Hỏa Ca

Chương 138





Một buổi sáng đẹp trời khác, Rena đến quân đội với tâm trạng thoải mái đan xen chút tiếc nuối vì kì nghỉ kết thúc quá sớm. Còn chưa được bao lâu sắp phải quay trở về tiền tuyến, sẽ tốn vài ngày khổ cực.

Đi lại căn phòng tập của nhóm mình, Rena đã thấy Hàn Vĩnh Phong trở lại đang bàn chuyện với Lăng Tần Vũ chuyện gì đó, thêm ánh nhìn khả quan về phía người khác, như đang tìm cách hướng dẫn để đạt được hiệu quả tốt.

Khuôn mặt Rena không khỏi giấu nổi nụ cười, khẽ khàng đi tới, chưa kịp nói gì, hai người họ từ đang nói chuyện đã quay sang chào hỏi Rena, nghi lễ cần thiết đối với cấp trên. Lăng Tần Vũ nói chuyện với Rena một hồi thông báo tình hình hiện tại sau đó xin đi trước, để phần còn lại cho Hàn Vĩnh Phong.

Vừa thấy anh đang có tâm trạng tốt, Rena tò mò hỏi :" Chuyện gia đình xử lí có vẻ ổn thỏa ?"

Hàn Vĩnh Phong nghe xong gật đầu liền :" Mọi chuyện đều ổn ạ, chỉ mỗi tội tốn nhiều thời gian trễ công việc ở trụ sở nên tôi đang nghe Lăng Tần Vũ nói lại."

" Với khả năng của cậu, ổn định sẽ tốt thôi, có gì muốn hỏi thì cứ đến trực tiếp gặp tôi là được." Rena nói lời thật lòng đối với Hàn Vĩnh Phong.

Hàn Vĩnh Phong nở nụ cười như mọi lần :" Vâng."


Rena khẽ gật đầu, cả hai người sau đó liền hướng về phía khu tập luyện của tất cả thành viên. Hăng say, yếu tố cần thiết đã được tăng cao trên tinh thần chiến sĩ, một luồng sinh khí mới được thổi vào chăng. :" Hôm nay có chuyện gì mà ai cũng đều tập trung vậy ?"

" Không chỉ hôm nay đâu ạ, bắt đầu từ sau chiến dịch lần trước, mấy ngày nay đã thế đến tôi đến cũng phải bất ngờ." Hàn Vĩnh Phong bộc lộ trạng thái của mình về việc đột ngột này.

" Thế này chiến lực sẽ mạnh hơn." Rena lờ mờ biết, có thể sau đợt đó, chiến thắng ngày hôm đấy đã trở thành cột mốc để mọi người đạt tới.

" Giá như ngày đó tôi cũng có mặt để tham gia với mọi người." Giọng điệu có phần tiếc nuối của Hàn Vĩnh Phong đã dời tầm chú ý của Rena về phía mình :" Để bảo vệ ngài."

Rena hơi sững người rồi dần trở lại tâm trạng nói vui vẻ với Hàn Vĩnh Phong thường xuyên :" Hiện tại vẫn sống lành lặn. Đã qua rồi thì hãy cho qua, cậu không cần phải để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt đấy."

" Nếu tôi nói rất để tâm chuyện đấy thì sao?" Ngữ khí của anh trầm xuống đến độ Rena người luôn cư xử tự nhiên trước mặt người mình coi thân nhất này cũng phải thấy lạ.

Đến khi anh quay cả khuôn mặt đó sang hướng cô, cô mới để ý ánh mắt đó bỗng chốc hài hòa bình lặng hệt như cơn sóng đầu lòng của biển khơi ngoài kia dần dần đẩy mạnh hơn, có gì đó đã thúc đẩy để cho đôi mắt ấy tích tụ cảm xúc sâu sắc, lời nói chân thành đến độ ngay cả lòng cũng xáo trộn :" Tôi rất muốn ngày đó là người duy nhất bên cạnh và bảo vệ ngài."

Cô cười trừ tưởng chừng như đây là một trò đùa :" Sức mạnh của tôi đang lớn mạnh lên từng ngày, đủ để bảo vệ bản thân. Cậu chỉ cần an toàn và sống sót là được rồi, không cần lo nghĩ đến an nguy của tôi đâu."

