Hỏa Ca

Chương 67: Trò Chơi





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Bên hông, mỗi người cũng đều rút giao ra, chĩa thẳng đến Ryvan. Anh nở nụ cười lạnh lùng, nhìn về đám người được cho là đối thủ mình phải đối phó.

Khi bọn chúng chuẩn bị tiến lại gần anh để ra phát đầu tiên. Một tên lao về phía trước vung con dao của mình lên. Ryvan không di chuyển, đứng yên một chỗ cho đến khi ngay sát gần rồi anh vẫn không nhúc nhích. Người phía đằng sau đều nhìn thấy rõ tên đấy đã chĩa dao đâm về phía anh. Bằng chứng chính là đã có vết máu chảy xuống. Thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng cười phát ra từ hắn lúc đó mà.

Bọn đằng sau cười lớn, bắt đầu chế giễu

" Tưởng thượng tướng thì thế nào, hóa ra đã không chịu nổi một đòn"

" Thế này bọn quân đội cũng chỉ là lũ tép riu thôi. Hahaha"

Tất cả đám người đó đều hả hể nhìn máu đang dần chảy xuống. Tên đó chết rồi. Chết bất ngờ còn trong tình trạng chết đứng nữa chứ. Bọn chúng nhìn tên đồng đội còn đang trong tư thế lúc đầu, chưa định rời khỏi chỗ đó. Cả lũ tưởng tên này sướng quá giết được quan chức cấp cao trong quân đội nên chưa muốn thoát ra.

" Này, rời khỏi đấy đi, để còn làm nốt việc"


" Nhanh để còn dọn xác nữa, chứ mùi xác chết hôi hám ngày mai bị ăn chửi là bọn tao không chịu trách nhiệm đâu đấy"

" Ê, có nghe thấy không?"

Cả bọn đều nghi hoặc khi dường như tên trước mắt đang cố tình phớt lờ câu nói của bọn chúng. Được một lúc chưa thấy hồi âm, thành ra chuyện bình thường hóa thành kì lạ. Cho đến khi quyết định chạy đến tận nơi để kéo tên này ra, thì hắn bỗng nhiên đổ gục xuống. Không cử động. Hoàn toàn giống hệt một cái xác chết.

Mặt mày từ từ biến sắc ẩn hiện trên khuôn mặt của từng tên khi chúng phát hiện điều còn kinh khủng hơn thế. Tên địch chưa chết, hắn còn sống. Khi chúng chạm vào mắt Ryvan, dường như có cái gì đó đã khiến cơ mặt chỉ giữ được một nét. Hoảng sợ.

Khuôn mặt lạnh băng từ đầu đến cuối. Anh không cười, không tức, không gì cả, một khuôn mặt không cảm xúc khiến tất cả chúng nó như đang sống trong cái thế giới tĩnh lặng của không gian nơi đây. Ánh mắt lạnh băng , khát máu như một con quỷ dữ đang dần chiếm lấy tất cả linh hồn bọn chúng làm không ai có thể dùng chân để chạy thoát cả. Đằng sau cánh của mở toang, có thể chạy bất cứ lúc nào, vậy mà dường như chân bị bó buộc bởi một sợi dây xích vô hình nào đấy.

Có tên giọng run run vẫn cả gan hỏi : " Không thể nào, rõ ràng bọn ta đã nhìn thấy tên đó phi dao về phía ngươi, lẽ ra người nằm đó phải là ngươi."

Trước khi tên đó kịp chạm vào Ryvan, anh đã nhanh tay bắt lấy cổ tay của đối phương, bẽ gãy rồi ngay sau đó không kịp chần chừ, con dao cầm từ nãy đã đâm thẳng vào bụng khiến hắn còn chẳng có cơ hội hét lên một tiếng. Đâm vào chỗ hiểm nhất đã khiến tên đó mất mạng ngay tại chỗ

Con dao anh cầm trên tay còn dính máu, khẽ đưa lên mặt nó phản chiếu lại gương mặt anh, một gương mặt sắc lạnh, còn có vài giọt ẩn trên đó. Anh vẫy nhẹ còn dao, vệt còn sót lại nhanh chóng bị rơi xuống sàn, để chỗ lại cho hình dạng ban đầu. Con dao sáng loáng.

