Hỏa Ca

Chương 3: Ẩu Đả





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Vẻ mặt khó coi của cô được hiện lên rõ qua cử chỉ, mắt thì di chuyển hết chỗ này đến chỗ nọ tìm đồ. Lâm Lục Trí ngồi bên cạnh khẽ cười, sau đó gọi phục vụ. Một tiếng gọi đã có một anh chàng mặc chiếc áo sơ mi trắng nhìn có vẻ được coi có phong cách lịch sự nhất ở đây tiến tới, nở nụ cười thân thiện : " Anh chị muốn uống gì ạ ?"

Lâm Lục Trí nói ra nhu cầu của mình rồi hướng tay ra phía Hạ Nhan : " Cho tôi một ly cocktail puszta và cho quý cô bên cạnh một ly nước hoa quả."

Nhân viên phục vụ nhận ngay yêu cầu, tiến vào trong chuẩn bị. Hạ Nhan có phần hơi ngại vì lời nói của Lâm Lục Trí. Cô nói : " Tôi có thể không uống gì cũng được, chứ đến đây gọi nước hoa quả trong quán bar hình như không được hay cho lắm."

" Nếu thật sự như em nghĩ, thì anh cũng không rủ em đến đây làm gì. Người ta có thứ đồ uống phù hợp ách sẽ có trường hợp tương tự."

Nghe cũng có lí, Hạ Nhan mới bắt đầu an tâm hơn. Ít nhất cô sẽ không trở thành người đầu tiên đến quán bar uống nước hoa quả. Lâm Lục Trí chạm vào vai hạ Nhan đang ngẩn người ra nói:" Không thích thì chúng ta có thể về sớm, đâu cần phải ép buộc."

Hạ Nhan lắc đầu: " Không sao, lâu lâu trải nghiệm cái mới cũng vui."


Buổi vui chơi hôm nay có thể miễn cưỡng gọi là thành công một nửa. Còn giai đoạn về sau thì anh chưa chắc lắm. Tuy nhiên được ngồi ngắm cô ấy trong cái bộ dáng này suốt tối đối với anh cũng không quá tệ. Gương mặt được phủ một lớp phấn nhẹ dưới ánh đèn rực rỡ muôn màu có một chút gì đó cuốn hút , khiến người ta ngắm mãi không thôi. Cô hôm nay thật sự rất đẹp.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên , phá tan bầu không khí. Lôi chiếc điện thoại ra dứt khoát rồi anh quay sang nói với Hạ Nhan : "Anh đi ra ngoài này gọi điện thoại chút". Anh rời khỏi chỗ ngồi, để lại cô ngồi một mình.

Đợi một lúc sau, đồ uống được đưa ra, Hạ Nhan cũng chỉ cầm chứ không uống. Dõi mắt hướng ra xa nhìn về phía đám đông đang nhảy, cô thấy Tô mộng đang cuồng nhiệt hết mình nhảy nhót.

Lâu lắm rồi cô mới thấy Tô Mộng biểu lộ ra vẻ mặt thích thú vậy. Vì bạn bè chịu đựng tí cũng đáng, cũng may chưa bị bắt ra sàn nhảy. Loay hoay cái ống hút trên tay, bỗng chốc lại uống một hụm, nhâm nhi mãi chưa hết. Có ly nước bầu bạn để có một tâm trạng tốt hơn, đặc biệt nó lại còn ngon nữa thì còn gì bằng.

Từ nãy đến giờ mãi dõi ra phía đông, Hạ Nhan đã quên mất rằng từ lúc nào bên cạnh mình đã có một người ngồi ngay sát, lại còn ngồi ngay chỗ Lâm Lục Trí ngồi nữa. Cách ăn mặc rồi kiểu tóc đúng dạng ăn chơi của con trai ngày nay, thường thì không phải dạng tốt đẹp.

Ánh mắt anh ta cứ dán chặt vào cô mãi, toàn thân cô ngứa ngáy như có sâu bò trên người. Hạ Nhan coi anh ta như vô hình, ánh mắt cứ hướng thẳng về phía trước. Cô nghĩ rằng chỉ cần phớt lờ đi một hồi người ta sẽ bỏ đi nhưng hành động cô làm càng làm hắn tiến sát lại.

