Hỏa Ca

Chương 222





" Công chúa, công chúa." Feelic đi từ ngoài cửa sổ bay vào, giọng hớt ha hớt hải chạy một mạch thẳng đến lên giường Rena.

Rena ngồi dậy để Feelic ngồi vào lòng mình, khẽ nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, cô chợt hỏi:" Ngươi vừa nãy đều dành toàn bộ thời gian đi về lâu đài à?"

" Không đâu, tôi đi trộm cái này nè." Feelic cười hì hì lấy từ trong người một quyển sách màu đen, bên trên có rất nhiều hoa văn quái dị nhưng độc nhất vẫn chính là đầu sói được chạm khắcc tinh xảo có ngay giữa bìa.

" Chìa khóa để mở cánh cổng đây sao?" Rena cầm quyển sách vân vê nó một hồi lâu.

" Vâng, nhân lúc tên đó với ngài đi ra khỏi lâu đài, trùng hợp tôi về đến đây nhận ra được chủ nhân của ngày hôm đấy, nhân lúc cô ta mất cảnh giác đã lấy cắp được." Feelic tường tật hết mọi chuyện.

" Đơn giản đến vậy?" Có được thứ mình muốn nhưng đó lại càng gây nên cho cô một nỗi bất an. Quyển sách này nằm trong tay của một vị tướng Milquynus, tại sao lại có thể bị trộm nhanh như thế.

" Tôi cầm quyển sách này cứ tưởng có lớp bảo vệ hay gì đấy nhưng hình như nó chỉ là một quyển sổ ghi chép thông thường." Feelic gãi gãi đầu:" Toàn những thông số gì đó đọc chẳng hiểu gì hết."

" Quyển sổ ghi chép thông thường?" Rena có phần khó tin bèn lật bên trong xem. Phía ngoài đã không cảm nhận được một nguồn năng lượng lớn lao lắm, đến vào phía nội dung đúng như lời Feelic nói không có thần lực gì cao siêu tồn tại:" Vậy sao ngươi chắc đây là quyển sổ chúng ta muốn."

" Tôi chắc chắn mà." Feelic dùng trí nhớ của mình lặp lại một lần nữa, nó khẳng định mình không hề sai:" Hình dáng này rất đặc biệt, thậm chí cô ta đi ngủ cũng ôm nó khư khư như bảo bối."


Càng nói càng thấy có vấn đề, Rena quyết tìm tòi xem phía bên trong này hi vọng sẽ có một manh mối nào đặc biệt để chứng mình nó đúng. Bên trong toàn những thông số rất loằng ngoằng, hình ảnh tương đối khó hiểu, chữ thì không phải ngôn ngữ bên cô đọc cũng chỉ thấy ong ong.

Thế nhưng dựa vào nhiều năm làm trong quân đội nếu trình bày theo hình thức này giống như các chiến lược tính toán kỉ mỉ. Hình ảnh thì lại dàn dựng giống một đội hình ra trận. Dù không hiểu lắm nhìn qua hình ảnh một chút, cô đã lờ mờ đoán được cách làm. Chỉ dựa vào từng này nhưng đó hoàn toàn là một cách làm xuất sắc. Vậy hẳn người này chính là quân sư ở đây.

Rena bước ra chỗ cửa sổ nhòm xuống phía dưới, vẫn có lính canh đều đặn, khó lòng chạy thoát.

Feelic nhận ra được mối lo ngại bèn tự tin nói, thỉnh thoảng còn vỗ ngực mấy lần:" Công chúa không cần phải lo tôi cũng đã rà soát lối đi an toàn để tránh được bọn chúng rồi, cứ giao trọng trách cao cả này cho tôi."

" Ta không chắc, ngoại trừ lính canh ra tên thống lĩnh kia, hắn sẽ không để cho chúng ta dễ dàng chạy thoát." Nỗi lo này chồng chéo nỗi lo kia làm Rena cần phải tính toán rất nhiều yếu tố gây trở ngại.

Feelic lại nói thêm điều nữa:" À, về hắn ta. Người có thể yên tâm, tôi có nghe lén được mấy cuộc nói chuyện thấy bảo hắn sẽ rời lâu đài ngày mai để đi đâu đó, chắc sẽ không đến đây đâu."

" Như ngươi nói chỉ còn ngày mai mới chính là thời cơ tốt nhất của chúng ta." Sự kiện trùng hợp này xảy ra làm cô không thể ngờ tới, lại có thể thuận lợi để thoát ra đến thế.

" Vâng."

" Ngươi cái gì cũng đều nắm rõ như trở bàn tay." Rena vuốt đầu Feelic lộ rõ vẻ tán thưởng.

