Hỏa Ca

Chương 158





Tư Hoàn giải thích thêm, ngoài công tắc có trong nhà chỉ một mình bà biết, chúng nó cũng có cửa khác để thông xuống dưới. Chừng đó thông tin vẫn còn thiếu.

Mọi việc hoàn tất cũng là lúc mặt trời sắp lên. Ryvan đang bàn giao lại công việc cho Lí Minh Triệt. Rena mải ngắm anh rồi lại ngước lên ngắm nhìn cảnh bình minh tuyệt đẹp. Hiếm lắm mới có mấy lần thế này vì quân đội không có biết được tương lai phía trước.

" Ngắm cảnh?" Ryvan đến chỗ cô.

" Ừm" Thẫn thờ đôi chút, Rena mới để ý đến sự hiện diện của anh :" Không cần phải chạy xô nữa, thì cứ bĩnh tĩnh thôi."

" Tôi ra trước." Anh thông báo quay người bước xuống.

Rena dời tầm mắt xuống bóng lưng anh chầm chậm dần. Cô từng kể cho Lan Nhi về suy nghĩ của mình về anh. Lúc đầu, cô luôn cho rằng bản thân chỉ cảm kích vì anh cứu cô mấy lần, dần dần sinh ra phần thiện cảm. Khoảng thời gian gần đây, hóa ra mọi chuyện sai hết. Tận bây giờ, dõi theo bóng lưng cương nghị đầy chững chạc, Rena vẫn thấy rung động, trái tim còn đập mạnh. Giây phút đó, cô mới hiểu rằng mình thật sự thích anh, nhiều hơn cả tưởng tượng.

Bình minh lên cao khi bước chân cô rời xuống theo anh. Và đó cũng là điểm dừng của dòng kí ức ngày hôm đấy.

Thoáng tỉnh dậy khỏi mối liên kết, trước mắt cô chỉ còn bóng dáng đồ vật nơi căn phòng cô nghỉ chân tại tòa thành của Ryvan.


" Tỉnh rồi?" Ryvan đứng dựa lưng vào khung ban công gần đó, mắt hướng phía ngoài cửa sổ thấy có tiếng động đằng sau, liền quay lại đối diện với Rena.

Thực hiện phép đi vào tâm trí người khác thế này mệt mỏi ê ẩm như vừa mới đánh trận, trong khi thực chất chỉ có mảnh ghép sức mạnh của cô đi vào sâu bên trong : " Anh thấy thế nào ?"

" Hắn đã không thể kiểm soát được tôi nhưng nguồn sức mạnh bóng đêm vẫn còn trú ngụ trong cơ thể. "

Rena ngước lên người anh, lớp vải băng trắng cuốn quanh vết thương trước ngực, hơi rớm máu còn sót lại.

" Tôi đã gặp bố mẹ anh" Rena hồi tưởng :" Nhờ có họ anh mới được cứu thoát"

" Không phải họ, cô mới là người cứu tôi" Ryvan tuyên bố rõ ràng :" Lời cô nói đã kéo phần lớn mặt tối của tôi, để cho nguồn sức mạnh của ông ấy được giải phóng." Hơi nghiêng nghiêng người tựa về phía cửa sổ, anh gần như bị phân tâm bởi khung cảnh ngoài kia, vẫn một khuôn mặt chìm vào trong bóng đêm đầy yên tĩnh

" Mọi chuyện trong đó anh đều nhớ hết" Rena cúi người xuống, lấy tâm tình tốt nhất của mình để kéo lại một đoạn kí ức xảy ra tại mặt tối của anh

" Ừ"

Rena bất giác không biết nói gì. Cô vẫn cứ đinh ninh rằng, ý thức anh ta bị kìm hãm, trở lại thành đứa trẻ ba bốn tuổi. Không ngờ lại nhớ rõ mọi chi tiết.

Ryvan tiến gần đến cô, ngồi bên giường khiến một bên lúm xuống. Rena né tránh ánh mắt của anh, bởi một tia đi qua cho thấy ánh mắt đó không phải của anh thường ngày, nó gợi nhớ cho cô về lại thời gian ba năm trước. Đôi mắt an tĩnh, cuốn hút vào vực sâu không đáy trong thế giới của riêng anh.

