Hỏa Ca

Chương 64: Luyện Tập





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Trong căn tầng 3 bằng kim loại cứng ngắc, tại một căn phòng, mồ hôi đầm đìa phát ra từ những người kính đang cố gắng hết sức vượt qua mấy bài kiểm tra luyện tập khắc nghiệt.

Thể lực phải được nâng cao tối đa để chống chọi với những đòn đánh trí mạng từ kẻ thù. Luyện tập cách bắn súng sao cho chuẩn xác, một khi chệch hướng, mất cơ hội .

Hàn Vĩnh Phong đang ngắm nhìn khẩu súng mình mới được phát mới đây. Những mẫu súng này được người của đại tướng đưa đến, phân phát cho mỗi người. Yêu cầu bắt buộc phải sử dụng thành thạo.

Nói là súng nhưng không phải súng bình thường. Nó rất khó để có thể kiểm soát. Nghe nói loại đạn đi lèm được chế tác đặc biệt có thể tiêu diệt được cái lũ được cho là " quái vật " đó. Có nhiều loại khác nhau, khoảng 4-5 loại gì đấy, được phát ngẫu nhiên Một phần mỗi người phải mang, bên cạnh đó còn một thứ nữa sẽ được đưa sau xong khi họ hoàn thành khóa luyện tập.

Đôi mắt nhìn đăm trên khẩu súng màu đen tinh xảo nắm chặt trên tay, đôi mắt lặng thinh đắm chìm trong dòng suy nghĩ. Cho đến khi nghe tiếng gọi của đồng đội, mới từ từ rút ra , tập trung vào việc trước mắt.

Cùng lúc đó tại tầng 4, trong căn phòng trắng xóa rộng lớn. Như tên gọi là chỉ có một màu trắng trải dài từ đầu cho đến cuối cùng. Ở đó, có hai bóng đen đứng giữa đối diện nhau. Tiếng nói đầu tiên được cất lên dường như đã phá bĩnh cái yên lặng vốn có : " Anh bảo tôi đến đây làm gì, nếu luyện tập tôi có thể làm chung với đồng đội của tôi."


So với việc phải ở cùng với anh ta càng làm cô chán ghét đương nhiên bản thân sẽ lựa chọn với phương án khác.

" Bọn họ luyện tập với mục đích để làm quen được với địch, còn chúng ta sẽ làm cái của chúng ta."

Trong căn phòng trống, trải dài một màu trắng tinh, giọng nói mang ngữ điệu ra lệnh được cất lên từ anh khiến mọi vật tự động biến đổi: " Khởi động chế độ luyện tập cấp 1"

Trên sàn, trên nền, chiếc súng máy từ từ hạ xuống. Xuất hiện ở khắp nơi, đặc biệt bọn chúng xếp ngẫu nhiên, không theo một hàng lối gì. Mũi súng chĩa về phía Rena và Ryvan. Khi đồng tử của đôi mắt phượng hoàng đó còn đang dõi theo từng cái xuất hiện cho đến phút cuối cùng. Có lẽ ngay sau đó, câu hỏi thắc mắc cô muốn hỏi đã bị anh nói trước: " Nhiệm vụ của cô là tránh đạn"

Rena đoán trước được điều này, cô nói : " Tôi hiểu rồi, hãy bắt..."

Một âm thanh mạnh mẽ dứt khoát sượt qua tai cô, khiến cho lọn tóc đằng sau khẽ bay lên . Đôi mắt cô lộ thoáng tia ngạc nhiên, rồi tránh ra khỏi chỗ cũ. Rõ ràng bên tai chỉ nghe thấy tiếng, chứ hình ảnh của viên đạn dường như đã bị mất hút.

Cô thừa nhận đạn bay nhanh, người thường nhìn thấy nó rất khó khăn, tuy nhiên từ nãy đến giờ, bên tai cô đếm ước chừng phải khoảng chục viên được bắn ra rồi. Tại sao nó mờ mịt hoàn toàn vậy.

Theo trực giác nghe thấy tiếng cứ mỗi đợt cô lại dùng thân thể khéo léo của mình nhanh nhẹn tránh được. Nhìn xuống sàn , bóng của viên đạn dường như đã chạm rồi lại biến mất. Những chiếc súng bắn liên tục khi cô nhìn về nòng.

Quan sát kĩ một hồi, cô mới nhận ra. Không lẽ nào.... Mất tập trung, cô lại bị một viên sượt qua , suýt trúng người, cũng may thay nó chỉ sượt nhẹ qua áo. Bị lệch khỏi đà, cô liền tìm một chỗ tránh ra khỏi tầm ngắm của đạn ít nhất để theo dõi tình hình.

