Hỏa Ca

Chương 228





Rena mơ màng vì bị cơn đau truyền tới đã dần mất đi ý thức. Thế nhưng cô vẫn nghe rất rõ từng câu chữ Anrel nói ra. Hắn yêu cô sao? Cô ta nói vậy là có ý gì?

Sanki tạm thời sơ cứu được thành công, cùng lúc đó là khi Rena chìm vào trong cơn mê. Karmas nhận lấy Rena từ tay Sanki khẽ bế lên, để cô dựa hẳn vào người mình. Người con gái trong lòng ngất đi, trên gương mặt vẫn còn vướng vài tia máu. Cả người tràn ngập vết thương trên người, anh chỉ nhíu mày đi, ôm cô mỗi lúc một chặt hơn như muốn bảo vệ cô thật an toàn.

" Mau chuẩn bị đồ dùng cần thiết để chữa thương."

Sanki lập tức nhận mệnh, vội vàng đi chuẩn bị đồ. Còn Karmas ôm chặt Rena tiến về phòng. Động tác hết sức nhẹ nhàng vì sợ làm cô đau hệt như đang bồng một đứa bé để tránh nó tỉnh giấc. Đúng, anh chỉ muốn cô chìm vào trong giấc ngủ sâu, với lượng vết thương lớn thế này trên người, anh sợ cô sẽ đau mà không chịu được.

" Sao em luôn làm chuyện ngốc nghếch vậy?" Karmas nói ra ngoài, âm thanh hết sức nhỏ nhẹ truyền đến tai cô dù cho anh biết rằng cô sẽ không thể nghe được bất cứ điều gì:" Ở yên bên cạnh ta, không tốt sao?"

**********

Trong cái khung cảnh tan hoang, chỉ còn lại một mình Anrel ngồi bệt xuống nền đất, nước mắt từ trong hốc cũng dần cạn khổ, rồi bỗng chốc ả cười vừa chế giễu vừa thê lương cho chính tình cảnh của mình.

Một màn quan tâm săn sóc hiện ra rõ rành rành ngay trước mắt, giờ phút này, ả mới biết tâm hồn này đã chết rồi. Thống lĩnh vĩnh viễn không thể nào dành trọn tim mình cho ả, dù có dùng mọi hình thức nào đi chăng nữa.


Điều duy nhất Anrel thấy ấm áp là khi thống lĩnh gọi tên. Cho đến cuối cùng, nội dung sau đó thì luôn trở thành một lưỡi đau đâm vào trái tim ả. Cái này chính là tình yêu sao? Chính là điều mà ả tốn công sức để làm ra suốt nhiều năm.

Một màn tái diễn tưởng chừng chỉ có bốn nhân vật có mặt trực tiếp, không ngờ ẩn sâu trong bóng tối lại có bóng hình khác, vốn dĩ đã đến trước Karmas và Sanki từ lâu, lẳng lặng theo dõi không phát ra tiếng động nào để quan sát diễn biến trước mắt.

**********

Năm ngày sau đó, Rena lần nữa tỉnh dậy, và lại bắt gặp Sanki ngồi bên cạnh đang kiểm tra chu toàn vết thương trên người mình. Thấy Rena mở mắt, Sanki cũng dần dừng mọi động tác, cẩn thận đỡ cô dậy, hỏi han:" Cô thấy trong người thế nào?"

Rena kiểm tra lại cơ thể mình, vẫn còn truyền lên một chút nhức nhối nhưng không còn gì đáng e ngại như đợt đầu.

Sanki tháo lớp băng gạt lại, dùng cánh hoa anh đào lấp lên miệng vết thương, nhẹ nhàng nói:" Cô rất may đấy, tôi đến chậm một chút nữa, thì nửa đời về sau cô không thể cầm kiếm được nữa đâu."

Rena nghe xong, biểu cảm nhiều ngày qua chìm vào trong cơn mê bỗng chốc nở nụ cười như muốn tìm lại chút niềm vui trước cảnh hoang tàn của cuộc đời:" Không bằng trực tiếp để vậy đi."

Sanki nghe xong, ảnh hưởng đến cánh hoa anh đào dần rời tầm mắt về phía Rena đang dần ngồi dựa lưng vào tướng, cười nhạt, ánh mắt vì thiếu đi ánh sáng trở nên vô cùng buồn bã:" Tôi là người làm nghề y, bệnh nhân có là ai thì tôi cũng sẽ cứu huống chi người đấy lại là ân nhân của tôi."

" Nếu hai chúng ta không phải kẻ thù của nhau thì tốt biết mấy." Rena chân thành nói ra suy nghĩ của mình, một suy nghĩ tích cực nhất cô có thể có được vào thời khắc này.

Sanki cuốn băng gạt lại cho Rena, đôi lông mi rủ xuống che mất cặp mắt màu hồng của cô, chỉ có thể dựa vào lời nói để đoán được tâm tình:" Thật ra điều đó có thể."