Anh một lần nữa ngước lên nhìn. Bọn chúng chứng kiến cái cảnh tượng trước mắt, kích động mạnh đã khiến chân chúng di chuyển, đều ba chận bốn cẳng chạy thục mạng ra ngoài. Mệnh lệnh dường nhu đã hoàn toàn bị xâm chiếm bởi cái sát khí đằng đằng đằng của Ryvan.

Nhưng chúng nó làm sao có thể chạy thoát khỏi anh được đây, ngay cả một phút cũng không có. Lướt thân hình màu đen trong bóng tối dần lộ diện ra ánh sáng hướng thẳng đến từng tên. Chưa cần đến quá 5 giây để hạ gục một tên.

Đường vung dao sắc bén như chính con mắt của anh, trúng đến vị trí anh muốn. Một đường trải dài trên lưng , sâu hút, máu tóe ra như suối. Chẳng mấy chốc cái áo đã biến thành màu đỏ bao trùm tất cả. Tên đó ngã gục xuống, cơ hội la lên lại mất đi hệt như tên ban đầu.

Mấy tên tiếp theo chịu số phận tương tự. Âm thanh để nói lên cuộc chiến thay bằng tiếng hét bằng tiếng xác ngã xuống và tiếng máu bắn ra khắp mọi nơi. Từng sinh mạng một đang dần rút dần đi chỉ trong một tối, dường như mặt trăng đêm nay đỏ hơn so với mọi ngày khi nó cũng đang được nhuốm máu của con người.

Cho đến tên cuối cùng dường như anh đã nương tay hơn. Hắn còn thoi thóp thở, cố gắng chống cự , giương đôi mắt lên nhìn anh " Ngươi đúng là một tên quỷ."


Trước mặt hắn, con người này chỉ giữ nguyên cái biểu cảm lúc đầu đó. Dường như giết người xong thì càng thêm khát máu. Sắc đỏ trong con mắt bên phải sáng khẽ vụt qua, khiến người ta có cảm giác vừa đi lên từ địa ngục.

Anh ta chính là tử thần ban bố cái chết. Còn tên nằm đất là tử tội. Khi trải qua cảm giác đau đớn lan khắp tâm can có lẽ đến lúc này hắn mới có thể thật sự chấm dứt sinh mạng mình tại đây.

Ryvan khẽ lau con dao của mình, rồi dắt vào bên hông mình như thường. Cái chuyện xảy ra ,cái việc anh vừa làm đối với anh nó là chuyện thường ngày. Dù sao anh cũng đã thẳng tay lấy đi biết bao nhiêu sinh mạng

Trong lúc đấy, Rena cô còn đang trong tình trạng cầm súng. Trận đánh được một lúc có vẻ yên ắng. Vốn dĩ cô đã muốn quan sát trận đấu xem nó có cái gì thì có một sự tính trong cô mách bảo rằng có gì đó đang có mặt ở gần. Cụ thể thì chưa thể nói rõ được, chí ít là có gì đó thật.

Khẩu súng màu đen được cầm chặt hơn. Vật thể nào cô cũng được dặn là phải giữ cảnh giác trong mọi hoàn cảnh. Nếu có tên Ryvan đứng đây, cảm nhận giống cô thì hắn sẽ nghĩ thế nào nhỉ. Thường thì sẽ đi dò xét xung quanh hoặc có thể anh đã có phương án để triển khai.

Cô bắt đầu di dời khỏi chỗ ban đầu đi khắp xung quanh khu xưởng để tìm kiếm. Mọi thứ nơi đây khá là rộng , nếu để nói nơi này được so sánh như thế nào có lẽ là bằng khu tầng phía trên của trụ sở. Chỉ khác có một điều nó có nhiều phòng hơn. Điều đó khiến cho việc tìm kiếm cũng trở nên khó khăn hơn.

Giữa một đống xác , máu be be bét tràn đầy, thứ mùi tanh tưởi của máu lại bốc lên lần nữa. Anh nghiêm mặt quay ra đằng sau vốn chẳng để trong mắt, chuẩn bị rời đi, dường như có thể cảm nhận được bóng người đó hiện diện ở đây, bằng chứng chính là anh có thể cảm nhận được vị trí âm thanh được phát ra tận trong cái nơi bóng tối đang bao phủ.

Anh đứng nguyên, lẳng lặng nhìn về phía đó, cất giọng: " Ngồi nhìn xem thuộc hạ của mình bị giết hết, cũng tiện quá rồi nhỉ?"

Giọng nói lẫn vào trong bóng đêm vang lên: " Cơ hội ngàn năm được tận mắt chứng kiến tài năng của vị thượng tướng cấp cao trong quân đội tội gì bỏ lỡ."

