Hỏa Ca

Chương 82: Căn Cứ Dưới Hầm Tối (1)





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Chạy được một quãng, cả đội đã nhìn thấy có tiếng người gọi vẫy tay đang gần sát một lối đi thông thẳng xuống phía dưới. Coi như cái kế của cô cũng được việc làm chậm chân bọn rết kia đôi chút.

Chỉ được chốc lát, thôi cánh cửa căn hầm đã được đóng sập lại. Bọn rết chỉ có thể chực chờ bên ngoài, rồi cũng dần rút hết về, tản ra mọi phía vì con mồi đã trốn thoát rồi.

Cả bọn cô đã vào được bên trong, mọi người ai cũng đều thở hồng hộc, mồ hôi vã ra như nước chảy. Suýt thì mất mạng, chạy lòng vòng để tìm được đường thoát đến đây cực khổ vô cùng.

Một người trong nhóm cô, hơi thể còn nặng nề hơn, nhưng vẫn muốn hỏi: " Đội trưởng, cái vụ ném áo khoác là sao vậy ?"

Cả nhóm đều thắc mắc, ngay cả Lan Nhi đứng cạnh cô lúc này cũng chả tài nào hiểu được. May thay cho cô, vẫn có một người biết.

" Là do cái mùi đã kích thích bọn chúng " Hàn Vĩnh Phong bên cạnh giải thích.

Quả nhiên là đội phó của cô, hiểu được ý ngay tức thì " Cái mùi bọn địch phun ra không phải khí độc, nó dường như chỉ làm thế để tạo mùi. Thứ đó sẽ bám lên người chúng ta tạo ra một loại hương thu hút bọn rết lại gần. Chiếc áo khoác tôi ném ra có ám cái mùi đấy, phát tán ra đôi chút sẽ làm chệch hướng đi và tốc độ sẽ chậm lại."

" Thảo nào, làm tớ nghĩ mãi không ra " Lan Nhi chợt nhận thấy. Cô tìm mãi không thấy đồ vật nào liên quan để kéo bọn rết lại gần hóa ra là mùi hương.


" Đội trưởng đúng giỏi thật đấy "

" Có ngài ở đây thì phần thắng gần như một nửa rồi"

Khuôn mặt như được tiếp thêm nguồn năng lượng dần lộ rõ trên vẻ mặt của mỗi người. Qua được một cửa ải nguy hiểm, giữ được cái mạng sống có khi còn tuyệt vời hơn việc được tăng lương ấy chứ. Rena cũng cười hùa theo đội mình.

Nụ cười đắc ý còn lưu luyến mãi không dứt đó, cộng thêm cái ánh mắt tràn ngập khí chí khiến cô hiện lên đầy rạng rỡ tựa như mặt trời trên bầu trời cao vời vợi thắp sáng thêm niềm tin cho các chiến sĩ. Hình ảnh đó đã lọt được vào mắt Hàn Vĩnh Phong, anh quên luôn cả việc mình suýt chết thế nào, chỉ biết ngắm nhìn Rena mãi.

Cả đội đều chìm đắm trong cái nỗi hân hoan riêng, quên mất rằng còn vài người khác đang ở đây. Một tiếng ho khẽ vang đã làm mọi con mắt phải hướng đến. Anh ta đứng nghiêm , sau lưng vác theo một khẩu súng to đùng , tay thì bắt đầu theo luật chào hỏi đúng mực : " Thiếu tướng, chúc mừng ngài đến với căn cứ thành công."

Ẩn sâu dưới lớp ánh sáng lập lòe, bóng hình người đàn ông cao ráo to khỏe dần lộ ra. Mái tóc ươn ướt chứng tỏ anh đã đứng dưới tầng hầm này được một lúc lâu rồi. Rena cười đáp lại lời chào của anh rồi nói luôn vào vấn đề: " Lăng Mạch, tình hình thế nào rồi ?"

Lăng Mạch giơ tay chỉ đường về phía trước: " Hãy đi theo lối này, chúng tôi sẽ cho ngài biết" Anh ta chỉ về hướng sâu thẳng xuống tận mặt đất. Rena bảo đội mình đứng dậy, chuẩn bị cầm đồ đi theo.

Căn hầm đã được trang bị đèn đầy đủ, nên phần nào xua tan đi được cái tăm tối dưới này. Tổng thể cho thấy nơi này được xây kiên cố, vững chãi mặc dù còn thua kém trụ sở quân đội nhiều. Nhưng cứ thử tưởng tưởng quân địch có nhiều căn cứ cũng giống thế này e rằng sẽ thảnh hiểm họa khó lường.