Được người khác khen mình, mặt Feelic có phần ngại đi, tự sướng cười cười suốt cả một quãng trong khi miệng nói thì không hề cảm kích.

Rena lấy được tinh thần nhưng nếu muốn nó hoàn hảo toàn bộ thì tối nay cô buộc phải nghĩ ra một cách an toàn nhất. Nếu nguồn thông tin ở cuốn sách này có thể giúp được điều gì cô sẽ nghiên cứu nó đến cùng. Không chữ, có ảnh thì vẫn có thể lờ mờ đoán ra được chúng nó nói lên cái gì.

" Đường mà ngươi nói đã đi khám phá chưa?" Rena hỏi lại bắt đầu lật lật các trang giấy.

" Ơ, phải khám phá à?" Feelic ngu ngơ hỏi lại.

" Đường đi đến đó nếu ta là người viết quyến sách này và là một quân sư sẽ nghĩ ra những cách phòng thủ tốt nhất trong lâu đài, và ngăn cản người khác tiến đến gần cánh cổng." Yếu tố cánh cổng đối với Milquynus ở đây rất quan trọng nên chắc chắn phải có cách phòng thủ. Thêm nữa việc Feelic tìm ra được một con đường hoàn hảo đó sẽ rất giống như tự chui đầu vào rọ. Nên hẳn phải nghiên cứu rất kĩ.

" Ngài nói đúng, tại tôi hấp tấp quá, hihi." Feelic cười gượng.

" Không sao, có được thế này là nhiều." Rena vẫn thấy rất vui mừng. Nếu thành công chỉ cần qua đêm nay cô có thể trở về nhà, trở về bên cạnh anh rồi.

********


Bên phía trụ sở quân đội.

Ở căn phòng luyện tập của Ryvan trắng xóa một vùng. Chỉ có điểm nhấn phía dưới màu đỏ được vẽ những hình thú quái dị sắp xếp lại với nhau tạo nên một hình tròn đầy mẫu mã không tài nào phân biệt được.

Trịnh Vực Khước đang làm nốt vòng tròn luân hồi, đẩy cặp kính đen râm lên, hướng về phía Ryvan nói vài lời:" Ngài có thể vào."

Ryvan mặt không có tồn tại chút sợ hãi nào, đôi mắt vẫn cao ngạo tiến vào bên trong. Nằm xuống dưới.

" Nếu ngài bị nó nuốt chửng, đến tôi cũng không cứu được ngài." Trịnh Vực Khước nghiêm túc kể ra vấn đề tồi tệ có thể xảy đến nhất cho Ryvan.

Trước khi làm cái nghi lễ này anh biết rất rõ một khi đã thất bại linh hồn cùng thần lực của anh sẽ bị nó xâm chiếm, cơ thể này sẽ không bất giác đi giết hại người khác.

Hai sắc độ đôi mắt thoáng lên tia lạnh lẽo, dần cúi xuống, hàng lông mi dài cũng dần khép lại. Đến phút cuối cùng, trên đôi mắt đó vẫn lộ ra vẻ nhớ nhung vô vàn. Trong tâm trí anh vẫn còn đọng lại hình ảnh Rena cười với anh khi hai người có một quãng thời gian vui vẻ bên nhau.

Một khung cảnh phía bên trong tâm hồn được rõ nét nhất, anh tỉnh dậy trong một buổi sáng tại chính lâu đài cổ của anh. Đôi mắt vẫn lạnh lùng hơn hẳn khi bắt gặp tia nắng chiếu qua rèm cửa. Anh nhớ mình bị trọng thương rất nặng, đã phải xin nghỉ phép tại quân đội nhiều ngày để dưỡng thương.

Ryvan đứng ra trước cửa sổ, nhìn lên màn hình đồng hồ có hiện thị ngày giờ rõ ràng. Đúng vậy, thời gian anh bị thương cũng rất nhanh, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Vì trong suốt những ngày đó, anh đều được Rena chăm sóc rất cẩn thận.

Cô và anh đã cưới nhau được hơn một tháng. Hai người đã quyết định dù cho việc Vacrina có được hồi sinh hay chưa vẫn quyết định đi đến hôn nhân. Anh cũng đã trực tiếp cầu hôn cô lấy lí nào lại phải chờ đợi trong một khoảng thời gian dài đến vậy.

Nghĩ đến việc cô đang ở dưới chờ mình xuống ăn sáng, tâm tình Ryvan vẫn trở nên vui hẳn. Mặc lại bộ quân phục chỉnh tề, thắt cà vạt nhanh chóng tiến xuống phía dưới.

