Hoa Dã Quỳ

Chương 30: Chương 30





Không hiểu là trùng hợp hay cố tình, ngày anh trai Thiên Ân của nó về cũng là ngày ba nó, ông Hoàng Nghiêm kết thúc chuyến công tác này. Đúng là hẹn trước không bằng tình cờ, được dịp cả nhà đoàn tụ ba nó quyết định mở một bữa tiệc nho nhỏ để chúc mừng niềm vui này.
Nói là nho nho chứ nó thấy từ sáng đến giờ mấy chị giúp việc rồi bà Ngọc, Hoài Phương tất bật từ sáng đến giờ. Hôm nay là chủ nhật, Thiên Anh muốn ngủ thêm một chút cũng không được chỉ vì cái không khí nhộn nhịp dưới nhà. Không thể nằm được nữa con bé đành ngóc đầu dậy.

Dưới nhà, tiếng chuông cửa vang lên làm gián đoạn công việc Phương đang làm cùng mẹ dưới nhà phải ngưng tay chạy ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, 4 chàng đã ngay lập tức xuất hiện với nụ cười thường trực trên môi nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng tắt lịm bởi người thứ 5 xuất hiện. Lạc Thiên. Hoài Phương biết rằng tình hình này sẽ khá là căng thẳng nên nhanh chóng mời họ vào nhà.
- Chào các chàng trai.- tiếng chủ tịch Nghiêm vang lên chấm dứt tình trạng chiến tranh lạnh hiện giờ, ai nấy đều vội vàng lấy lại nụ cười tươi tắn
- Ô, chàng trai nào kia
Lạc Thiên nghe tiếng cũng lịch lãm tiến lên chào hỏi
- Dạ, cháu là Lạc Thiên bạn cùng lớp với họ.- anh cười nhìn sang 4 người kia ra vẻ rất thân thiết
- Ưm, bác trông cậu hơi giông giống chủ tịch Trần.- vừa nói ông vừa cố nhớ đã gặp cậu thanh niên này ở đâu

- Dạ, ông ấy là bố cháu ạ.
- A, thế là người quen, người quen rồi.- Ông Nghiêm cười sảng khoái vỗ vai Lạc Thiên
Nhưng ngay lập tức nụ cười ấy không kéo dài được bao lâu
- Minh Quân, Kiệt Phong, Trịnh Tuấn, Hoàng Long ,Lạc Thiên. Mấy người đang làm gì ở đâu.
Rất nhanh chóng những người dưới nhà hướng ánh mắt lên phía cầu thang, nơi nó đang chống nạnh dương oai ở đó.
- Con bé này, ăn nói với khách thế đấy.
Không biết Thiên Ân đứng sau nó từ bao giờ, anh cốc yêu vào đầu nó một cái nhắc nhở nó cân chỉnh lại thái độ rồi xuống nhà tiếp đám thanh niên kia cùng với ba.
Nếu như phụ nữ trong nhà này hôm nay đều đăng kí hộ khẩu dưới bếp thì riêng nó vẫn ngồi an nhàn ung dung trên nhà với những người đàn ông nơi đây. Thực ra mời những người này là chủ ý của Thiên Ân, sau vụ ở quán café hôm nọ anh nhanh chóng nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa em gái mình và những người này. Đặc biệt là hai chàng trai có tên Lạc Thiên và Minh Quân. Bằng con mắt của một thương nhân nhà nòi anh dám chắc hai cậu thanh niên này chính là Sơn Tinh và Thuỷ Tinh còn em gái anh chính là công chúa Mị Nương. Mỗi tội, nàng Mị Nương này hơi khó bảo chút chút.
Sau một hồi buôn bán rôm rả với đám khách mời kia, chủ tịch Hoàng thấy nó im im không nói gì từ nãy mới có ý gợi chuyện
- Thiên Anh con…………..
Nhưng ngay lập tức nó bế Princess cùng đứng dậy đi lên phòng. Từ ngày xảy ra vụ việc đau lòng đó nó vẫn rất lạnh nhạt với ông. Điều này cũng chính là nỗi khổ tâm của ông bao lâu nay. Không biết phải làm gì, ông đá vào chân cậu con trai quý tử cầu cứu
- Uây, gì chứ, ba gây chuyện ba tự giải quyết đi. Con không biết đâu, con gái ba là chúa giận dai đó.- Trái lại với thái độ cầu khẩn đó, con trai ông lắc đầu quầy quậy
- Nhưng ba………………
- Thôi đi, ba còn nhớ cái lần Thiên Anh nó bị thuỷ đậu không được đụng vào nước phải nhờ con tắm cho Princess không.? Giời ơi, con chẳng qua là quên xì lông cho con mèo đấy thôi mà nó giận con 1 tuần liền á.
- Ba biết nhưng mà nó vốn nghe lời con
- Nghe lời cái gì, nó bật tanh tách như tôm tươi ý. Mà ba cũng hay quá cơ. Quên gì không quên lại quên đúng cái chuyện đó. Lúc biết chuyện con cũng giận ba lắm đó. Nhưng mà bây giờ hết rồi. Cái này cứ từ từ, ba mà vội có ngày con nhóc đó nó từ ba cho coi.
Mong ấy người xung quanh nghe câu chuyện của 2 cha con họ cũng ngán ngẩm thay. Quả là bây giờ mới thấy, hình như không ai là không đau đầu với con quỷ cái ấy hết thì phải.?

