Hỏa Ca

Chương 232





Một tuần liên tiếp xảy ra sự cố đó, việc canh giữ Rena trở nên nghiêm ngặt hơn, xung quanh đều đầy lính canh. Mọi ngóc ngách đều có.

Đều có người đưa thức ăn đến cho cô đầy đặn nhưng chủ nhân của tòa lâu đài này thì không đến gặp cô nữa. Rena đã chuẩn bị tinh thần để nhận hình phạt nặng nề, có thể là cái chết, hóa ra là cô suy nghĩ nhiều sao. Hắn ta đến giây cuối cùng lại quyết định tha cho cô, không những thế cử chỉ lại vô cùng ân cần như muốn an ủi đi nỗi sợ hãi do chính hắn tạo nên.

Cô vốn không thể hiểu tất cả những việc hắn làm đối với cô đều hướng đến chủ đích gì. Khi chứng kiến sự tức giận của Karmas. Hắn như bị nỗi giận chi phối, cô có thể biết vì hành động mình tạo nên nhưng sự chân thành đến thực hư không biết nổi kia, mới là điều làm cô suy nghĩ nhiều nhất.

Yêu cô sao? Rena hoài nghi. Cô và hắn là kẻ thù, cô và hắn còn chưa tiếp xúc với nhau nhiều làm sao hắn có thể yêu cô được. Hay vốn dĩ cô nhìn nhầm sao. Lắp ghép các dữ liệu lại với nhau, Rena mới nhận ra chuyện đấy lại không thể nào, còn đặc biệt khi cô nhận thức được tình cảnh hiện tại.

Đứng dựa lưng vào thành lan can, ngó xuống quanh khu vực này. Xa hoa, có thể chu cấp đủ cho cô một cuộc sống tiện nghi.

Cô cười nhạt cho số phận của mình. Một con chim yến đúng nghĩa. Mấy nơi cô đã từng đi trong Milquynus suy cho cùng vẫn chỉ là cái lồng vàng. Tự do sao? Trong chính chiếc lồng này. Không ngờ có ngày, cô lại rơi vào tình cảnh thảm hại thế này. Con đường cứu trợ giúp cô thoát khỏi bàn tay Karmas, ngay đằng trước, rốt cục không thể nắm chắc.

Rena ngẩng đầu lên, hướng về vầng trăng xanh lạnh lẽo phía trên cao. Có thể nơi đẹp nhất cô thấy ở đây chỉ có vầng trăng xanh lớn này. Nó không chỉ thiên về vật chất, đối với Rena nó đem nhiều ý nghĩa như thế.


Cô mong mỏi Ryvan, cô muốn anh ở bên cạnh cô để cô có thể được anh ôm vào người. Chỉ cần giây phút đó có mặt ngay tại đây, cô không thiết gì hơn. Trong tim, cô nhớ lại lời nói mình đã nói cho Ryvan, rằng anh sẽ đến tìm cô. Cô không hề quên, trái lại ngày nào cũng khắc ghi. Cô tự hỏi, liệu anh có đau lòng khi nghĩ về cô, liệu anh có liều mình làm ra điều gì dại dột không?

Nắm chặt phía lồng ngực đang nói lên từng cơn, cô cố gắng kiềm chế cho giọt mắt ngưng đọng ở bên trong. Cô tuyệt đối phải mạnh mẽ, phải tin tưởng rằng cô và anh nhất định sẽ gặp nhau sớm thôi.

Tiếng cạch cửa phòng cực nhẹ, trong một giây cô đã nghĩ người đó là hắn, nhưng không, không phải hắn.

Cô biết người này, hình dáng cùng với đôi mắt vô hồn đó, Rena khắc ghi nó từ trận đại chiến tại quân đội lần trước. Người đàn ông này đến tìm cô rốt cuộc vì sao?

Hắn tiến đến chỗ cô sắc thái trên biểu cảm che giấu đối phương rất dễ, bởi vì ngay cả biểu cảm lẫn ánh mắt đều vô hồn.

" Cô hiểu về tình yêu?"

Rena không trả lời, bộ dáng dè chừng hơn, đối nhân xử thế tiếp lời:" Ngươi muốn gì?"

" Ta đã chứng kiến hai chuyện lần trước. Cuộc hội thoại giữa cô và thống lĩnh." X-L nói vô cảm tường thuật lại mọi chuyện:" Ta muốn hiểu về tình yêu, cái thứ cảm xúc mạnh mẽ có trong người khác."

