Hỏa Ca

Chương 272





Rena rời giường, nhờ người chuẩn bị y phục, muốn tự mình tản bộ trong tòa lâu đài. Cô bắt gặp bóng hình Karmas đang đứng gần đó. Tầm mắt của anh hơi ngửa lên cao, chìm trong thế giới của riêng mình. Đến khi có động tĩnh, ánh mắt lặng yên mới hướng về phía Rena.

Rena cười trừ đến gần anh, lấy tâm thái tốt nhất để nói chuyện với anh:" Anh nghỉ ngơi thế nào?"

Karmas rất mau trả lời cô:"Rất tốt, còn em?"

" Không có chuyện gì lớn, em nghỉ ngơi vài ngày đã ổn rồi." Rena phát hiện mình càng không nói được tự nhiên với Karmas được như lúc trước nữa. Thân phận thay đổi, người cũng đổi, anh đã không còn là Hàn Vĩnh Phong để có thể tiếp diễn mối quan hệ cô từng cho là gắn bó vĩnh viễn.

" Karmas." Cô cố níu lại chút thân thiện:" Anh có hối hận không?"

Đi theo con đường này, anh đã trực tiếp cắt đứt tình máu mủ duy nhất với cha mình để đi theo kẻ thù. Sau cùng, chính cô sẽ là người gián tiếp giết chết anh nếu kế hoạch này thất bại.

Giữa buổi sáng trời quang mây tạnh, Karmas không hề bất ngờ với câu hỏi như đã lường trước, anh xoa mái tóc của Rena, lặp lại:" Hối hận không thể nào giúp anh quay trở lại, thay vì lo nghĩ về những gì đã qua, cách tốt nhất chính là tiến về phía trước."


Đôi mắt cô hơi mở căng, ngẩng lên lơ hồ nhìn anh. Chẳng phải những lí lẽ đó cô là người nói cho anh sao.

Khắc tâm lại những điều anh nói, cô bỗng dưng ngẩng lên như một phần tiếc nuối dành cho người đàn ông trước mắt, cô chầm chậm mà khuyên bảo:" Em hi vọng con đường phía trước anh đã đi sẽ tìm thấy một người xứng đáng hơn."

Cô cảm thấy rất ân hận khi mình đã giày vò trái tim của Karmas. Anh đã chấp nhận cô, yêu cô khi bản thân là kẻ thù của nước nhà. Anh đã làm quá nhiều thứ cho cô đến nỗi cô không còn cách nào để trả lại. Điều cô có thể cho anh chỉ là một tình bạn, một tấm thân tri kỉ.

Tay Karmas hơi khựng lại giữa không trung, ánh mắt anh hiện lên tia đau xót, giữa không gian im ắng đó, có cái gì đó đã lặng lẽ tan vỡ. Anh u sầu dùng nụ cười như không cười của mình, hỏi cô:" Nếu anh gặp em trước hắn, liệu anh có cơ hội nào không?"

Thời gian như dậm chân tại khoảnh khắc này. Đối diện với câu hỏi của Karmas, Rena dùng thái độ chân thành nhất của mình để đáp lại:" Kiếp này, số phận đã cho em gặp Ryvan vậy thì là trước hay sau, em vẫn sẽ chỉ yêu anh ấy."

Cũng như kiếp này, cô và Karmas chỉ có thể trở thành bạn.

Karmas cười khổ, như để kiềm chế nỗi lòng, anh khẽ khàng ôm thật chặt cô vào lòng. Rena cũng nhẹ nhàng đáp lại. Cô có cảm tưởng cái ôm này chính là khoảnh khắc cô và Karmas đã phá vỡ đi sợi dây gắn kết cuối cùng trong đoạn tình cảm nghiệt ngã vốn có.

" Giữ gìn sức khỏe, trận chiến phía trước, anh nhất định sẽ không để em có chuyện gì." Karmas xoay người đi, đúng như Rena nói, bảo vệ cô chính là điều cô có thể làm. Chẳng phải yêu một ai đấy sẽ là mong muốn nhìn thấy người đó hạnh phúc sao.

Ngắm nhìn bóng hình Karmas khuất sang luồng sáng bóng tối, cánh tay vẫy chào của Rena dần hạ xuống. nghĩ về một đoạn chuyện dài phía trước.

Tối hôm đó, Ryvan ngồi ôm cô được nghe thuật lại mọi chuyện, thầm tĩnh trong bóng tối, anh vốn không hề hài lòng vì chuyện này. Trời sinh anh có gương mặt lạnh lùng, thờ ơ với sự đời không có nghĩa là thiếu đi sự ghen tuông khi người phụ nữ của mình lại đi gặp tình địch một mình khi vắng mặt anh.