Nhiêu đó kịp thời gian để cô có thể khám phá ra chuyện này đồng thời nhìn được đối phương. Cái bóng đen nổi bật giữa nền trắng trong cơn mưa đạn tránh né một cách điều luyện. Từ hướng này sang hướng khác , từ chỗ này sang chỗ nọ . Mấy viên đạn đó chẳng thể bắt kịp được anh. Khuôn mặt trầm ngâm, tia đỏ vụt qua sáng lên mỗi lần tránh.

Rena đầu óc cũng hoạt động linh hoạt để tìm ra được đường đi. Mắt anh ta giữ nguyên về một hướng, ngoài việc di chuyển. Sau đó cô nhận ra anh tránh được đạn hoàn toàn nhờ do âm thanh. Viên đoạn xuất hiện trong không gian màu trắng này hoàn toàn bị che lấp.

Không loại trừ khả năng viên đạn có màu trắng thì chuyện đó xảy ra là bất khả thi. Môi trường luyện tập này được xây dựng không chỉ để có một mình khả năng quan sát, còn có các giác quan khác.

Tìm được sợi dây để kéo mình lại, trong lòng Rena tràn đầy tự tin hơn thậm chí còn có chút hứng thú với thể loại luyện tập này. Thân thể chạy nhanh vào trong trung tâm. Mắt cô nhắm lại, cảm nhận được cái " bóng hình" âm thanh đang bay tới. Nó rất lẹ . nên nó mới được coi là vũ khí nguy hiểm, trúng một phát tương đương với cái chết.


Tiếc rằng, cô tìm được cách rồi. Bước chân ngày một nhanh hơn, việc di chuyển đã trở thành một nhịp điệu, việc cô cần làm là hòa vào nhịp điệu đó. Từ lúc nào, cô đã đứng cùng không gian nhỏ hẹp của vòng đạn bên cạnh Ryvan. Mắt không hướng đến cô nhưng cảm giác đã nói lên cho anh rằng cô đã tìm ra được quy luật của quá trình luyện tập này. Hai người im lặng, tiếng súng hòa vang đó cất lên từng tiếng vang rội, rạo rực.

" Hai bóng ma màu đen" , người nào người nấy sử dụng kĩ năng tránh né của mình. Thính giác được căng mở. Đối với Rena , cô nhắm mắt vào bởi dường như trong tình huống này, đôi mắt khi nhìn vào chỉ khiến cho tâm trí loạn hơn thôi.

Giữa một vùng tối đen đó, mới có thể bộc lộ rõ nét khả năng còn lại. Mái tóc màu bạch kim dường như cũng rõ nét hơn hẳn dù nó gần tương đồng với màu trong không gian này.

Bởi nó đang được lả lướt theo thân hình như ma như quỷ trong không khí. Tiếng đạn ngày một dữ dội hơn, gộp lại có thể tạo thành hàng ngàn tiếng nổ. Trái tim cô cũng theo đó đập nhanh hơn, rộn ràng theo tiếng đạn. Trên khuôn mặt cô đã giãn ra hơn so với lúc đầu, nhưng cũng không dám lơ là. Đầu óc chỉ tồn tại hai chữ " tránh đạn"

Cho đến khi chiếc súng máy dừng lịa, tiếng đạn cũng dừng lại, thân hình đó mới đứng nguyên tại một chỗ. Đôi mắt sáng như lửa đó, một lần nữa lại được mở ra. Nhịp thở có phần mạnh hơn, mồ hôi cũng theo đà từ cơ thể tiết ra thấm qua lớp áo màu đen. Khẽ đưa tay lau trán mồ hôi, cô khẽ nhìn sang Ryva, thấy anh khỏe, chút ít mệt mỏi chưa hề thấy có.

Nghĩ lại cũng đúng, căn phòng này, đâu phải cô đến mới xây. Mấy năm rồi, anh ta sử dụng để luyện tập thường xuyên, nên đối với mấy cái này chi bằng được gọi là " bài thể dục " thì đúng hơn.

Im lặng từ nãy đến giờ cho đến khi không gian trở về như ban đầu: " Phần luyện tập thứ nhất xong, coi như cô cũng thành thạo. "

Lần đầu được như vậy là quá tốt rồi, so với mấy năm làm một công việc ít hao lực thể chất. Nghỉ ngơi chưa đến tầm một, hai phút, lại một lần nữa nghe thấy ngữ điệu ra lệnh: " Khởi động chế độ luyện tập ngẫu nhiên."

