận chiến. Rena lao lên mắt dõi theo cử chỉ của đối phương tiến tới. Cơ thể nhanh nhậy tựa tia chớp sáng đánh xuống lả lướt qua hàng trận dày đặc của kẻ thù. Những phát chém còn dứt khoát như thường, đủ sức để cắt đứt đầu bọn chúng xuống. Chỉ có điều để trả thêm giá của việc đó, người của Rena đã phải hứng chịu nhiều vết thương hơn nữa.

Cơ thể cũng yếu dần đi, từ đằng sau lưng còn truyền đến cảm giác tê dại đau đớn từ nhát chém của kẻ thù. Chiếc áo màu đỏ thẫm bị rách để lộ vệt dài trên da thịt cô dòng máu lại chảy xuống ấm nóng truyền xuống dọc sống lưng. Rena cắn chặt răng chịu đau, ánh mắt phảng phất một tia lụi tàn.

Ánh mắt hiện tại cô khẽ nhìn ra xa. Đôi mắt phượng hoàng từ nãy đến giờ đều chứa chấp sự tàn độc lạnh toát dù nó đang mang màu lửa ấm nóng một vị thần hùng mãng giờ đây nó đã long lanh ánh nước, gợi lên một sự mong mỏi từ lâu lắm rồi.

Đến giờ phút này cô mới thấu hiểu được hoàn toàn cái cảm giác bất lực của một người như thế nào.

Một cú đánh long trời lở đất, Hỏa Chi Viêm chỉ có thể giảm đi cái lượng tấn công. Toàn thân lê lết dưới nền đất ghồ ghề chạm vào miệng vết thương còn đau đớn hơn nữa, đau đến độ đổ toàn bộ mồ hôi như toàn bộ nước tích trữ trong cơ thể ồ ạt trào ra.


Thời khắc đó gần như mọi thứ lại càng thêm tuyệt vọng vài phần. Rena phải chứng kiến Hỏa Chi Viêm dần tan biến vào hư vô sau cú đánh đó. Ngay cả nguồn năng lượng cuối cùng tạo nên một bức tường sắt đã bỏ lại cô một mình.

Chống đỡ cơ thể nặng trĩu, gồng mình lên để có thể trụ vững.

Rena đã tự hỏi tại sao lúc gần rìa cái chết mình luôn luôn hồi tưởng lại quá khứ. Lại hồi tưởng về kí ức tươi đẹp cùng với những người cô yêu thương. Đó có phải một lời nguyền dằn vặt cô để bản thân phải níu kéo cuộc sống lại, phải để cô phải chia lìa họ. Có lẽ riêng tính về phần lỗi lầm cô đã gây ra dù có chết cũng còn chưa được buông tha.

Và thẳm sâu tận đáy lòng, còn một điều nữa. Cô lại nghĩ về anh, lại nghĩ về bóng dáng lạnh lùng ngay thẳng chắn ngang trước tầm nhìn cô. Bóng dáng luôn lặng lẽ một mình chìm dần vào trong bóng đêm cô độc. Bóng dáng luôn khiến cô phải khắc ghi nỗi hận trong lòng từng ngày. Cô một phút giây chưa từng quên. Giờ cô chết, cô sẽ chẳng thể giết được anh sao. Thật khiến bản thân phải day dứt cũng phải khiến bản thân phải buồn khổ.

Cô nở nụ cười, nụ cười suốt cuộc chiến đấu gay cấn vừa qua và trong đó lại là suy nghĩ về Ryvan.

Lũ quái ngày một tiến gần cô, đã chuẩn bị lao vào để xâu xé thì bọn chúng đều phải dừng chân lại chạy thật nhanh về đằng xa, bởi ánh lửa nóng bỏng phừng phừng bắt đầu ập đến. Nóng đến độ mọi thứ như chìm trong núi lửa, nơi có nham thạch đang sẵn sàng nung nấu bất cứ xác thịt tên nào dám bén mảng lại gần.