" Tôi nghiêm túc đấy." Ngữ khí nhấn mạnh thêm cả đôi mắt còn đang kiên định thế kia, Rena mới cảm thấy họng lúc này của mình đã bị nó chặn lại đến độ chẳng biết phải nói thế nào nữa

Nếu đây là giấc mộng trong tiềm thức cô sẽ chấp thuận tức thì để xem diễn biến tiếp theo của nó còn bây giờ Rena còn đang rất tỉnh táo vẫn phân biệt được những điều mình vừa mới nghe kia. Lần đầu tiên hay đây là nhiều lần khác, Hàn Vĩnh Phong đã từng nói với cô rất nhiều câu thể hiện thái độ qua tâm săn sóc tựa như người bạn thân, cử chỉ cũng chỉ dừng lại ranh giới cho phép. Câu nói này nghe thoáng qua cũng sẽ chỉ bình thường giữa người với người bảo vệ nhau. Thế nhưng cái quan trọng nhất khiến nó thay đổi chính là cảm xúc. Cảm xúc tựa hồ mạnh liệt, sâu sắc giống như tình yêu.

" Đội phó có thể giúp tôi việc này được không?" Một người chạy đến nói lại với Hàn Vĩnh Phong khiến anh tạm thời phải rời khỏi Rena để chú ý đến.

" Thật ngại quá, thượng tướng, tôi phải đi giúp họ rồi, có gì ngài cần tôi có thể gọi, lập tức đến liền."

Trạng thái bị gián đoán nên mọi thứ đã quay trở lại ban đầu. Đôi mắt rạo rực hệt lửa kia đã ngừng cháy, đến lúc này lòng cô mới thôi như lửa đốt :" Tôi đi trước"


Rena cố để tâm trạng mình tự nhiên hết mức có thể. Cô mừng vì mình đã kiềm chế được mọi thứ giỏi, tạo dựng lên lớp ngụy trang hoàn hảo cho mọi người thấy cô là một vị thượng tướng cứng rắn, nghiêm túc ở mọi trường hợp. Bên trong thì đầy rối bời. Rena hi vọng những gì mình phân tích là sai, là thật thì mối quan hệ cô mong muốn sẽ bị phá vỡ.

Về với tầng 4 quen thuộc, trước khi đến căn phòng quen thuộc của mình, cô bắt gặp Lí Minh Triệt đang đứng trước cửa phòng của Ryvan thấy cô liền quay lại chào :" Thượng tướng."

Cô cũng gật đầu đáp lại rồi lại bất chợt hướng đầu mình về phía cánh cửa :" Anh ta đang có trong phòng?"

" À, vâng ngài ấy vừa kết thúc cuộc họp, tôi đang đem tài liệu đến." Cầm thêm đống tài liệu báo cáo trên tay dày thêm nữa, đã cho thấy mức độ công việc nhiều đến nghẹt thở.

" Ngài có muốn vào không?" Lí Minh Triệt bất ngờ hỏi đến.

" Không, cậu cứ vào bàn việc đi."

Rena đi qua Lý Minh Triệt lần nữa lại bị gọi vọng lại :" Thượng tướng, có gì khó khăn xin hãy giúp đỡ đại tướng, thật ra có một số chuyện ngài ấy có nỗi khổ tâm riêng mới thế."

Vì không biết lí do tại sao anh lại tự nhiên nói thế, một cách bất chợt, mặt còn biểu hiện lo lắng nên đã có phần chặn đứng bước chân của cô:" Tôi biết rồi."

Đáp lại đó chỉ là một câu nói lạnh lùng muôn thuở của cô gián tiếp dành cho Ryvan. " Nỗi khổ tâm riêng", không phải chỉ mình anh ngay cả cô cũng có quá nhiều. Nhiều đến mức đổ lại 3 năm chưa tìm thấy dấu hiệu của sự giải thoát. Cũng vì do anh mà ra cả. Vậy thì cô muốn biết xem rốt cuộc, " nỗi khổ tâm riêng" của anh nào lại có thể làm chuyện ngày hôm đó khiến cho cô phải hứng chịu vô vàn nỗi đau đến thế.