" Sao?" Rena bị Sanki làm cho ngạc nhiên, thân thể dựa vào giường cũng thẳng dậy điềm tĩnh nghe kĩ lại.

" Chỉ cần cô không rời đi nữa, ở lại tòa lâu đài này, thì mối quan hệ như cô nghĩ đó có thể xảy ra." Sanki cũng nhìn thẳng về Rena, nói rõ ràng và như muốn khẳng định lại cô không hề nói nhầm.

Rena lắc đầu, ngữ khí chắc chắn vẫn còn phảng phất ý chí sau ngày tính mạng của cô bị đe dọa:" Ở thế giới bên kia, vẫn còn những người chờ tôi quay trở về."

Đồng đội của cô, bạn bè của cô, anh trai của cô và cả người đàn ông cô trao trọn cả trái tim. Tất cả đều mong ngóng chờ đợi cô. Rena không thể vì suy nghĩ ích kỉ của bản thân chỉ một sự kiện hiếm có xảy ra trong cuộc đời mà phá tan đi mối gắn kết lâu bền của cô. Nếu chỉ vì để tạo dựng một mối quan hệ vứt bỏ đi những gì mình có, cô không thể làm được.

" Hơn nữa, tôi đã cố gắng chạy trốn phải không? Hắn ta sẽ không tha thứ cho tôi." Rena lại lần nghĩ đến gương mặt của Karmas, chỉ có thể tự tặng cho mình một nụ cười bi ai. Con người hắn vô cùng tàn nhẫn, cô biết rất rõ. Ai có thể nói trước được điều gì rằng hắn sẽ không làm gì cô khi một kẻ tù tội lại cố gắng chạy trốn.

Sanki dừng động tác lại, ngước đôi mắt mong chờ về phía Rena:" Thật sự cô không biết gì sao về tất cả những hành động thống lĩnh làm cho cô. Nó không thể gợi nên chút gì sao?"


Rena ngơ ngác một hồi rồi câu nói Anrel vang vọng trong đầu cô lần nữa. Sau đó Rena nở nụ cười nhạt cho tình cảnh nghiệt ngã của mình:" Cô mong tôi phải hiểu ra điều gì?"

Rằng hắn có tình cảm với cô. Nực cười, ranh giới ngăn chặn giữa hai vương quốc là một dấu ấn không thể xóa bỏ. Bảo cô phải tin vào những đường hoang đường đó, chi bằng hãy nhìn vào cái thực tế rằng, cô đang bị bắt giam ở đây, một tia hi vọng nhỏ nhoi nhất cũng đã chấm dứt.

Sanki có thể đoán được từ cái ánh mắt của Rena, cô bất giác cũng chỉ có thể thu lại những lời mình định nói trong lòng. Vì nếu đặt cô trong tình cảnh của Rena, thì ngay cả bản thân cũng sẽ trở nên vô vọng.

Cánh cửa phòng bật mở từ lúc nào cho đến khi cái bóng lớn của Karmas phản chiếu trên chiếc giường trắng tinh của Rena đang ngồi, cô cũng không ngẩng đầu lên một phút giây nào. Sanki chỉ đành liếc con mắt cảm thông đối với số phận của Rena, rồi cũng từ từ đóng lại cánh cửa.

Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ đến một lúc sau, âm thanh của Karmas mới tự động phá vỡ khoảng không:" Sao lại muốn chạy trốn?"

" Hiển nhiên là ta phải về nhà." Rena lạnh giọng hẳn đi, hiện tại cô không muốn đối diện với anh ta một chút nào.

" Ở lại đây không tốt sao?" Karmas ngồi hẳn trên giường cô nhưng chưa có động thái gì thái quá đến, chỉ có thể thầm quan sát mọi biến động của cô.

Ai ngờ, khi nghe xong, ánh mắt của Rena dần hiện lên tia trào phúng, hướng thẳng về phía Karmas không chút run sợ, khẽ nói:" Bởi vì ta không muốn ở chung chỗ với kẻ thù."

Cô nhấn mạnh hai chữ kẻ thù, thậm chí còn kéo dài âm tiết để nhắc nhở hắn rằng mối quan hệ giữa hai người là hai đường thẳng song song, không bao giờ có thể tìm ra được điểm giao hòa để gắn kết lại hết.

Karmas không vui, anh bóp chặt cằm cô kéo cô sát về phía mình:" Em ghét ta đến thế sao?"

Rena cũng không gạt tay hắn ra, ngồi yên một chỗ, gằn mạnh từng ngôn từ:" Đúng thế, không phải nói là hận mới đúng."

Cô hận hắn ta đã mang cô đến đâu. Cô hận hắn ta ép cô phải chịu những tổn thương. Cô hận hắn ta đã khiến cô và Ryvan rời xa nhau. Để cô sống trong bóng tối phải dựa vào những kí niệm tồn động trong kí ức để sống sót qua những ngày tháng tăm tối nhất.

