Hỏa Ca

Chương 188





Eddric đứng ngoài, xem kịch vui, nói:" Thủy thần, ngươi nghĩ nguồn nước kia có thể trụ được bao lâu, để tránh được cái gì, trận chiến này ta thắng rồi, kể cả ngươi có chết chỉ cần ta giải ấn trú, thì ta vẫn sẽ còn sống."

Leon cười, ánh mắt lóe sáng lên một ý nghĩ nguy hiểm nó khiến cho Eddric dần trở nên bất an.

Được một lúc lâu sau, hắn định giơ Thủy Nhị Long lên đánh, thì bất chợt cả cơ thể dần bất động. Tay kiếm rung lên, dần buông lỏng khỏi tay hắn, mặt mày tím tái, hắn giơ tay ôm lấy cổ họng, gần như hắn cũng không nói được. Thoáng nhìn vào quả bóng nước kia, hắn nhận ra kế hoạch của Leon, không ngờ hắn lại tự dìm chết chính mình trong chính nguồn sức mạnh kia. Hắn định để hết dưỡng khí để cùng chết sao.

Nói có thể chém vỡ được khối nước kia thì có thể nhưng tốn thời gian bao lâu thì lại là chuyện khác. Giờ đây cơ thể bị thiếu dưỡng khí, Eddric không thể tập trung vào việc có để đánh vỡ nó. Thời gian trôi qua lại càng nghiêm trọng, dần cơ thể ngã dúi xuống, một lời hắn cũng không thể cất lên nổi, vì vốn dĩ cổ họng đã bị ăn mất.

Hắn nghĩ rằng bản thân làm thế thì sẽ giải được ấn chú sao. Đừng có hòng.

Bên trong nguồn nước, luồng khí trong suốt, màu máu đã dần lan rộng. Mặt ngươi nào đấy cũng dần tái nhợt, nhưng chưa hề mất đi nụ cười, anh vẫn đang thấy thỏa mãn với kế hoạch của mình. Trò chơi này anh sẽ đặt cược chính mạng sống của mình. Để xem tên kia có dám hi sinh mạng sống của mình để chết cùng anh.


Một phút

Hai phút

......

Sáu phút.

Gần như cả hai đều đã đến giới hạn. Tất cả đều đang chờ đối phương chủ động buông thả nhưng có vẻ đều cứng đầu như nhau nên mặc cho mọi vật đang chìm trong tối đen thì cứ kiên trì đến phút cuối cùng. Có vẻ thể chất vẫn khác hẳn con người, trung bình thì họ chỉ tối đa được năm phút. Anh đã đi gần đến bảy phút, tâm trí vẫn còn sống. Mọi vật xung quanh đều im re, một cuộc chiến sống của hai đối thủ cuối cùng phải kết thúc như vậy sao?

Tám phút, Eddric không thể chịu nổi, hắn lập tức biến trở về hình dáng cũ. Không chậm trễ một giây nào hết, khối nước vỡ tung, Thủy Nhị Long chém phập xuống chéo qua phần mặt, gây bên vết máu trên cơ thể trắng toát của Eddric. Hóa ra là vậy, hắn vốn chỉ có một màu trắng toát, ngoài đôi mắt màu vàng nổi bật nhất thì giống như các nhân tố khác đều dựa vào việc sao chép để hình thành.

Bị đau đớn nhưng rốt cục người vừa thoát khỏi cái chết kia vốn đã thiếu lực nên còn đủ sức chém này vậy vẫn còn tốt lắm, đủ để chọn ra người chiến thắng của cuộc chiến này. Eddric nằm lăn trên đất ôm lấy miệng vết thương, hắn nhìn Leon. Thật không ngờ tên thủy thần này dám đánh cược đến cả hơi thở của hắn để triệt hạ mình. Hứng chịu bao nhiêu vết thương để giảm đi năng lực của hắn, chờ cơ hội lơ la giam lỏng vào trong cái bẫy chết người này.

" Ngươi thua rồi, quý ngài sao chép." Cả ngươi Leon lảo đảo quay lại chứng kiến vết chém của mình.

" Ta chưa từng gặp tên nào như ngươi." Tên này quả thực nhìn ngoài vẫn còn cảm giác chưa thể khám phá hết được toàn bộ sự thật bên trong.