Tiếng lộp cộp phát ra từ chiếc giày quân đội chuyên dụng phá bĩnh cái tĩnh lặng, tạo thành âm thanh vang vọng đến tận phía cuối con đường. Nên ngay cả những người ở đầu bên kia ngay tức thì đã biết nhóm cô đã đến dù cho còn xa.

Đến nơi khoảng cách hai bên to hơn rồi , không khí cũng thoáng hơn. Nhưng đó không phải điều Rena chú ý, mấy cái cổng kia mới quan trọng. Kích thước giống nhau, hình dáng giống nhau, một li một tí đều giống hệt: " Mấy cái cổng này..."

" Theo như chúng tôi tìm hiểu trong 5 cánh cửa chỉ có một cái dẫn đến căn cứ, cái khó khăn bây giờ là không biết cái nào?" Lăng Mạch chậm rãi nói cho Rena nghe.

Đại khái cô đã hiểu vấn đề. Hiện tại ở đây đang có hai mươi người tuy nhiên cũng có một số thành phần bị thương, mệt sợ rằng không thể tham gia đã vậy thì chỉ còn cách này thôi.

Rena quan sát tổng thể thành viên, cân đối được số lượng: " 10 người sẽ ở lại đây, căn chừng ngăn bất kì tên địch nào có ý định tiến vào trong. 10 người còn lại , chia thành 5 nhóm , 2 người vào mỗi cánh cổng"

Lăng Mạch hiểu ý Rena ngay nên bắt đầu chọn ra một vài người trong nhóm mình. Hàn Vĩnh Phong cũng vậy.

Lan Nhi xung phong chọn hướng đi cho mình đầu tiên: " Mình sẽ ở lại , nghiên cứu thêm đôi chút cái căn cứ này. Có gì cậu cứ liên lạc qua thiết bị truyền tin"


" Được rồi, ở lại bình an, nguy hiểm có gì cũng nói luôn nhé."

Lan Nhi đồng ý, không quên thì thầm vào tai cô một câu: " Đội trưởng này, theo như trực giác của mình, cái cửa số 3 là chuẩn nhất đấy ."

" Tại sao" Rena thấy lạ.

Lan Nhi cười hì hì, chớp chớp đôi mắt tinh nghịch ngây thơ về phía cô rồi quay lưng lại tiến về chỗ người khác. Vừa đi vừa lắc lắc cái đầu, khẽ làm cho bím tóc hia bên có phần lắc lư theo. Bằng cách nào đấy, Rena thất dáng vẻ của cô bạn này thật đáng yêu.

Giờ quay lại chủ đề chính, cô sẽ xem ai thuộc đội cô đây. Thoáng quanh, cô phải đứng hình khi cả lũ đều chọn xong rồi, còn mình mình lề dà lề dề chưa biết đi đâu về đâu. Thôi được rồi, cô phải công nhận mình hơi lơ là. Đang chẳng biết làm sao, thì bên cạnh Hàn Vĩnh Phong đang đứng nhìn cô, nở nụ cười nhẹ thoảng qua: " Đội trưởng, xem ra lần này chúng ta có cơ hội được hợp tác riêng với nhau rồi"

Cô khá ngạc nhiên khi người như Hàn Vĩnh Phong lại không lấy một ai chọn. Dù gì người ta cũng là đội phó mạnh thứ hai. Lạ thật đấy.

" Có chuyện gì sao"

" Không, không có gì , vui vì được hợp tác với cậu ấy mà" Cô nói che giấu đi cái suy nghĩ của mình ban nãy. Biểu cảm hai người tươi cười của hai người như vậy đó ,cứ ngỡ rằng sẽ chẳng ai biết, đâu ngờ rằng lại có một đôi mắt đang chăm chú khác theo dõi từ nãy đến giờ.

Xem nào. Rena nghĩ. Lan Nhi bảo chọn cổng số 3. Cậu ấy cũng khá đáng tin. Trong đôi, khi tiếp túc từ trước đến nay, cô mới dần nhận ra khả năng phân tích khá tốt. Có thể tận dụng được tỏng mọi trận chiến.

Cô nói với Hàn Vĩnh Phong cùng với những người có chuẩn bị vào các cánh cổng : " Tôi với Phong sẽ vào cổng số 3 , mấy người còn lại tự chia nhau. "

Lời cô nói ai nấy đều nghe rõ.

