Hỏa Ca

Chương 214





Trụ sở quân đội

Tại phòng họp thông thường nhất bầu không khí u ám tiến vào mọi ngõ ngách tâm can của những quản trị cấp cao. Một người đàn ông trung niên từ trong bàn, khẽ đập xuống, bộ dáng ông ta rất mất kiên nhẫn:" Sao có chuyện hoang đường như vậy. Nơi này được tự xưng là thành trì bất tử, bọn tàn dư còn sót lại của tổ chức M có thể xâm nhập vào?"

Lí Minh Triệt sau mấy ngày phục hồi, trên trán anh còn có băng gạt màu trắng cuốn quanh, đẩy gọng kính màu đen lên khẽ khàng nói:" Kẻ địch tồn tại chứng tỏ chúng nó vẫn có khả năng phản động, huống hố chi tổ chức M đã được quân đội ta chống chọi mấy năm. Sự kiện ngày hôm đó có thể chỉ nhằm che mắt."

" Vậy mục đích bọn chúng tấn công để cảnh cáo?" Một người khác đưa ra giả thuyết.

" Có thể là vậy. Từ suy đoán, quân đội hiện tại chưa mất thông tin mật quan trọng nào nên có thể an toàn." Lí Minh Triệt hết sức kín đáo và che đậy cho sự thật đằng sau.

Mọi người trong phòng họp suy đoán đủ mọi dữ kiện có thể đưa đến một kết quả rõ ràng.

Hiện tại Ryvan vẫn ngồi dựa lưng vào trước ghế, lắng nghe bọn họ nói. Nửa lời cũng không thèm nói.

Một khi dần mất kiên nhẫn, anh cũng không muốn ngồi nghe, đã lạnh lùng tuyên bố:" Tôi sẽ mau chóng điều tra, sớm cho tất cả một câu trả lời."


Dứt lời Ryvan dứt khoát bước ra khỏi phòng họp, mặc kệ tất cả bọn quan chức bên trong mắt vẫn tháo láo trước hành động của ngài đại tướng. Thường cuộc họp sẽ vô cùng căng thẳng, kéo dài ít nhất phải từ ba tiếng trở lên. Không khí trong phòng sẽ mỗi lúc ngột ngạt. Có hôm tâm trạng đại tướng xấu đã ảnh hưởng đến những người khác.

Thậm chí có một người đã tụt huyết áp chỉ sau vài canh giờ. Trước lúc vào cuộc họp hôm nay, tình hình vốn đã nghiêm trọng thêm cái sát khí của ngài ấy, người người đổ mồ hôi lạnh như suối suýt thấm đẫm cả cái áo. Vậy cuối cùng chỉ còn chưa đến ba mươi phút đã tan họp. Chuyện lần này là sao đây?

" Hiện tại bọn họ đều tin vào những điều chúng ta nói có thể tránh được dị nghị về sau." Lí Minh Triệt vẫn nghiêm túc nói toàn bộ trọng điểm chính của ngày hôm nay:" Tầng bốn đã ưu tiên sửa phòng của ngài và phòng luyện tập. Còn phòng của thượng tướng dự kiến trong tối nay."

" Kiên nhẫn của tôi có giới hạn." Ryvan lạnh lùng phất áo choàng, từ nãy đến giờ kéo dài khắp cả khu tầng vẫn chảy một luồng sinh khí rợn người.

" Rõ." Ngưng lại một giây, Lí Minh Triệt nhớ đến vấn đề cấp bách liền hỏi trước:" Đại tướng, có nên nói cho mọi người ở đội số hai và cùng với người tham gia kế hoạch biết chuyện này không?"

" Chưa vội."

" Vâng."

Bước chân vội vã đã lượn trước Lí Minh Triệt xuống thẳng tầng bốn. Giờ anh mới có thể gập đống tài liệu này, lặng lẽ thở dài. Mấy ngày hôm trước, khi đại tướng tỉnh dậy trong cơn mê, cơ thể bị vết thương cũ tái phát, cộng thêm vết thương mới đã suýt mất mạng. Thời điểm đó, chỉ chậm một giây thôi, thì không biết thế nào. Anh còn nhớ khi mình còn trong vô thức, đã thấy bóng dáng của Leon cùng với Trịnh Vực Khước đã có mặt kịp thời để chữa trị.

Hai ngày sau đó, thì đại tướng tỉnh dậy. Thần sắc vô cùng kém, gần như sắp trở nên điên cuồng. Ngày hôm đó lần đầu tiên trong đời anh đã thấy được một mặt khác của đại tướng. Khiến người ta vừa buồn vừa sợ hãi.