" Giờ thì đã gặp." Leon cười đến phút cuối, hơi thở đang nặng hệt như cái trì.

" Có phải vì hậu duệ phượng hoàng và vị thần sa ngã." Nghi vẫn cuối cùng Eddric có thể giải mã được ý trí của tên này quật cường đến thế nào. Dựa vào mối quan hệ, cả ba người bọn chúng đều có một mối liên kết gì đó không thể biết được.

Nụ cười thoáng qua trên bờ môi tái nhợt của Leon:" Phải, vì hai người họ ta có thể làm bất cứ điều gì."

Âm thanh của tòa nhà sụp đổ, Leon lê bước ra khỏi đó, anh phải mau chóng về, ngay lập tức. Tất cả sinh lực còn sót lại anh đã để vào phát chém kia, không thể vung nổi kiếm nữa. Nếu còn vung anh sợ sẽ không thể thoát ra được khỏi tòa lâu đài, này và sẽ không thể gặp được hai người họ lần cuối.


Phía bên trong, đá rơi đầy chắn ngang toàn bộ lối đi. Thời điểm anh đi ra khỏi đó, mọi thứ cũng sụp đổ.

Cách đây rất xa, Rena sau một hồi tra tấn kinh điển trí óc, cô đã lập tức xin về phòng để nghỉ ngơi hồi sức. Ngồi trên cái ghế, khẽ đung đưa, cô còn mải nhìn đồng hồ. Hình như vẫn chưa tối, vậy vẫn chưa thể gọi được cho Ryvan. Sao mới đi cách đây mới có mấy tiếng, đã thấy nhớ thế này.

Nghĩ lại cảnh tượng tối qua cô làm cùng với anh cùng với mấy thứ thanh âm mắc cỡ, đó mặt Rena bất giác đỏ bừng lên. Đến hiện tại, cô còn không nghĩ Ryvan lại có cảm giác đó với phụ nữ. Một cái mặt quan tài ngày nào cũng chỉ nghỉ đến chiến sự cứ như lần đầu tiên bộc lộ ra mới mạnh bạo đến thế.

Tiến đến cây đàn piano, cô định ngồi sáng tác bài hát mới để dần quên đi những chuyện liên quan đến Ryvan. Tiếng giấy bút, tiếng gió thổi từ ngoài vào làm thoáng mát cả căn phòng, tâm tình Rena cũng dần thoải mái hơn. Cứ thế ba mươi phút sau, tiến độ đang cực tốt, đang theo dòng cảm xúc của nhạc điệu. Thì tiếng bịch trên cửa sổ làm cô lỡ mất đoạn hay, đèn tự nhiên còn tắt tối om hẳn. Người tự dưng nhảy vào ban công của cô vào ban đêm thế này thì chỉ có một người. Leon.

Chẳng cần nhìn mặt, thấy cái bóng dáng cô liền chạy qua, âm thanh có mấy phần trách cứ:" Anh có thể đi vào lối bình thường, đừng đi cửa thế này nhỡ có người phát hiện."

Người nào đó vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ cười trong bóng tối, hiện thân vốn dĩ đã trở về trang phục trộm thường ngày, lờ mờ thấy tướng giống, Rena hỏi:" Anh vừa mới đi làm ở chỗ nào về?"

Leon vẫn một mực im lặng, Rena đã phát hiện ra sự bất thường, hơn nữa gió thổi qua còn đem theo mùi máu tươi còn mới, cô đến gần chỗ anh. Dưới tác dụng của trăng, hình ảnh còn trở nên rõ nét hơn nhìn qua phía mặt bên trước đã thấy có vết thương bên bả vai sâu hoắm, lại còn nhiều vết xước nhỏ, kia liền toang hoảng loạn:" Anh...có chuyện gì?"

Đống thương tích này đâu phải chuyện đùa, để lâu ngay cả thân cũng sẽ chết. Cô vội quay người, định chạy đi:" Để em thông báo cho Trịnh Vực Khước, ông ấy sẽ đến ngay."