Rena đương nhiên hiểu chuyện rất nhanh. Cô cũng biết anh rất ghen, sau vụ việc lần trước đã cho cô một bài học rất xương máu, có thể về sau khắc cốt ghi tâm chắc chắn không thể nào quên.

Rena vòng hai tay ra eo ôm lấy Ryvan, cọ cọ cái khuôn mặt nhỏ nhắn hơi se se lạnh khi đứng trước ban công:" Em không muốn anh ấy tự làm khổ mình, lấy một lần làm rõ, cũng như khai sáng cho cả đời."

Cô không muốn tạo nên bất kì một hi vọng nào cho Karmas. Thà tàn nhẫn nói một lần, về sau khi tìm thấy người phụ nữ khác rồi, anh ấy sẽ thấy đoạn tình duyên này chỉ là một lần vấp ngã trong đời thôi.

" Em chỉ có thể là của anh." Anh cũng ôm chặt cô, vòng eo cô nhỏ bé lọt thỏm trong tay anh. Cảm giác được ôm cô đối với anh chưa bao giờ là một sở thích nhàm chán.


Hơi vùng người ra khỏi Ryvan, cô quay mặt sang hướng khác, nửa đùa trêu anh, như muốn khơi gợi lại một số việc:" Cái đó thì chưa chắc, ngộ nhỡ có ngày anh đối xử tệ bạc với em, có khi em lại tìm đến anh ấy thì sao?"

Vẻ mặt anh tầng tầng lớp lớp lộ ra vài vạch đen, ngữ điệu mạnh bạo tuyên cáo cô:" Em dám chạy?"

Rena thấy trò đùa của mình thành công, liền lùi vài bước chầm chậm, kích thích cho lòng ai đó sục sôi:" Sao lại không thể chạy, em đâu phải người phụ nữ bình thường. Ví dụ như bây giờ này?"

Cô nửa chạy nhanh, rời khỏi phạm vi của anh. Thế nhưng chạy được vài bước, cổ tay mảnh khảnh đã được bàn tay to nắm chặt lấy. Tà váy voan trắng vì theo lực kéo mà khẽ phất phơ nhè nhẹ trước cửa gió ban công thổi vào làn gió xuân trong ánh mắt của Ryvan. Không nói không rằng, anh ôm bồng cô lên dựa hẳn vào bức tường ban công.

Bị Ryvan ôm đến nhanh còn chưa định hình được, cô hơi níu lấy anh, sợ chỉ cần buông hẳn ra thôi, thân thể này sẽ ngã xuống. Ánh mắt sâu xa giữa hai sắc tố dõi theo ngũ quan dần biến chuyển từ hơi trắng dần sang một mảng hồng như mới được tô thêm phấn, đáy mắt long lanh rọi vào lòng anh khiến Ryvan không tự chủ được, hơi vướn người lên, chuẩn xác tìm đến cặp môi thơm tho để đưa trước lưỡi quậy phá của mình để tiêu tan suy nghĩ của cô.

" Ưm...um...um" Cô hơi ôm lấy đầu anh, vừa bị tấn công đột ngột như thế,còn trong tình trạng ở trên không, dần sinh ra hơi sợ, hai chân cô bấu víu lấy hông anh, quặp chặt lấy, cố định vị trí trên tường, cùng hòa vào màn hôn triền miên, quyến luyến mà khơi dậy lên ham muốn trong cô.

Đôi tay kia của anh dần trượt lên tìm đến cặp mông tròn trịa lia mà xoa nắn, rồi lần tìm về phía trên trượt vào trong, xuyên qua lớp áo lót, tìm đến đỉnh hoa đã căng cứng, khẽ trêu đùa.

" A" Rena vừa tìm được không khí bị anh khiêu khích càng ngọ nguậy sâu hơn, ma sát đến nơi vốn dĩ đã căng cứng sau lớp quần vải càng gây nên cho động tác của anh nhuần nhuyễn cảm thụ lớp da non mềm trắng nõn của Rena.

Không tự chủ được thêm nữa, anh duy trì tư thế đó, cả hai ngã lăn trên giường, anh xé toạc cả lớp váy lẫn áo lót bên trong, đầu lưỡi mau chóng xâm nhập vào đỉnh hoa hồng phấn, ngậm vào, căn cắn.

" Anh....có...thể...um...đừng xé...váy của em...nữa....A" Mỗi lần nào làm tính đếm tổng số lần anh xé váy của cô cũng phải đến chục lần. Lần nào để người hầu vào dọn cũng để người ta cười cho. Điển hình là Lí Minh Triệt, về sau cô mới biết mỗi lần hai bọn cô làm tình trong phòng xong, người đi dọn cứ vẫn là anh ta. Làm chức vụ cao trong quân đội, dưới chướng ai đó vẫn trở thành kiếp giúp việc, kể ra nỗi khổ của anh ta, cô cũng có thể hiểu.