Tay anh bất giác đưa lên chạm vào gương mặt của cô, cứ thế trực tiếp áp lên má cô :" Lần sau đừng làm những chuyện mạo hiểm nữa."

Rena khẽ nghiêng đầu rơi xa khỏi anh, nặng giọng :" Tôi chẳng qua không muốn người khác xía vào chuyện của chúng ta."

Ryvan im lặng đi. Một hồi lâu anh mới rời giường, tiến gần đến cánh cửa không quên liếc nhìn lại thân ảnh nhỏ bé trên giường vẫn chưa chịu đoái hoài đến :" Nghỉ ngơi cho tốt"

Tấm ga giường nắm chặt ban nãy mới được buông lỏng, nhắn nhúm hẳn một vùng. Sao anh có thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy. Anh phải ghét cô, hận cô. Sao lại dùng lời nói dịu dàng đó trước mặt cô khiến cô ảo tưởng đến biết bao nhiêu lần. Tại sao không tiếp tục đối xử lạnh nhạt như thường ngày để cô càng ngày càng căm hận anh.

Một tay khẽ che đi đôi mắt dần nhạt nhào đi vì dòng suy nghĩ mâu thuẫn một mực trào dâng. Giờ cô đã hiểu. Phương thức tàn bạo nhất không phải bị nỗi hận nuốt chửng tâm hồn, mà là ngày ngày phải đeo lên chiếc mặt nạ lãnh khốc, để ngăn chặn tâm tư thật sự bên trong. Cô hận chính bản thân mình đã không quên được mọi điều liên quan đến anh, cô hận chính mình đã mất đi dũng khí để có thể giết anh.

*********


Nghỉ ngơi trọn vẹn một ngày, Rena đã có thể xuống giường, vận dụng ngọn lửa đều đặn như mọi lần. Mặc quần áo quân đội chỉnh tề bước xuống phía dưới, đã thấy Ryvan đã ngồi ăn từ lâu.

Bữa ăn im phăng phắc, lạnh ngắt như tờ này không phải lần đầu tiên Rena trải nghiệm. Trong một căn phòng với một người vốn dĩ đã lạnh, ở một nơi cũng lạnh nốt, chẳng thế tránh khỏi việc cô độc lạnh lẽo. Cô hơi liếc tầm mắt về phía anh, một đôi mắt mang đầy tâm trạng thật tối tăm. Tiếp tục với một bữa sáng chỉ có tiếng của dao dĩa đó.

Qua một quãng, cánh cửa sổ mới được bật tung , bóng hình Leon từ phía ngoài cửa sổ bay vào, trên người khoác trên mình bộ trộm. Cởi bỏ chiếc mặt nạ ung dung ngồi đối diện Rena, mỉm cười :" Có sức ăn được bánh mì nhiều thế này, khổ công ai đó lo lắng cho cả ngày, haiz." Leon khẽ ám chỉ đến Ryvan đang ngồi cạnh uống cốc cà phê bình thường đó.

" Đói thì phải ăn, không lẽ để chết đói." Mới sáng sớm đã bị ngay người anh trai trêu chọc thật đúng chẳng còn gì tuyệt vời hơn để phá bĩnh trật tự vốn có của căn phòng.

Leon vớ ngay đến chiếc bánh mì ở đĩa bên cạnh :" Nói đến đói, ăn trộm cả đêm bây giờ không ăn có khi cũng chết thật."

" Đến bao giờ, anh mới dừng việc trở thành trộm"

" Tài sản của cả vương quốc lại chỉ gói gọn trong vài lần thì anh đã không cần phải tốn nhiều công sức mấy tháng. Kể ra cũng vui, coi như trải nghiệm một chút phá cách, cân bằng giữa trộm với cảnh sát. Hôm nào em cũng nên thử"

" Không, cảm ơn" Rena phũ phàng từ chối. Cảnh sát trưởng trở thành trộm đã đủ chấn động cả một thành phố. Nói đến cô, một thượng tướng đứng trong hàng ngũ cao nhất phải đi ăn cắp vào buổi đêm, để người ta biết được danh dự chỉ có ném đi vào xó.