Một hồi lâu, anh ta mới lên tiếng nói giọng ngon ngọt dụ dỗ : " Cô em đến quán bar một mình không có ai bầu bạn, chi bằng đến đây chơi với anh đi."

Hạ Nhan thờ ơ, giọng nói bộc lộ rõ sự chán ghét : "Tôi nghĩ anh nhầm đối tượng rồi, tôi có đi cùng với bạn. Chỗ anh đang ngồi là của người khác, xin hãy nhường lại."

Cố gắng nói chuyện một cách lịch sự nhất có thể mang tính chất xua đuổi để đảm bảo không bị bắt bẻ. Nói chuyện với loại người thế này, cô đã phải vô cùng kiềm chế.

Người đàn ông đã nhận ra được sự từ chối của Hạ Nhan nhưng càng cố chấp anh ta lại càng muốn chinh phục cho bằng được. Hiếm khi có được " hàng ngon" thế này, phải biết hưởng thụ mới đúng chứ. Hắn ta dò hỏi lại : " Người đó là ai, bạn trai em sao ?"

Hạ Nhan đáp trả với ngữ khí đan xen chút bực bội cố gắng đè nén xuống : "Đến quán bar tất nhiên phải đi cùng bạn trai, nên hãy mong anh đi tìm người khác đi."

Trong quán bar, từ nãy đến giờ có nước hoa quả nên đã giúp cô có tâm tình tốt hơn. Cốc nước hết, tiếng nhạc to hơn còn chưa kể còn có tên này cứ lì mãi, lòng cô bức bối vô cùng.

Tiện tay, vớ lấy cocktail của Lâm Lục Trí uống cạn một hơi, quên mất đó là đồ cô không nên uống. Một người tửu lượng kém thì chắc chắn sẽ say. Chưa đầy vài phút sau đó, mắt cô bắt đầu mờ dần, trước mặt bóng hình nhảy nhót liên tục lắm lúc bay bổng lắm lúc lại lặng thinh. Âm thanh thì rè đi trông thấy, có khi chỉ còn văng vẳng bên tai một đoạn đứt quãng.


Khuôn mặt trắng nõn giờ đây đỏ ửng lên, vài sợi tóc khẽ xõa trên gương mặt, mới thật kiều diễm làm sao. Vẻ đẹp đó ai không xiêu lòng cho được.

Cái tên bên cạnh nhân cơ hội, bắt đầu nói chuyện tiếp, đồng thời đụng chạm vào người cô : " Tôi nghĩ bạn trai em cũng sẽ không quay lại đâu, chi bằng để tôi phục vụ em đêm nay."

Tiếng nhạc che toàn bộ , lời nói của người đàn ông bị lấn áp, lại còn trong khi cô đang bị say. Vô thức, Hạ Nhan đã gật đầu đồng ý. Tên đó trong đầu vui mừng vì đã đạt được mục đích. Hôm nay thành công mĩ mãn ngoài sức mong đợi. Cái tay thô ráp bắt đầu chạm đến phàn eo cô, từ từ nâng người cô dậy.

Cả người đến khi đứng hẳn dậy rồi, cô nghe thấy một tiếng va đạp rất mạnh. Cả người cô liền đổ xuống. Nhanh như cắt, đã có một bàn tay to hơn đỡ lấy cô để cô dựa cả người vào. Trong cơn mơ màng, cô loáng thoáng thấy hình ảnh quen thuộc. Lòng cô có chút bực dọc khi cố gắng nhắm đi nhắm lại chẳng thể nhìn rõ đấy là ai.

Tên đó khi bị đánh, cộc ngay đầu vào bàn, phần đầu bị chảy máu. Một vệt máu dài chảy xuống, hướng đôi mắt căm phẫn về người vừa đánh mình. Vụ việc xảy ra quá nhanh và ầm ĩ, nhạc lập tức tắt, đám đông cùng bắt đầu dừng việc nhảy nhót, chạy đến xem .

Tô Mộng nhanh chóng tiến tới đó. Mắt cô phải trố lên khi phát hiện Lâm Lục Trì mặt thì hằm hằm, tia tức giận thoáng qua mắt. Tay thì đang ôm Hạ Nhan mặt đang say bí tì. Rồi nhìn sang hướng bên cạnh đến nạn nhân xấu số vừa bị va đập.