Anh không buồn nghe mấy chuyện không đáng để quan tâm kia, vẫn lẳng lặng cưng chiều cô thật tốt

Từng chữ ngắt quãng, dưới sự tấn công của anh chỉ càng vào tai của người đàn ông càng đánh lên một khúc nhạc dụ tình, càng làm anh thêm điên cuồng.

Chôn sâu vào dục hỏa chưa được phóng thích, anh ra vào liên tục làm cơ thể của Rena cong lên cong xuống uốn éo trong lòng hết lần này đến lần khác. Có nhiều lúc đau đớn, anh cũng hòa hoãn lại nhưng chỉ cần nhìn thấy họa động huyệt nhỏ nhắn bị chôn vùi kia ôm lấy vật căng cứng của anh khăng khít như lần đầu kia chỉ càng anh muốn tiến vào hơn nữa.

Hai tay anh đan vào hai tay cô đặt trên giường, môi lưỡi chuyển động trên cơ thể, trượt xuống vùng bụng gần đến chỗ có nhiều vết xẹo mờ nhạt cư trú tại đó. Nếu nhìn qua sẽ không hề rõ ràng nhưng số lần đếm anh thăm dò cơ thể cô đã làm anh nắm rõ mọi thứ. Đây là thứ mà cơ thể một người phụ nữ nên có hay sao.

Anh hơi buông cô ra, ôm lấy chặt cơ thể cô, hôn lấy cô, yêu thương như để bù đắp cho sự thiếu xót của anh đã bỏ lỡ cả một đoạn thời gian.


Rena dường như thấy anh đã để ý đến mấy vết sẹo của mình, bàn tay nhỏ nhắn hơi ươn ướt do mồ hôi để lại, chạm lên khóe mặt hơi nhíu lại kia, đặt lên nửa khuôn mặt anh. Bàn tay hơi thô ráp chạm lên an ủi anh như chính an ủi cô:" Không sao đâu anh, em quen rồi mà."

Tương tư của Ryvan giấu xong mỗi ánh mắt dần dần hôn lên trên chiếc trán ướt bóng kia, nụ hôn thật sâu nhẹ nhàng truyền đến một sự bảo vệ cưng chiều đối với người phụ nữ dưới thân. Rồi như để cuộc chiến kia vẫn phải tiếp tục, anh lại mạnh bạo đâm vào, làm Rena lại một lần nữa rơi vào phồn hoa của chốn cực lạc đến đỉnh điểm. Giữa đêm tối, hai người đều kêu lên tiếng kêu của thỏa mãn và sự lấp đầy làm nhiều người phải đỏ mặt

Đến quá nửa đêm, Rena gục vào trong lòng anh, chỉ thấy anh lưu luyến ôm chặt lấy cô. Đêm nay thật sự vẫn rất đẹp. Bởi vì sau đêm nay, ngày mai họ lại bước vào cuộc chiến nguy hiểm rất lớn phía trước.

*********

Vacrina từ sau khi được phục sinh, nhưng vì để đảm bảo Marsking không thể xâm lấn vào, Rena vẫn tạm khóa nó lại cùng với những người khác để sau khi trận chiến này kết thúc thì có thể mở phong ấn này.

Thần dân của Varina từ sau khi nghe hôm giải phong ấn đã cùng đến phụ giúp Rena trong công cuộc đó. Có thể nói một phần sự công nhận của họ dành cho Rena đã được công nhận. Không hay nói cách khác, kể cả các vị thần khác ở thế hệ sau, đều được chấp thuận.

Mấy ngày sau đó, đoàn quân của Milquynus như đã được tập trung đầy đủ nhất. Dã tâm thống trị của một kẻ sống trên đời này hàng trăm năm không thể nào chỉ vì một vài năm thất bại mà chủ động từ bỏ hết. Càng làm cho hắn điên cuồng hơn thôi.

Một nơi bằng phẳng được xây lấp bởi đất đá. Không có sinh vật sống, không gì cả cứ như nó được được san phẳng để mở ra khung gian của chiến tranh. Trên nền trời đỏ thấm như máu đó, chiếu rạp xuống đất, hai bên đối lập đối hiện rất rõ. Khoác trên mình những bộ trang phục tràn đầy thần lực cùng thần khí tỏa ra sức mạnh đáng ghờm đối chọi lại nhau.

Ngẩng lên cao, trong tà áo đen kia dưới lớp che mặt được tháo ra, gương mặt của Marsking dần lộ diện