Tên này ngay từ lúc đầu đối với Rena mà nói ấn tượng đầu tiên tương đối quái dị, hắn không có cảm xúc. Mọi lời nói hay tác động của người khác lên vẫn không làm hắn thay đổi tâm trạng vì hắn có biết buồn hay biết tức.

" Cô nói xem, nếu ta có được cảm xúc của cô, liệu ta có thể hiểu hơn về tình yêu không?" X-L giương đôi mắt vô hồn về phía Rena. Hắn mỗi lúc bước một nhanh hơn.

Rena đánh hơi được nguy hiểm đang cận kề, cô hiểu được hắn đang nói gì, cô biết. Càng lùi ra sau, cô không thể tìm được con đường lui cho mình. Cả người dựa hẳn vào bức tường, tuyệt vọng nhìn luồng ánh sáng đang tiến lại gần đến phía mình. Hắn niệm một câu ấn chú gì đó, làm cho thân thể Rena như bị cuộn trào

" Không...không..." Cô không muốn nghe bất cứ một lời nói nào, cô bịt hai tai lại để không nghe được gì nhưng đều vô ích. Hai hàng nước mắt trào ra như suối, cô phải làm sao, tình cảm của cô dành cho Ryvan sẽ biết mất sao. Cô không muốn, không muốn.

" Dừng lại đi !!!" Cô hét lên xuyên qua luồng sáng của căn phòng, sau đó tiếng hét mỗi lúc một dịu hẳn, ánh sáng cũng nhờ thế mà dần biến đi.


Karmas cảm nhận được nguồn sức mạnh của X-L phát ra từ phòng của Rena. Mọi công chuyện dừng lại toàn bộ. Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa phòng cô, chỉ thấy X-L với khuôn mặt chưa có chuyện gì xảy ra bước ra ngoài, trên tay còn đang cầm một khối cầu màu sáng trắng, ngắm nghía nó.

Karmas hoàn toàn biết được chuyện gì vừa xảy ra, ánh mắt anh trở nên hung tợn, anh không do dự nện một cú thật mạnh vào mặt X-L sau đó xách cổ áo của hắn ta lên, giọng nói gầm thét:" Ta đã cấm bất kì ai động vào cô ấy rồi mà."

X-L không thèm lau máu trên mặt, đôi mắt không chớp hướng về phía Karmas:" Ngài bảo tôi không động vào cô ấy chứ không bảo không lấy cảm xúc của cô ấy."

Karmas nắm chặt cổ tay, các khớp kêu răng rắc, anh tức tối thả hắn xuống, chạy vội vào trong phòng, chỉ thấy Rena ngồi bệt dưới sàn nhà, im lặng, phần mái che đi đôi mắt đổ gục xuống. Anh không do dự đến gần cô, ôm cả người cô dậy, rồi khi nhìn vào ánh mắt của cô lần nữa. Thân hình Karmas như ngưng đọng lại. Ánh mắt phượng hoàng sáng chói tràn đầy cảm xúc, như một ngọn lửa rực sáng giờ đây đã lụi tàn, không thấy một chút ánh sáng nhỏ nhoi nào từ đáy mắt cô. Một đôi mắt đã chết.

Thân thể giống một con rối không dây, miệng không nói một lời nào hết.

**********

6 tháng sau đó, tại trụ sở quân đội.

Leon cũng vừa mới trở về sau chuyến hành trình đi đến nơi trú ngụ của Thanh Long. Thần lực cảm nhận được từ bên ngoài cũng đã thay đổi.

Ryvan sau đúng ba tuần tập luyện, anh đã có thể nắm chắt con át chủ bài trong tay vào phút cuối. Tỉ lệ chỉ có thể thành công chứ không có thất bại.

Sevant đã đồng ý với thỏa thuận của Ryvan. Hắn ra khỏi tù cách đây hai tuần, chuyện đã xảy ra về việc Sevant là người gián tiếp truyền phương thuốc kì lạ kia hiện tại vẫn được giấu kĩ, chỉ trừ những người trong cuộc quan trọng mới biết hết. Nên suy cho cùng mối quan hệ của Sevant và họ vẫn rất tốt. Hơn nữa thân phận của anh cũng đã được nói ra cho mọi người biết.