Thành ra bữa sáng có sự có mặt của ba người, chỉ có hai người lên tiếng trò chuyện. Một người ngồi giữa thì im lặng chăm chú vào đống giấy tờ được bày sẵn.

Giữa chừng cuộc nói chuyện, Rena sực nhớ ra còn một vấn đề quan trọng cô đã bỏ vào di vãng:" Khi em bước vào tiềm thức của anh ta, ngài Alvin có nói với em về nguyên nhân chủ chốt khiến cho cuộc chiến mười ba năm trước thất bại"

Quả nhiên chỉ cần nói đến Vacrina, kể cả người có quan tâm đến quân đội như Ryvan cũng phải chăm chú lắng nghe. Leon dần nghiêm túc lại để đi sâu hơn vào việc cần bàn.

" Ngài ấy nói trong hàng ngũ Vacrina có người phản bội"

" Phản bội?" Đó thật sự là một tin chấn động. Hàng ngàn năm trước bốn vị thần còn lại đã thề trung dưới lưỡi kiếm của hậu duệ phượng hoàng. Truyền thống đó kéo dài mãi đến thời kì nữ hoàng Arrianna cai trị.

Leon ngẫm nghĩ, tay khẽ chống lên bàn :" Phản bội vì lí do gì?"

" Quyền lực của người đứng đầu." Ryvan đưa ra giả thuyết gần như có thể đưa đến đáp án chuẩn xác nhất " Tham vọng chưa bao giờ có giới hạn kể cả đó có là vị thần."


" Nói cũng đúng, nhưng vì nguyên do là gì chúng ta vẫn cần phải biết kẻ đó là ai, và hiện tại hắn đang ở đâu." Leon nói :" Loại trừ việc cha của Ryvan và cha mẹ của chúng ta ra thì còn ba người nữa."

Leon đưa ra những lời đó, Rena phải cho rằng đúng. Không phải vì đó là bố mẹ cô, khi phân tích kĩ lưỡng thì mới thấy tỉ lệ phản bội diễn ra ở họ rất thấp. Một người vốn dĩ đã đứng đầu Vacrina, cha cô sau khi cưới mẹ thì đã gần như có quyền lực cai trị ngang hàng. Dựa trên mọi tiếp xúc của chính bản thân của mẹ và cha ra thì gần như không có khả năng.

" Vậy chỉ còn ba người." Rena nghĩ đến ba vị thần còn lại kim, mộc, thổ.

Cả căn phòng lại tràn ngập không khí căng thẳng

" Mệt thật" Leon vươn vai :" Đang cần tìm đủ thành viên để tham gia trận chiến giờ lại còn phát sinh thêm việc phản bội."

Đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, Leon tiến lại gần cửa sổ :" Tôi có việc đi trước, hai người ở lại vui vẻ. Tạm biệt"

Nhảy vù vào không trung biến mất như chưa hề tồn tại. Rena cũng chỉ thở dài để đáp lại cho việc bất mãn của mình.

Ryvan gập lại tài liệu, bước hẳn người đi ra :" Khoảng mười lăm phút nữa, tập trung trước sân máy bay, chúng ta về trụ sở."

Uống cốc nước lại trên bàn để kết thúc bữa sáng gọn nhẹ, cô chỉ kịp đến gặp quản gia Trịnh Hàn để nói mấy lời tạm biệt. Ông cũng cảm kích cô rất nhiều vì việc đã giúp Ryvan thoát khỏi lời nguyền buông bám lấy chục năm qua.

Đi nhanh về phía máy bay riêng tư của cô, cô thấy anh đã đứng chờ sẵn mở ngay cửa từ khắc nào còn không biết. Cả chiếc chìa khóa cô để trên bàn cũng đã bị anh đem đi từ lúc nào để khơi động.

Nhẹ nhàng đi lên phía trên, cô lại để cho anh lái, mình ngồi ghế lái phụ. Mọi thứ diễn ra đều đặn như những gì vốn có của nó. Cả hai đều không biết rằng khi đáp xuống trụ sở quân đội, là một cơn giông tố kinh hoàng đang chờ đón.