Hỏa Ca

Chương 235





Nhiều đợt Sevant không thể đoán được đòn tấn công của Beno liền bị nó công kích từ rất nhiều phía gây ra các vết thương mang tính trí mạng. Thấy Sevant dần ngồi khuỵu xuống, thì Beno cười hả hê, tiếng gầm gừ phát ra cổ họng mang tính chế giễu:" Kết cục của kẻ phản bội đều có một cái giá của nó, ta tin rằng ngươi hẳn cũng nên biết trước khi đến đây rồi nhỉ."

Sevant quệt vệt máu trên khóe môi, như buông bỏ gánh nặng từ vết thương đứng dậy nhìn cục bông màu hồng dần biến hóa khổng lồ che khuất cả một góc khung cảnh.

" Hay lắm, vậy nhà ngươi định làm thế nào để giết ta, đơn thân độc mã hay muốn dựa vào lũ đồng đội con người yếu ớt của ngươi." Beno chỉ ám hiệu cho Sevant.

Anh cũng biết tình hình đang chuyển xấu hơn khi cảnh đồng đội chém giết lẫn nhau. Tinh thần nhiều người cũng bị suy sụp nặng nề. Nhưng khi anh quay lại nhìn cảnh tang thương đó, lại nở một nụ cười không hề đem nét lụi tàn nào, trái lại còn đan xen một ý nghĩ cực kì chắc chắn. Sevant cười nhìn Beno bất giác làm miệng hắn cũng dần khép lại.

Thằng này đang suy tính cái gì? Chết gần đến nơi rồi, cái vẻ mặt đó lại cho thấy một toan tính được cất giấu trong bụng rất kĩ càng.

Thân thể lại tiếp tục di chuyển cấp tốc cực nhanh bắn ra những sợi lông từ trên người giáng xuống như kim tiêm bão táp đổ ào ạt lên đầu. Xối tung cả mảnh đất, xoẹt qua cả lớp da trên người của Sevant. Đến cuối cùng, anh lại vẫn đứng im như một pho tượng.


Anh nhắm mắt lại, hai tay đặt trước Thổ Chi Phủ, để dưới đất, cả người tĩnh lặng đi. Ý thức anh dần rơi vào bóng tối. Chỉ còn lại âm thanh cứ tạt đi tạt lại qua vành tai. Lúc đầu, mọi thứ hỗn tạp nhất từ tiếng đánh nhau, tiếng người nói chuyện từ xa vọng lại cho đến tiếng gió thổi, anh đều nghe thấy rõ mồn một bao gồm cả tiếng di chuyển của Beno.

Sau cùng, khi thời gian trôi qua chầm chậm lần nữa, tất cả âm thanh ngưng đọng hẳn lại, rơi vào khoảng không yên tĩnh nhất có thể. Thứ duy nhất anh cảm nhận được từ hiện tại chính là sự di chuyển của Beno. Đúng, nếu anh đã không thể nhìn thấy hắn đang ở đâu thì chỉ còn cách dựa vào thanh âm để phán đoán.

Trong tiềm thức của Sevant, sinh khí của Beno đang chảy trong từng mạch máu, cùng với tiếng động bay đi bay lại, từ rất nhanh cho đến cực chậm. Nó cứ thế bay quanh cơ thể Sevant mọi lúc mọi nơi. Một giây sau đó, cặp mắt màu vàng đồng sáng lên, hai tay cầm Thổ Chi Phủ cực nhanh phăng mạnh ra đằng sau dứt khoát như một cơn gió lốc vụt qua cắt bay mọi trở ngại.

Beno bị sức công phá cực lớn của Thổ Chi Phổ đập vào người lập tức băng xa ra vạn dặm làm đổ cả một cánh rừng màu hồng, cơ thể hắn nằm dưới đất. Đôi mắt khó khăn căng mở ra để định hình chuyện gì xảy ra. Hắn vừa bị đánh, bị đánh?

Sevant bước từng bước lên phía trước, không quên trói lấy Beno, hai vòng đất từ đằng sau vòng lây bóp chặt lấy cơ thể đó, bóp nghẹt. Beno thấy toàn bộ ngũ tạng như bị bóp nghẹt đi vậy, rất nhanh hắn lập tức thu nhỏ cơ thể lại để tránh khỏi vòng vây của Sevant.