Nghe hắn nói, không chần chừ từ trong người anh rút ra khẩu súng chĩa thẳng vào trong bóng tối, dường như anh có thể chắc chắn một trăm phần trăm hắn đang ở trước nòng.

Dường như đối phương còn tỏ ta bình thản mãi kể cả khi đạn sắp được bắn ra: " Ngài hơi nôn nóng rồi đấy. Chẳng nhẽ ngài muốn để lỡ việc tìm hiểu vụ chúng tôi đang làm sao?"

" Đoàng " , phát đạn được bắt ra lập tức cái xác ngã xuống. Nghe có thể đoán được, đã trúng mục tiêu, thậm chí cái xác còn đổ xuống, lộ hẳn ra ngoài ánh sáng. Ryvan tiến lại gần, quan sát cái xác. Nhìn nó bằng ánh mắt không thương tiếc, anh nói vọng ra : " Dùng hình nhân để thay thế, cũng không có gì lạ "

Tiếng cười khanh khách rợn tóc gáy đó vang lên kéo dài như một chiếc đài radio lặp đi lặp lại một hồi đến người nghe còn cảm thấy chói tai. Một lúc sau, nó mới ngưng : " Sao ngài biết đấy là đồ giả "


" Trực giác."

Sự dứt khoát của anh đã khiến kẻ thù phải chần chừ trong vài giây. Rồi cho đến thời điểm , nó mới lên tiếng với cái giọng điệu được cho là mang đầy thách thức: " Ồ tôi hiểu rồi, vậy để tăng thêm phần thú vị cho buổi tối đêm nay,đã vậy thì hãy tham gia vào một trò chơi với tôi nhé.Hãy dùng trực giác của ngài để tìm tôi, xung quanh cái khu xưởng này. Nếu ngài tìm thấy, tôi sẽ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói."

Dứt lời, giọng nói cũng hoàn toàn biến mất. Đây là vấn đề bắt buộc kéo Ryvan phải chấp nhận nó. Nhưng xưa nay con người anh chưa bao giờ chấp nhận thua và cũng chưa bao giờ thua. Mấy cái trò chơi tìm kiếm này e rằng chỉ là một hạt bụi trong con mắt anh thôi.

Ryvan bắt đầu rời khỏi vị trí cũ để tiến tới chỗ Rena. Cho đến khi anh nhìn vào phát hiện cô đã biến mất. Anh khẽ nhíu mày. Cô ta đúng là chỉ làm được cái việc là gây rắc rối. Giờ anh lại phải vừa phải hoàn thành trò chơi vừa phải tìm kiếm cô ngay lập tức tránh gây ra hậu quả đáng tiếc.

Nói là cần xong nhiệm vụ nhưng chưa đến nỗi gấp gáp. Con mắt anh khẽ dè chừng mọi thứ xung quanh, tốc độ đi chậm hơn. Trong một cái nơi mình đến lần đầu tiên , vội vã chỉ làm cho chuyện rắc rối. Di chuyển từ nơi này sang nơi khác.

Điều anh nhìn thấy chính là mấy cái thùng hàng được xếp gọn gàng cùng với hệ thống máy móc tiên tiến phục vụ cho việc sản xuất. Tên địch có thể lẩn trốn bất cứ đâu, bất cứ nơi ào trong cái địa bàn của hắn chỉ chờ thời cơ để có thể hạ gục anh.

Ryvan đi quanh các căn phòng, thỉnh thoảng có dừng lại để ngắm, khảo sát. Nhìn thế nào cũng chỉ là những đồ bình thường phục vụ cho sản xuất. Mắt kính màu xanh khẽ lia qua, nơi này nếu không có kính thì khó khăn trong việc xác định.

Trong cái bóng tối bao trùm khắp căn phòng, mọi thứ thật yên ắng. Cái bóng màu đen của anh mập mờ ẩn sâu hòa vào nó. Ngoài anh ra người ngoài nhìn vào sẽ chẳng thể biết được đang có một bóng hình ẩn nấp.

Đi mãi cho đến khi trước mặt anh là cửa cuốn đóng kín. Đến gần không có chuyện gì xảy ra, Ruvan bấm chiếc công tắc nhanh gọn để nhìn kĩ bên trong. Căn phòng này cũng khá rộng tương đương với phần chính, điểm khác biệt là ở đây ít máy móc hơn.