Bạn mình bị dính líu, cô không thể làm ngơ, chạy vội đến, hốt hoảng : " Sao anh đánh người ta?"

Lâm Lục Trí thấy Tô Mộng đến bên cạnh, liền giao Hạ Nhan và nói: " Chăm sóc cô ấy hộ tôi một lúc."

Tô Mộng đỡ lấy Hạ Nhan vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tự nhiên sao lại có một vụ ẩu đả ở đây.

Người đàn ông đang trong tình trạng đau đớn sau cú đánh vừa rồi, đứng dậy tiến về phía Lâm Lục Trí, giơ nắm đấm đánh thẳng về phía anh. Lâm Lục Trí phản ứng nhanh hơn, chặn được đòn tấn công của đối phương, còn kịp đánh lại vào bụng. Cú đấm lao thẳng về phần yếu của cơ thể, khiến hắn phải nhăn mặt nhưng vẫn muốn tiếp tục đánh. Lần này có phần ẻo lả hơn chẳng khác gì đang chơi trò vườn chuột.

Lâm Lục Trí tiếp tục đánh trả, đánh những phát mạnh tiếp tục vào người hắn. Lúc này mặt mày, chân tay tên này đã có phần bầm tím, lại còn thêm nhiều chỗ chảy máu hơn nữa. Tiếng đổ vỡ của bàn ghế, tạo ra sự hỗn loạn.

Đám người xung quanh có người còn nháo nhào lên, ủng hộ cuộc chơi. Đây như là một thú vui tao nhã nơi quán bar. Tô Mộng đứng nhìn cảm thấy sốt ruột cực đỉnh, không phải vì đám đông , cái chính là hình ảnh Lâm Lục Trí sẽ bị hủy hoại nghiêm trọng mất.

" Đây có phải là anh Lục Trí không vậy ."


" Trời ơi, không ngờ anh ấy lại xuất hiện ở đây."

" Cảnh anh đánh nhau ngầu quá vậy."

Phía sau, nổi lên tiếng bàn tán của một số người rồi tiếng chụp ảnh. Tin này ngày mai lên trang nhất là cái chắc. Ngôi sao số một đánh nhau tại một quán bar.

Cuộc ẩu đả vẫn tiếp tục diễn ra. Lâm Lục Trí luôn dành quyền chủ động. Đối phương thì bị đánh cho tơi bời, lên ngược về xuôi. Loạng choạng đứng dậy, nhìn cũng đã biết chẳng còn lấy một hơi sức để đánh nữa. Hắn nghiến răng nghiến lợn nói ra từng chữ : " Tên khốn, mày nghĩ mày là ai mà dám đánh tao."

Lâm Lục Trí thờ ơ, khẽ vuốt mái tóc của mình lại cho gọn gàng, chậm rãi rồi mới nói chuyện : " Tại tôi say rượu, có phần quá tay."

Nói lời như thế ai nghe xong cũng bị chọc cho tức đến phát điên huống chi còn người trong cuộc." Đừng nghĩ tao không dám giết mày."

Thuận tay, không nói không rằng, hắn liền lấy chiếc ly để trên mặt bàn ném về phía Lâm Lục trí. Một tiếng vỡ mạnh khiến mảnh vỡ rơi lả tả. Không tránh kịp nên anh chỉ có thể giơ tay lên để đỡ. Mảnh vỡ thủy tinh khẽ cứa rách lớp áo màu đen, vào xâu bên trong tạo một vết xước trên tay. Lâm Lục Trí lông mày nhíu lại, chịu đựng tác động của mảnh vỡ.

Tên đó cầm ngay chiếc ghế giơ thẳng đến định đập vào người anh. Chỗ hắn và anh quá gần nên không tránh kịp. Tô Mộng đứng bên ngoài nhắm mắt lại, cảnh tượng này đau tim chết mất. Cô là một đứa con gái thì làm sao có chuyện xen vào cuộc đánh nhau của bọn đàn ông. Người ngoài chẳng ai dám ngăn cản vì sợ bị dính vào rắc rối.

Khi chiếc ghế đã gần chạm đến đầu Lâm Lục Trí, có một bóng người nhanh như chớp xuất hiện, cầm lấy tay đối phương, ngăn không cho hắn đập ghế xuống.