Đáp lại tất cả, hắn vẫn bị bắt, Sevant đã có chuẩn bị kĩ càng để đối phó với việc thay đổi hình dạng bất ngờ của Beno. Dưới đất trồi lên những mảng đất như những sợi dây leo theo sát tốc độ của Beno đủ mọi hướng. Sevant không cần quan sát mục tiêu, anh đã nắm bắt được điểm mấu chốt để có thể phát hiện được vị trí mỗi lần Beno muốn đi. Vì thế chỉ chưa đến mấy giây sau đó, Beno lại bị bắt lại.

" Trò chơi đuổi bắt này cũng nên kết thúc rồi nhỉ?" Đặt một tiếng ruỳnh ngay trước mặt Beno đã bị kiệt sức không thể biến hình nổi. Ánh mắt anh đang cực kì mất hết kiên nhẫn vì cuộc đấu này.

Beno lưỡi như bị cắt không thể nói được một lời nào khi gần nhìn thấy Thổ Chi Phổ dần phóng xuống gần người mình.

Một tiếng đập rất mạnh sau đó, chỉ còn lại một dòng máu lênh láng chảy dài từ xác của Beno. Cả một vệt bắn lên bộ trang phục của Sevant, nhưng anh không quan tâm, chỉ cố làm sao để rửa sạch vết bẩn có trên Thổ Chi Phủ.

Có động tĩnh liền ảnh hưởng đến toàn quân, vật chủ một khi đã chết, mấy cọng lông trên người cắm vào sẽ mất đi tác dụng. Tất cả những ai được giải trừ đều không nhớ họ đã làm ra chuyện gì, lũ quân bên phía kia thấy tên cầm đầu đã chết, ai mấy cũng e dè nhưng bản tính chém giết đã ăn vào sương máu cùng vơi cơn thèm khát không tìm được điểm dừng kia, bọn chúng vẫn tiến tới.

Chưa kịp làm gì, hàng ngàn tảng đá ném thẳng cả qua cơ thể, đục thủng lục phủ ngũ tạng, da thịt lỗ chỗ nhiều mảng, một trận mưa máu tưới cả một vùng đất màu hồng bỗng chốc trở nên mơ mộng đã thành bãi chiến trường sực mùi tanh tưởi.

Tất cả người ngoài cuộc chứng kiến cảnh giết quái chỉ trong vòng một nốt nhạc vừa không khỏi thán phục vừa không khỏi thấy sợ hãi. Những người mang trong mình dòng máu của thần linh, có phải sinh ra đều có ánh mắt ghê người và lòng ham muốn chém giết không. Ngay cả Rena và Ryvan, khi đều nhìn thấy, chính họ còn cảm thấy đây mới chính là những con quỷ, con quái vật thực thụ.

" Sợ rồi sao?" Sevant hỏi vài người trong đó, ánh mắt anh đã dịu bớt đi rất nhiều. Khi họ trong quân đội vẫn là tiếp xúc với cảnh giết người hàng ngày, có thể mấy chuyện này vẫn còn quá sức chăng.


Sevant thở dài vài tiếng, sau đó anh cố nói lấy vài câu:" Đây chính là hiện thực bọn tôi phải chiến đấu, các anh không thể theo kịp vẫn là chuyện bình thường."

Sevant không mong con người phải hiểu cho thần linh, vì cả hai vốn dĩ đã không cùng ở hai thế giới đủ khả năng để thấu hiểu hoàn toàn.

Ai ngờ nói xong, tất cả mọi người ai đầy đều cười, nói lại với Sevant:" So với mấy bài huấn luyện ma quỷ của đại tướng đem lại thì cái này vẫn còn dễ chịu chán."

" Bọn tôi cũng luyện tập nhiều tháng rồi, có cái gì đâu phải mới mẻ."

" Mịch Vương." Một người trong đội số hai bước lên cất tiếng nói, tay chạm lên vai Sevant nói lên niềm tin tưởng cực mạnh liệt :" Hãy thử đi theo hướng mình muốn, bằng cách hãy thử đặt lòng tin vào chúng tôi"

Sevant bất giác không biết nói gì, lời nói đó anh không dám nhận. Nghĩ lại chính mình đã làm gì với đồng đội xưa cũ của mình, với chính cả người con gái anh yêu, thì anh không đủ can đảm để có thể đồng ý.