" A, anh chàng trợ lí của Ryvan." Ngữ điệu vui vẻ phía sau truyền tới đánh thức Lí Minh Triệt về với thực tại.

" Anh mới đến sao?" Thấy bộ dáng nhởn nhơ vui vẻ của Leon, Lí Minh Triệt càng thấy bất ngờ vô cùng.

Leon gật đầu, đáy mắt vẫn tràn đấy ý cười:" Mới đến, haiz ngồi trong phòng chỉ ăn mỗi mấy cái thứ đồ nhạt nhẽo, vết thương còn phải đợi mấy ngày mới được tắm gội. Cơ thể tôi sắp thiu hết chỗ nổi rồi."

" Mừng vì vết thương của anh đã ổn." Lí Minh Triệt càng lộ vẻ mặt khả nghi. Một người rõ ràng thì điên cuồng chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn loạn đến ngày ngày đều trưng ra cái bộ mặt làm người ta hoảng sợ. Sao giờ lại có người có thể vẫn vui tươi được với cuộc sống vậy chứ.

" Ngài ấy đang ở tầng bốn." Lí Minh Triệt vừa nói vừa hướng Leon đến thang máy, tận tình bấm mã số để nó chuyển xuống dưới. Mấy lần đều liếc liếc mắc sang để xem trạng thái. Người này bị tê liệt mặt hay sao lại có thể cười mọi lúc mọi nơi trong hoàn cảnh này.

" Anh không lo đến tình trạng của thượng tướng sao?" Lý Minh Triệt rốt cuộc cũng không nhịn để hỏi. Vẫn thấy mọi thứ quá quái lạ.

Đặt hai tay ra sau trán làm điểm tựa, ngẩn ngơ rồi vẫn nở nụ cười bình thường:" Lo chứ, nhưng tôi không muốn buồn vì thực sự chỉ có một mình cậu ta thôi đã đủ khiến cho vài người chết cứng rồi."


Tiếng thang máy dừng tại tầng bốn, Leon chạy ra, tay hướng ra đằng sau vẫy chào tạm biệt Lí Minh Triệt không ngoảnh đầu, hướng thẳng về phía phòng luyện tập. Lí Minh Triệt chỉ còn bất giác đi làm nốt nhiệm vụ của mình.

Mấy ngày qua đã trở thành một điều khó khăn. Vì để tránh tai mắt của người trong quân đội, anh đã phải làm giả rất nhiều chứng cứ, còn phải đi góp mặt thay lời rất nhiều cho đại tướng trong nhiều cuộc họp. Bất di bất giác cũng không kéo dài quá lâu nên hôm nay ngài ấy mới tham gia một buổi. Lòng bỗng giác nặng nề hơn vạn lần, mong sao mọi thứ sẽ trở về đúng quy trình của nó.

Trong phòng tập. Một bức tường được bao phủ bởi băng tuyết dày đặc đông cứng, đặt chân vào đã truyền đến nỗi tê tái không thể kháng cự. Leon bất giác run bần bật. Cái tên này luyện gì sắp biến nơi này thành âm mấy chục độ. Người thường vào đã sớm chết thành băng rồi.

Ở giữa phòng, bóng hình màu đen, lượn đi lượn lại trong không trung. Bao bọc ngọn lửa xanh lạnh giá cùng khối băng tạo thành bức tướng cứ liên tục bị Huyễn Cốt Khí đả kích hết lần này đến lần khác. Các chiêu thức đều phóng ra liên hồi, trực giác nhạy bén được kích thích dày đặc, sắp tàn phá nơi này trở về tro tàn nhưng tất cả đối với Ryvan đều không quan trọng.

Đầu anh liên tục tràn đầy cảnh tượng ngày hôm đấy diễn ra trước mắt mình. Cảnh tượng anh bị hắn đánh bại, cảnh tượng cô dần dần rời xa anh, dần rơi vào vòng tay kẻ địch, đến bây giờ đã hóa thành một nỗi ám ảnh còn hơn cả những gì anh chịu đựng khi cô hận anh.

Phát băng cuối cùng, một âm thanh chói tai đã tàn phá cả nền nhà đến nỗi suýt sụp xuống. May chừng công nghệ vẫn không thoát khỏi cơn thịnh nộ của thần.

" Đỡ hơn chút nào không?" Leon tiến tới đập vai lên người bạn tốt ngồi sụp xuống nền nhà, đôi mắt chưa vì thế mà bớt tàn khốc hẳn đi.

" Không."