" Ngẫu nhiên" Sao không phải 2, 3,4 . Liếc đôi mắt có phần tò mò ra xung quanh xem sự bất thường sắp xảy ra tại căn phòng. Xung quanh không gian màu trắng dần chuyển thành một nơi khác. Từng mảng dần biến đổi.

Trên nền bỗng chốc hóa thành bầu trời màu xanh trong, phảng phất tia nóng có phần bỏng rát xuyên qua lớp da trắng của cô khiến nó có phần hồng lên.Nền đất hóa thành một lớp cát màu vàng dày, đứng lâu sẽ có cảm giác bị lún xuống.

Ngọn đồi cát nhấp nhô không đều đặn dựng lên mộ khu địa hình hiểm trở. Lớp cát ngoài vằn sọc in dấu dài thẳng tắp ngoằn ngoèo ra thì dương như toàn bộ nơi đây đều bị bao phủ bởi cát. màu sắc duy nhất tồn tại ở đây chỉ là màu xanh và màu vàng. Nhìn toàn bộ khung cảnh có thể đoán được đây là sa mạc.

Hình ảnh mô phỏng như thật tưởng chửng nếu cô không biết đây là căn phòng luyện tập sẽ nhầm tưởng thật sự bản thân đang ở sa mạc. Cái bóng rát , nóng bỏng của không khí, khẽ tạt qua cơ thể.


Bộ quần áo dường như chẳng thể che lấp được cái nóng này. Khuôn mặt cô phiếm hồng trên hai gò má. Dường như do mồ hôi chảy nhiều đã vô tình thấm qua đôi lông mì dày công vút của cô khiến phải giọt đính trên như hạt châu sa dưới ánh nắng mắt trời bỗng chốc như tỏa sáng. Cái màn mặt của mồ hồi khẽ thấm qua miệng, khiến bản thân càng tỉnh táo hơn với việc luyện tập.

Ryvan , một người thường không có mất phản ứng trước sự việc giờ đây cũng có phần mệt mỏi. Có lẽ là do cái nóng. Tuy nhiên trên khuôn mặt anh, cái khí thế vốn có từ trước chưa hề đổi thay.

Khẽ ngước gương mặt nhìn ra xa, ánh mắt anh có gì đó sâu hút như thể đang chăm chú tìm một thứ đồ quý giá của mình. Bằng một cách nào đầy, cô như vừa bị anh đưa vào trong suy nghĩ thông qua đôi mắt lắng đọng đó. Trong lòng cô cảm nhận được sự chuyên tâm.

Cổ họng dần khô khốc do đứng dưới trời nóng nên có phần khàn khàn : " Không gian này là cái gì."

" Mô phỏng môi trường tự nhiên, tạo dựng khung cảnh ngoài đời thường nhằm nâng thể lực chống chọi với mọi điều kiện khắc nghiệt. Xung quang được bố trí bẫy . Buổi luyện tập sẽ kết thúc khi có thể cầm cự được lâu và vượt qua bẫy do máy thiết lập."

Lần này một từ đơn giản cô cũng đã phải giữ lại trong mồm. Làm sao dám thốt ra. Thể lực của cô và anh đều hơn hẳn người khác vì cũng bị ảnh hưởng bởi một phần của sức mạnh. Nhưng trước khi luyện tập, anh đã nói với cô năng lực không được sử dụng . Mục đích là để nâng cao kĩ năng tránh né, phản xạ tuyệt đối. Cô không phải dạng người chỉ dựa vào cái mình vốn có để tự nói mình giỏi cả.

Nghĩ về việc Ryvan có kĩ năng vượt trội xử lí vấn đề trong quân đội thông qua bằng mắt và việc tin tức đã đủ để nói lên tất cả. Rena vừa hâm mộ nhưng cũng vừa cảm thấy hận thù.

Cô dường như lại cố gắng để gạt bỏ thứ cảm xúc tốt lành còn lại về anh, tập trung vào cái mình cần làm, rằng con người trước mắt chính là mục tiêu trong công cuộc chính của cá nhân.

Cũng có một thứ nữa kéo cô ra khỏi dòng suy tư mê man chính là lời nói anh phát ra hiện tại : "Căn phòng này ngẫu nhiên. Mỗi lần thiết lập chế độ đều khác nhau, đều có cùng một mức độ để vượt qua. "