Đội số hai sau khi nghe Lí Minh Triệt thuật lại toàn bộ sự việc nguyên nhân dẫn đến hành động của đại tướng đã đồng loạt chắp tay cúi đầu đến tạ lỗi với Ryvan. Ryvan cũng không mấy để tâm đến vấn đề đó, nhưng dù sao họ cũng đã hiểu lầm đến một thời gian dài, đương nhiên sẽ có hình phạt. Luyện tập gấp đôi. Ai cũng khóc hết lưng ròng, luyện tập đau nhức ê ẩm, đợt này còn nặng hơn cả lần trước. Nhưng về sau, họ mới biết Ryvan làm vậy là có lí do.

Về việc Rena bị bắt đến Milquynus, chỉ là chuyện sớm hay muộn họ đều sẽ biết. Quả không ngoài dự đoán, nghe xong, bầu không khí cũng dần ảm đạm. May thay nhờ sự có mặt của Leon khuấy đảo và lời nói sắc bén của Ryvan đã truyền cho họ ý chí hơn để có thể bước tới. Vũ khí cũng có trong tay đầy đủ, sẵn sàng để ra trận.

Mặc dù lượng quân bên quân đội có chỉ tới hai mười người nhưng đều có kĩ năng đặc huấn do chính tay Ryvan gây dựng lên cùng với đội số hai dưới quyền của Rena, thân thủ tăng lên không kém, để có thể giải cứu Rena.


Ngoài quân đội còn có đội quân của bên Hashe, do chính tay Liam chỉ huy đã sát nhập vào với tổng số lượng quân lên đến 500. Khi đánh vào Milquynus, toàn quân sẽ phải đối mặt với binh đoàn còng nhiều hơn thế này thế nhưng nhờ vào việc Sevant đã làm cho bên chúng một thời gian, nên đã có thể tận dụng con đường ngắn hơn để vào thẳng tòa thành của Karmas.

Feelic sau khi bị Anrel hạ đã chủ động quay về lưỡi hái của Ryvan. Kể lại toàn bộ sự việc cho anh nghe. Về việc hai người bọn họ đã cố chạy trốn thế nào nhưng dựa vào tình hình cùng với thời gian có thể đưa đến kết luận cô đã trốn thoát thất bại. Feelic khóc ròng, lo lắng cho số phận của Rena đến nhiều lần, luôn tự trách mình vô dụng không bảo vệ được cô.

Tin đó như một tin dữ truyền đến tai Ryvan. Đêm hôm đó, anh suýt chút nữa đã đóng băng cả căn phòng tầng bốn này vì do bộc phát thần lực của mạnh khi suy nghĩ, nhờ có Leon nên tất cả đã khá hơn rất nhiều. Anh điên cuồng lao vào luyện tập để kiểm soát sức mạnh mới. Toàn bộ công việc ở trụ sở đều giao lại cho Lí Minh Triệt xử lí.

Thời gian ba tuần trôi cũng rất nhanh. Hiện tại họ đều đã có mặt gần chỗ cánh cổng sát ra biển. Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Trước khi đi đều uống một loại thuốc do Trịnh Vực Khước sáng chế để có thể sử dụng thần lực khi ở trong nơi dày đặc sinh khí bóng đêm ở Milquynus.

Theo thói quen thông thường, Ryvan sẽ không bao giờ đứng lên cao phát biểu bất cứ một bài nói nào để tăng thêm sĩ khí cho quân đội, và lần này cũng y chang như thế. Những gì cần truyền, cần nói thì đã đủ rồi, việc về sau thì phải để xem họ làm thế nào.

Anh đứng trên đầu, đôi cánh màu băng sáng giữa lớp sương mù dày đặc, tỏa sáng ra những hơi lạnh lẽo thấu xương thấm vào không khí bỗng sao có một khí thế mạnh mẽ không thể ngừng lại của anh. Tấm áo choàng màu đen phấp phới không ngừng theo chuyển động của gió choàng lên cơ thể thể anh.

Ánh mắt cực kì lạnh lùng hướng thẳng đến cánh cổng. Sắc đỏ trên mắt phải nổi bật đang không ngừng hằn lên tia máu đỏ. Tay nắm chặt Huyễn Cốt Khí chặt đến mức khắc ghi vào bên trong trở thành một cá thể.

Một bàn tay khẽ đập lên vai Ryvan, ngoảnh đầu lại đằng sau chỉ thấy Leon cười, thân hình khoác thân bào lam, quanh người cuốn quanh chú rồng trắng sáng:" Sẽ thành công thôi."

" Chắc chắn." Lời nói đanh thép khẳng định. Anh không bao giờ thua, và cũng không bao giờ cho phép mình thua ở trận chiến này.