Karmas nghe xong, anh bỗng dưng nở một nụ cười lạnh ngắt, chứa đựng bản sắc u ám đến rợn tóc gáy. Anh bóp chặt cằm bắt cô phải mở miệng, rất nhanh cúi người xuống thô bạo xâm chiếm lấy bờ môi tái nhợt đang run rẩy của cô. Rena bị làm cho hoảng sợ, hai mắt trợn to lên không thể khép lại. Hắn ta bị điên sao?

Hai tay cô đấm vào ngực hắn giãy dụa để thoát ra nhưng sức của cô sao có thể đủ để chống chọi được với thống lĩnh toàn quân chứ. Khi bị hắn khám phá toàn bộ bên trong cô mới nhân thời cô cắn lấy.

Ngay khi hắn vừa buông ra, Rena tức tối đã tát cho hắn một cái tát. Rena cũng không quan tâm đến mình nữa, cô chỉ muốn trút giận, cô chỉ muốn tìm lại cho mình chút mạnh mẽ để chống chọi với tên ác quỷ này.

Đầu Karmas nghiêng hẳn sang một bên, cái tát truyền đến hắn rát rát. Cái tát đó không đủ mạnh để đả thương anh nhưng đã châm ngòi cho một ngọn lửa giận rất lớn bùng phát. Khuôn mặt càng lúc trở nên dọa người, ánh mắt dần chệch hướng sang Rena như muốn thiêu cháy cô.


" Tốt thôi, nếu em đã muốn thế. Vậy thì ta cũng không cần phải kiêng dè gì nữa." Bàn tay hắn trượt xuống cởi ngay lớp áo khoác trên người vứt mạnh xuống đất.

" Ngươi....muốn làm gì?"Rena ngửi thấy mùi nguy hiểm đánh ập lên xung não bộ của mình, cô kéo tấm chăn để che lại người của mình, thân thể theo đà lùi ra xa. Hắn thì càng ngày càng tiến lại gần cô. Khoảnh khắc đó cô nhận ra mình chỉ như một con chim hoàng yến bị giam cầm trong một chiếc lồng. Không thể tìm được lối thoát cho riêng mình.

" Em thích làm kẻ thù của ta. Nhưng hiện tại bản thân em cũng là tù nhân. Vậy thì tù nhân cũng nên hoàn thành bổn phận của mình thôi nhỉ?"

Karmas cởi nốt lớp áo bên trong chỉ còn độc nhất chiếc quần màu đen che chắn. Anh kéo cô mạnh xuống giường, dùng hai luồng đen như hai sợi dây trói chặt lấy tay Rena trên đầu giường. Anh vây cô xuống dưới thân ngắm nhìn cơ thể trắng nõn đang ẩn hiện dưới lớp áo vướng víu màu trắng đang ở trên người. Một cơn sóng dục vọng trào về rục rịch ở phía dưới, khiến anh dần mất tự chủ.

"Ngươi...ưm..ưm" Rena chưa kịp nói hết câu đã bị Karmas khóa miệng lại. Hai chân phía dưới bị hắn cột chặt lại dính sát đến phần quan trọng nhất của đàn ông.

Khi Karmas tiếp xúc lấy làn môi đỏ mỏng của Rena, anh càng muốn hôn cô điên cuồng như để giải phóng cơn giận giữ. Cô dám nói hận anh, chỉ vì cái mối quan hệ chết tiệt giữa hai vương quốc.

Karmas hai tay không nằm yên xé tan lớp áo ngủ mỏng manh của Rena trên cơ thể, xé luôn cả lớp nội y của Rena xuống. Giờ hoàn toàn cơ thể cô đã lộ ra chiếc ánh sáng, anh không chần chừ ngao du trên cơ thể cô. Không ngờ chỉ mới có khúc dạo đầu, anh đã bị cô làm cho mê muội. Mùi hương quyến rũ đi dạo xung quanh khứu giác anh, chạm đến đầu lưỡi cái dư vị vạn người ham muốn.

Hôm nay, có thế nào anh sẽ khiến cô hoàn toàn thuộc về anh. Nếu không chiếm lấy được trái tim vậy anh sẽ chiếm lấy cái cơ thể này. Để không ai có được cô, bao gồm cả hắn ta.

Anh vùi sâu vào hõm cổ cô cắn nhẹ lên đó đánh dấu quyền sở hữu. Anh không biết kiềm chế độ lượng lên cũng không biết nhát cắn của mình xuống người cô gây nên cảm giác đớn đau thế nào, mà cũng không biết người con gái này đang suy nghĩ gì trong đầu.

Đến khi anh tiến tới chỗ tư mật của cô, động chạm lên nó thì chỉ một từ từ giọng nói nghẹn ngào chua xót của Rena đã làm anh dừng mọi hành động của mình lại.

" Ryvan."