Mí mắt của Rena không ngừng theo tròng mắt lặng xuống lộ rõ vẻ chắc chắn với quyết định của mình:" Các anh phải hứa với tôi một chuyện. Nếu tìm được căn cứ tuyệt đối không được manh đội , hãy thông báo cho tôi hoặc Phong ngay."

Tần Mạch đồng tình: " Điều đó tất nhiên rồi, đội trưởng."

Những người khác cũng đồng thanh. Ai cũng thừa biết điều đấy, đội phó và đội trưởng là hai người mạnh nhất đội rồi, nếu không nói cho họ thì cho ai. Hơn nữa, tất cả đều có chung một suy nghĩ rằng đừng để căn cứ chạm trán mình mà hãy để họ đối diện thì tốt hơn.

Mấy khẩu súng đều được chuẩn bị kĩ càng, đạn được nạp đầy. Lan Nhi đưa cho Hàn Vĩnh Phong cầm. Anh nhanh tay đỡ lấy : " Cô có thể bớt đồ lại đi, cầm đồ thế này còn đánh nhau cái gì nữa."


Lan Nhi mặc kệ, nói với giọng mang tính chất ra lệnh: " Này anh là đàn ông, cầm chút đồ thế này cũng không xong thì còn gì đội phó. Đây là mấy khẩu mạnh quân đội vừa mới chế xong mang đi cho Hạ Nhan còn sử dụng."

Hàn Vĩnh Phong thở dài: " Được rồi, được rồi, tôi nhất định sẽ vác theo coi như mở mang kiến thức. Thật là cô còn dưới chức tôi còn ra lệnh được nữa"

Lan Nhi bĩu môi :" Ủa, thời gian trước, cả Hạ Nhan và anh đều đồng ý chấp nhận tôi làm bạn còn gì nữa. Xưng hô theo kiểu bạn bè còn phải thế này thế kia. Ngược lại là anh đấy, rõ ràng cậu ấy bảo anh không cần gọi thiếu tướng này nọ rồi. Cần gì phải cố chấp thế."

Rena thấy Hàn Vĩnh Phong và Lan Nhi còn đang trò chuyện vui vẻ thế kia, ngó lơ để cô đứng chờ thế này, liền chạy ra: " Hai người có phải đứng nói xấu gì tôi không mà vui thế kia"

Hàn Vĩnh Phong nghiêm túc phủ định lời nói đó: " Không, chúng tôi chỉ đang thu xếp vũ khí thôi. Bây giờ sẵn sàng lên đường rồi."

Rena ngưng hỏi gì thêm. Nhiệm vụ cần ưu tiên hàng đầu, có gì về sau nói tiếp, đằng nào đâu có chạy mất phải sợ. Hàn Vĩnh Phong quay lại nhìn Lan Nhi với ánh mắt nói rằng cô nói ra nửa lời, anh chắc chắn sẽ không tha cho cô. Lan Nhi cười thỏa mãn vì trêu được anh ta vui thế rồi quay trở lại với công việc của mình.

Mọi người đứng sẵn vào vụ trí, nghe khẩu lệnh của Rena. Ngay tức thì khi cô vừa dứt lời, cả 10 người đứng trước cánh cổng giờ đây đã lặn tăm vào trong đó. Lan Nhi nhìn về phía cánh cổng số 3, khuôn mặt thầm cầu mong hi vọng, rằng Hạ Nhan và Hàn Vĩnh Phong đều sẽ an toàn.

Bên trong căn hầm vừa tối tăm, vừa chật hẹp chỉ vừa đủ lối cho hai người đi song song. Bên cạnh Hàn Vĩnh Phong tay cầm đèn bắt đầu chiếu sáng.

" Bắt đầu đi thôi chứ nhỉ " Rena mở lời trước

Thật sự thì cô không thích làm việc trong hoàn cảnh tối tăm thế này. Chỉ có thể dựa vào ánh sáng đèn pin ít ỏi từ Hàn Vĩnh Phong để nhìn được mọi vật. Nếu để mức độ sáng quá sợ sẽ làm kinh động đến bọn chúng mặc dù có thể quân địch đã biết sự xuất hiện của bọn cô tại căn cứ này. Nhưng để cho chắc ăn cẩn thận vẫn hơn.

Âm thanh nhỏ nhoi nhất hiện tại chính là tiếng bước chân phát ra từ chỗ Rena và Hàn Vĩnh Phong. Cả hai đều im bặt , tập trung theo dõi tình hình nên hiếm khi cùng lắm nói với nhau vài câu.