Dừng chân đến cầu thanh, phía bên trong phòng ăn đã truyền đến tiếng nói chuyện vui vẻ của hai người quen thuộc nhất với anh. Rena và Leon.

Anh một thân trắng cao ráo, đẩy nhẹ cửa tiến vào, bước chân cũng không chậm chạp tiến đến ngồi cạnh Rena.

Cuộc nói chuyện bỗng chốc bị cắt ngang, Leon và Rena đồng loạt đều nhìn về phía Ryvan. Đặc biệt là Rena vừa nhìn thấy anh thì nụ cười rạng rỡ trên đôi môi đỏ thắm lại càng tươi hơn như cánh hoa đầu mùa mới nở.

Cô gắp chút đồ ăn cho anh, giọng nói chứa đầy sự quan tâm:" Vết thương của anh đỡ chưa?"

Ryvan nhận lấy đồ ăn từ bên phía cô, sau đó nhanh nhẹn cầm lấy bàn tay cô đặt trên đùi mình. Bàn tay cô luôn luôn ấm nóng luôn làm tan đi mọi sự giá lạnh vốn có trên người anh.

" Đỡ hơn rồi." Ryvan gắp lấy miếng thịt trong miệng, từ tốn nói chuyện.

Rena phía bên cạnh bị anh đột ngột nắm tay, nhìn về phía Leon đang ngồi cười xem màn vui, thì cô gượng chín cả hai gò mó căng mịn kia. Cô vùng ra nhưng hình như không được thì phải


" Có người ở đây, anh đừng tùy tiện." Rena cố gắng khuyên nhủ Ryvan.

Anh không quan tâm càng nắm chặt cô hơn, sau đó lại phán thêm một điều lạnh lùng nữa:" Kệ cậu ta."

Leon ngồi đối diện nghe xong muốn tìm chút phản biện cho mình:" Ơ hay, kệ cái gì mà kệ. Không nhờ có tôi giúp, cậu có thể cưới được cô em gái xinh đẹp tài giỏi nhất Vacrina sao?"

" Thì?"

" Phải giảm thiểu sự trọng sắc khinh bạc thôi. Hiếm có khi tôi về đây hai người thì hay rồi ngồi tình cảm lãng mạn ngay cả trong giờ ăn. Có coi người bạn với người anh trai này ra gì không?" Leon bất mãn lại lấy miếng bánh mỳ ăn ngấu nghiến cho bõ tức.

" Cậu hình như hôm nay hơi nhiều chuyện rồi đấy." Ryvan càng thêm lạnh nhạt hơn khi đối mặt với Leon.

" Haha tôi lúc nào chẳng nhiều chuyện." Leon càng muốn chọc thêm cho Ryvan tức đến nghiến răng nghiến lợi phải chịu thua thì thôi.

Ryvan càng nói càng lạnh hơn làm Leon sởn hết cả da gà, tự nhiên rét hết cả sống lưng:" Bằng chứng cậu là Diamond Ace đăng lên cho công chúng biết, hẳn cũng có nhiều chuyện để nói lắm."

Leon cười ha hả nhưng thực chất đang sợ chết khiếp. Anh không muốn kết thúc sự nghiệp trộm cắp của mình nhanh thế đâu. Đang trên đà nổi tiếng, hơn nữa thiếu đi thân phận này anh sẽ hết nhìn được khuôn mặt hài hước của cảnh sát và thanh tra viên. Không, cuộc sống của anh đang vui vẻ không thể để cái tên mặt lạnh hơn cả băng này phá đám.

" Ách, hình như cậu nói đúng, tôi đúng thật có nhiều chuyện phải làm. Đi trước đây, kẻo đồng nghiệp bên chỗ tôi chờ không thấy." Làm còn nhanh hơn nói, Leon đã nhảy vụt ra khỏi cửa sổ biến mất dạng bỏ lại khuôn mặt ngơ ngác của Rena vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.

" Anh ấy cũng nhiều việc không có thời gian ở đây, hai người là bạn tốt cũng hẳn có nhiều chuyện để nói." Rena cười cười quan sát biểu cảm của Ryvan, còn cố tình nhấn mạnh chư nhiều chuyện.

Từ nhiều chuyện được lặp đi lặp lại hai lần ở cuộc đối thoại ở hai người kia đến giờ khi người ta đi rồi, cô gái này cũng muốn chọc tức anh thêm nữa. Buông cái dao xuống dưới bàn, anh kéo cô lại gần ngồi lên đùi mình vuốt nhẹ theo những đường cong tinh tế trên gương mặt Rena, sau đó chạm lên cánh môi mềm mềm như tơ của cô kia.