Quả không uổng công chuẩn bị, bữa cơm hôm nay trông vô cùng thịnh soạn với những món ăn được trang trí hết sức cầu kì, tinh tế. Hương thơm của thức ăn lan toả khắp căn phòng.
- Nào, nâng ly chứ các thanh niên

Sau câu nói của chủ tịch Hoàng mọi người nhất loạt đứng lên nâng cốc, chỉ riêng mình nó vẫn ngồi tại chỗ, tuy cũng là nâng cốc nhưng là nâng cốc lên miệng. Thấy nó có ý không hợp tác Thiên Ân lại phải huých cho nó một cái vào vai khiến chỗ rượu trong ly của nó sóng sánh xém chút rớt ra ngoài. Con bé miễn cưỡng đứng dậy cùng mọi người.
- Mấy đứa ăn thử rồi cho biết ý kiến nha.- Bà Ngọc đon đả gắp thức ăn vào bát mọi người
- Bác đã làm thì đương nhiên là ngon rồi, cái này còn phải hỏi sao ạ?- Long lúc nào cũng là người nhanh mồm nhanh miệng nhất.
- Chắc chuẩn bị vất vả lắm đây.- Lạc Thiên cũng phải đóng góp vài câu
- Mọi người ăn nhiệt tình lên không phụ công bác gái.- Tuấn thì như hô khẩu hiệu
- Cái này………..ưm
Nhìn nét mặt nó, Thiên Ân biết ngay cô em gái của anh sắp bắt đầu sở trường chê bai. Anh nhanh chóng đút ngay miếng nem rán vào miệng coi như chặn họng nó và vội cười xoà
- Dì nấu ăn ngon như thế này thì ba con được hưởng phúc rồi.
Trong khi đó nó hậm hực nhồm nhoàm nhai, bụng dạ ấm ức không nguôi
“ Hoàng Thiên Ân, được lắm tôi cho anh biết tay”
- Anh hai, rốt cuộc bao giờ lấy vợ vậy
Đoàng. Thôi xong. Đây là chuyện Thiên Ân vốn sợ nhất. Kết hôn. Lần này nó đã đánh trúng huyệt tử của anh giai nó rồi
- Đúng đấy, 25 năm nay chưa thấy lần nào đưa bạn gái về ra mắt. Rốt cuộc là có rồi mà còn giấu hay là chưa có hả.- Ông Nghiêm cũng đanh mặt đe doạ

Thái độ Thiên Ân lúc này không biết phải biểu hiện thế nào. Đúng là tự dưng lại đụng vào cái tổ kiến lửa Hoàng Thiên Anh kia, quả này bị nó cắn chết là cái chắc.
- Thôi mà, tình yêu với chả tình báo, mọi người ăn, ăn đi không nguội hết bây giờ.ha ha.
Thiên Ân không còn cách nào khác ngoài chuyện đánh trống lảng và cười giả lả như kẻ điên.
- Tập trung vào vấn đề chính đi.- nó vẫn không muốn tha cho ông anh khốn khổ kia.
- Được rồi, đã thế anh nói cho cô biết. Còn lâu cô mới có chị dâu vì thế mà ngoan ngoãn làm cái kéo cắt đuôi mấy cô nàng đỉa đói bám lấy anh cô đi.
Đến đây thì mọi người mới có câu trả lời tường tận cho câu chuyện lạ lùng ở quán café hôm trước. Quân thấy nhẹ cả lòng, tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào bát nhưng
“ Sao trong bát mình lại có mấy miếng lạp xườn thế này”
Cùng lúc đó anh thấy nó, ngồi bên cạnh anh đang cố gắng moi móc tìm tòi mấy miếng lạp xườn trong món cơm rang Dương Châu của bác gái và không ngừng trút sang bát anh.
- Anh ăn hộ tôi đi, tôi ghét mấy cái đỏ đỏ ấy lắm.
Tự nhiên Quân thấy vui vui mà không để ý rằng, có ánh mắt của Thiên Ân đang nhìn anh cười tủm tỉm.
“ Ô đây là Sơn Tinh chăng?”


— QUẢNG CÁO —