Đợi sau khi vãn vãn việc, cô sẽ đi hỏi, không sớm thì muộn cô cũng phải biết được lí do. Mấy ngày trước nghe lời khuyên của Tô Mộng đã làm Rena muốn lập tức tìm hiểu nguyên nhân. Tâm trí tỉnh táo sau bao nhiêu tháng, đã đến lúc xâu chuỗi các sự kiện. Kết quả phải được làm rõ nhất có thể, để cho người khác và cũng cho chính cô một câu trả lời.

Ngồi cạnh bàn làm việc, Rena phải cố gắng lắm mới có thể đọc xong được bản báo cáo Hàn Vĩnh Phong gửi lên. Thêm cả việc tuần trước xảy đến, lúc cô bị mất hết sức mạnh đã biết bao văn bản cần phải kí, làm chức cao thì được đãi ngộ tốt, còn độ khổ thì cũng tăng lên không kém.

Trầm ngâm với đống đó đến tận 3 tiếng cho đến khi kim giờ chỉ đến số 11, cô đặt bút xuống, tắt màn hình hiển thị con số loằng ngoằng, biểu đồ thống kê, bản đồ địa hình. Cầm lấy chiếc áo khoác lại lên người, mở cửa tiến thẳng đến phòng Ryvan.

Gõ cộc cộc mấy cái, anh đã trả lời. Bộ dáng lạnh lùng muôn thuở, quen quá rồi. Thấy anh chăm chú dõi theo đống tài liệu đó thì đến ngàn giờ sau khuôn mặt đó mới ngẩng lên. Cô thì không đủ kiên nhẫn đến điều đó. Tính cô thẳng thắn ngay lập tức vào chủ đề và cô tin anh sẽ nghe điều cô nói, nghiêm túc


" Tôi muốn biết chân tướng ngày đó 3 năm trước."

Quả nhiên ánh mắt anh đã hướng thẳng đến cô nhưng ngoài lạnh lùng ra thì chẳng có gì khác:" Cô chạy vào phòng tôi để hỏi chuyện vốn dĩ đã biết đáp án?"

" E rằng cái đáp án không đơn giản vậy?" Rena ra sức phản bác đến cùng để moi ra được hết từ miệng Ryvan :" Họ đã làm gì gây hại đến trụ sở, hay họ đã biết được bí mật gì của anh?"

Giả thiết được đưa ra cô nói chưa một cái nào trúng tim đen của hắn, bởi vì khuôn mặt đó một lần chưa đổi, điềm tĩnh đến mức khó tin chứng tỏ cho cô thấy công phá bao nhiêu lần đều công ích. Đã vậy thì cô sẽ công phá đến độ không thể chống cự được nữa thì thôi :" Lúc đó, kế hoạch chưa được triển khai nên việc để lộ thân phận lúc đó vẫn nằm trong giới hạn của anh. Vì họ đã biết, để ngăn ngừa anh mới thủ tiêu?"

" Nếu là thật, cô sẽ giết tôi?" Ryvan quẳng đống tài liệu xuống bàn, cả người cũng dần đứng dậy đối diện với Rena, ánh mắt mỗi lúc một lạnh đi.

" Sẽ."

" Cứ cho là vậy đi." Ánh mắt của Ryvan không chút lay động.

Trong chốc lát Rena như sững người lại đi, rồi đôi mắt lại tối sầm xuống. Ha ha chẳng phải cô đã chuẩn bị tinh thần gì sao. Không cần phải buồn cho một con quỷ không có tính người. Đúng hắn đã ra tay tàn sát đồng đội cô tàn nhẫn đến vậy.

" Nếu ngày hôm đấy, tôi cũng có mặt, có phải anh sẽ giết luôn tôi ?"

Nét mặt cố bình tĩnh lúc đầu hiện giờ đã thay đổi. Đôi mắt phượng hoàng có ngọn lửa cháy trong đó đã nhòa đi như có nước đổ thêm, long lanh đến độ đau lòng. Giọng nói lúc nãy Rena đã cố kiềm chế nó lại để không run lên nhưng sao có thể vượt qua được tầm quan sát cao của anh được cơ chứ.