" Đi thôi, cánh cổng mở rồi." Sau khi tướng ở đây bị đánh bại, cánh cổng đã được mở ra, nên quãng đường để đến được chỗ tiếp theo sẽ rất nhanh.

" Tin tưởng sao?" Thật là một khái niệm xa lạ vì chính bản thân anh cũng không thể ngờ mình lại có ngày dùng đến từ này. Đây chính là điều anh muốn nói với tôi sao, Ryvan.

***************

Sau khi Leon và Ryvan đã vượt qua cánh cổng đến được nơi thứ ba. Vừa đặt chân đến, nơi bọn anh đặt chân đến là một khoảng đất trống, phía trước có một cánh rừng trơ trọ nhiều gai, giống như một khu rừng đã chết. Thỉnh thoảng còn có sương mù tản ra.

Leon để tay chếch trán ngó nhìn xung quanh nhận xét:" Cuối cùng cũng có một nơi nhìn có vẻ đúng như chiến trận nhỉ."

Ryvan không nói gì tiếp tục nhìn xung quanh, không quên nhắc một câu:" Cảnh giác vào."

" Biết rồi, biết rồi, bọn mình tận hai người bên chúng chỉ có một, hỏi thử xem tỉ lệ thất bại kiểu gì?"


Dứt lời xong, một cơn lốc cuồng phong đổ ập về chạy từ phía cánh rừng đến, nhiều cơn lốc khổng lồ với nhiều ngọn gió cực mạnh làm rung chuyển cả một khu đất. Leon nhìn thấy một hiện tượng lớn như vậy đối với anh vẫn phải tồn tại chút đỉnh coi chừng. Nếu chẳng may gặp phải một tướng giống Eddric lần trước, thì đối với bọn anh không phải là một lựa chọn tốt nhất.

Cuối cùng cơn lốc cũng cũng chịu dừng lại, chủ nhân gây nên hiện tượng thiên nhiên mạnh bạo này dần lấp ló đằng sau nhiều cơn lốc. Sương mù cũng dần tan biến đi, tiếng bước chân tạo nên sự chấn động xuống phía chân. Cả Ryvan và Leon đều giữ chắc lấy vũ khí của mình trong tay, chuẩn bị đối phó với kẻ địch.

" Hả?" Leon bất chốc đứng hình trong phút chốc, không biết nên phải nói gì hay hành động như thế nào.

Âm thanh dần ngớt đi, bóng hình giọt nước béo béo mềm mềm, núng núng dần từng bước nặng ịch đi trên nền đất. Cái chân và tay lũn tũn bé như mấy hạt đậu di chuyển từng bước chậm chạp tiến tới. Thân hình bé có khi chỉ cao đến bắp chân bọn anh.

Giọt nước đứng đằng trước hiên ngang lên tiếng lần đầu tiên:" Hãy nghe cho rõ đây, những kẻ xâm nhập vô tổ chức kia, nhân danh vị tướng quyền lực và tối cao của Milquynus, Sulee ta sẽ tiêu diệt hết các người. Hãy mau chuẩn bị nộp mạng đi. Meh"

Bộ dáng ọc ạch theo dáng người lắc lư liên tục, giọng nói the thé chua chua vang vọng hết cả một cánh rừng, phút chốc có tiếng mấy con quạ bay qua.

Vài giây sau đó, Nhị Thủy Long rơi xuống đất tạo nên một tiếng choang, sau đó cả người Leon ngồi hẳn xuống. Anh sặc hết cả nước bọt, sau đó không thể nào kiềm chế được tiếng cười của mình, cười lăn lội, cười đến chảy hết cả nước mắt, ngồi ôm bụng không thể nhịn được cười của mình.

" Tướng...ôi trời..ơi....đây mà là tướng....Ryvan, cứu...tôi...tôi...không...thể....Haha." Leon không thể nào nói nổi một từ nào hết. Từ khoảnh khắc nhìn thấy Beno đợt trước cũng không thể làm anh cười đau bụng đến thế này. Sau khi nhìn thấy Sulee anh mới thấy đời hài hước thế nào. Một cục nước bé bé, nhỏ nhỏ, tay chân thì cụt lủn, giọng thì chua lòm mà là tướng của Milquynus.