Chưa kịp đi, bàn tay cô được bàn tay lớn của anh kéo lại, trên tay cô còn dính máu tươi. Cô bất ngờ, vùng ra:" Anh...làm gì thế. Mau buông ra, vết thương..."

" Nghe này, Rena." Anh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói thều thào giống như người sắp chết, nụ cười anh sau bóng tối vẫn còn thanh thản, chỉ có điều giọng điệu cười cợt cô giờ đây đã không còn:" Mười ba năm trước, anh đã không thể cứu em và mẹ. Ngày đó, anh đã thề rằng gặp lại được em, anh nhất định sẽ bảo vệ em, ít nhất cho đến khi có người khác thay anh."

" Anh nói lung tung cái gì vậy hả?Em..." Cô không thể nói nổi lời nào nữa, âm thanh anh nói cô cũng chỉ mới loáng thoáng được mấy chi tiết quan trọng, cô chỉ nghĩ đến tình trạng của anh.

Leon cười ra tiếng, thể trạng dần yếu đi.


" Leon, em không thích đùa. Anh dám chết sao, Vacrina còn chưa hồi sinh, anh còn chưa trả nợ xong cho em. Không được chết, em không cho anh chết." Dòng nước mắt bắt đầu chảy ra, tay cô chạm vào sau lưng anh, bắt đầu thấm dần ra tay cô. Một vệt dài còn lộ cả mảng thịt ra, lòng cô bây giờ đau như sắp có ai chém nó. Rất đau, rất đau.

Trong lòng Rena, nỗi nghẹn nào chua xót đã dâng lên thành nỗi đau đớn vô tận. Cô kìm nén để không khóc thành tiếng, lắc cái đầu nhỏ nhỏ, tâm trí giống như ai đóng băng vậy. Vô thức, cô vẫn chỉ nói vài câu:" Em sẽ không tha thứ cho anh"

" Anh chỉ ngủ một chút thôi. Tỉnh dậy sẽ cùng nói chuyện với em." Mắt anh dần nhắm lại.

" Không...em....xin...anh" Vỏ bọc cứng cáp đã bị phá vỡ hoàn toàn, lộ ra vẻ yếu đuối. Cô không còn sức lực để đẩy anh ra, dường như đã có ai đó ngăn cản cô để cứu lấy anh. Vòng ôm của anh vòng qua sau lưng, giống như cô không thể buông ra vì sợ làm anh đau nhưng đến giờ phút này, ai nói cho cô biết mình phải làm gì được không?

Hơi thở nặng nề cứ thế đâm vào lòng Rena. Máu chảy xuống tay, toàn bộ người đều bao bọc bởi mùi vị máu tanh. Không khí buổi đêm kéo xuống, sự tang thương giống như cái kén đã chọn lấy nhốt cô vào trong, cô không thể nào thoát ra được.

Dần không còn tiếng nói nào nữa, nhưng cánh tay Leon vẫn ôm trọn cô. Cả thân người to lớn đã bao bọc cô em gái bé nhỏ của mình đến phút cuối của cuộc đời. Thân ảnh dần đổ xuống, Rena nhanh chóng đỡ lấy anh, để cả người anh dựa vào mình, cô tức tốc lắng nghe nhịp tim trong lồng ngực anh, mong ngóng để thấy được tia hi vọng sống còn cứu vớt lấy anh. Thế nhưng chỉ có một sự im lặng ở giữa luồng gió lạnh buốt trôi chảy qua.

"Leon...Leon...Leon" Rena gọi mãi trong tuyệt vọng nhưng không có ai đáp lại cô. Dòng nước mắt cứ thể chảy xuống giống như muốn cuốn trôi luôn đôi mắt phượng hoàng này vậy.

Màn đêm hôm đó, đám mây che kín bầu trời. Không có lấy một tia sáng nhỏ nhoi từ ngôi sao, hay từ mặt trăng nào hết. Phía căn biệt thự khổng lồ, tiếng hét tuyệt vọng thảm thương phát, đau rát cả cổ họng của một cô gái, cứ vang dội ngày càng rát, ngày càng lớn. Giọt nước mắt đau thương một mực chảy xuống nhòe đi dung nhanh tuyệt mĩ. Gương mặt lặn vào trong cõi vĩnh hằng vẫn nở nụ cười hạnh phúc.