" Còn đang là bệnh nhân làm quá cố không chừng sống kiếp liệt giường không tránh khỏi đâu. Bình tĩnh lại nghỉ ngơi vài ngày đi." Leon tiếp tục khuyên nhủ.

" Tôi đang rất bình tĩnh." Ryvan ngồi hẳn xuống, tay buông lỏng Huyết Cốt Khí. Tinh thần nhờ thế đã được thả lỏng thư thái.

Leon bình thản ngồi bên cạnh:"Người làm bạn lâu ngày đã quen rồi, ở đây không có nhiều người, cứ thoải mái bộc lộ đi. Ngay cả tôi cũng chỉ dám trước mặt cậu mới có thể làm thế."

Anh không phải dạng đùa dai đến mức trong tình trạng người mình ra sức bảo vệ và yêu thương chục năm nay đột nhiên bị bắt cóc, thì còn có thể cười đùa. Có thể lâu năm hình thành đã rèn rũa thói quen có thể đóng giả thành thật nên không ai có thể biết.

Ryvan cũng vậy. Trước mặt người khác, anh có một vẻ. Nhưng chỉ khi đứng trước mặt những người quan trọng thì có đôi phần cũng được thay đổi.

" Thuốc sáng chế đến đâu rồi?"

" Trịnh Vực Khước với người của Hashe đang tranh thủ làm. Không chừng mấy ngày sau sẽ hoàn thành. Chúng ta có thể tin tưởng họ."

" Bảo họ gấp rút thời gian lên." Âm thanh từ giọng nói Ryvan mỗi lúc một lạnh đi. Mặc dù nhiệt độ trong phòng đã sớm giảm dần nhưng ngay cả người bên cạnh cũng thấy ảnh hưởng bởi sát khí.


Ánh mắt Leon sau một giây bỗng chốc đã làm anh trở thành một con người hoàn toàn khác:" Yên tâm đi, không chỉ mình cậu muốn nhanh đâu. Ngay cả tôi cũng không chờ được để giết sạch bọn chúng."

Màu xanh biển đó như chìm sâu xuống đáy, cực kì tàn nhẫn, cực kì mãnh liệt giống một dòng thủy triều ào ạt cuồng nộ.

" Lâu lắm không thấy cậu để lộ ra ánh mắt đó." Ryvan nhàn nhạt phán một câu trong khi anh không biết rằng bản thân mình cũng dần đi theo con đường đó.

Hai người đều rất khác biệt, một sự khẳng định chắc chắn. Tính cách một người thì đã ở trên núi, một người dưới biển, không thể nghĩ ra được một điểm gì hòa hợp. Có lẽ khi bước vào một ranh giới nào đó thì có khi đã vô tình tạo nên yếu tố chung nhất. Không phải nói đã có từ rất lâu.

" Cô ấy đến phút cuối vẫn còn đặt niềm tin vào tôi." Nụ cười bi thương của Rena cùng với giọng nói nghẹn ngào đó làm tim Ryvan mỗi lúc một quặn đau.

Leon nhớ đến mỗi cung bậc cảm xúc của Rena khi mọi thứ liên quan đến Ryvan đều chạy đến tìm anh đầu tiên để trút giận, không khỏi tạo nên một nụ cười mờ nhạt trong anh:" Đừng có hành hạ bản thân, Rena biết con bé sẽ buồn lắm đấy."

" Nếu cô ấy còn ở đây." Sự đau khổ lan tràn khắp khóe mắt của Ryvan.

" Nếu dựa vào tình trạng bây giờ của bọn mình, chắc hẳn cậu cũng biết không thể nào cứu được con bé. Ngược lại còn khiến tình hình tồi tệ hơn. Hắn ta thật sự ở một trình độ khác." Khi đến gần trụ sở xảy ra cuộc chiến, Leon đã có trải nghiệm đối với vị thống lĩnh của Milquynus. Người hiếu thắng như anh đến giờ đã có phút do dự.

" Có thể chỉ còn sử dụng đến biện pháp đó." Ryvan khẳng định chắc chắn từng câu chữ, bàn tay vô tình đặt lên bên ngực trái siết mạnh lại.

Leon biết anh đang nói về cái gì và biết nó thực sự nguy hiểm nhưng anh biết mọi lời nói khuyên căn để có thể làm Ryvan rút lại ý định thì sẽ sớm thua cuộc:" Nó sẽ ăn nuốt tinh thần cậu nếu bất thành."

" Có lựa chọn khác sao?" Cách duy nhất để tăng được sức mạnh trong một thời gian sớm nhất không thông qua luyện tập lâu dài chỉ còn có thể mạo hiểm.