Hoa Đào Ba Kiếp Vẫn Cười Gió Đông

Chương 27: Không Thoải Mái



Hà Lạc Hồng Đào đã hành lễ một lúc rồi mà Lâm Đại Nghĩa vẫn ngẩn ngơ ngắm nhìn nàng tiên trong mộng, không hề phản ứng. Hà Lạc Hồng Đào đành hắng giọng, lên tiếng:

- Hà công tử, tiểu nữ xin cáo lui.

Nói rồi, Hà Lạc Hồng Đào nhún chân thi lễ một lần nữa và lùi lại một bước. Nhìn thấy tiên nữ trong lòng đang muốn rời đi, Lâm Đại Nghĩa có chút không nỡ. Chàng ta vội vã kêu lên:

- Khoan đã!

Hà Lạc Hồng Đào ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi:

- Công tử còn có việc gì muốn dặn dò?

Lâm Đại Nghĩa xua tay, ngượng nghịu tìm cớ:

- Không dám. Không dám. Tiểu sinh không dám có việc dặn dò tiểu thư. Chỉ là…

- Chỉ là thế nào?

Hà Lạc Hồng Đào có chút lo lắng và khó chịu. Vị công tử này là sư huynh của đại ca nàng. Hà Lạc Hồng Đào sợ rằng, nếu chẳng may trong cách cư xử của nàng có điều chi sơ sót thì không chỉ sẽ khiến vị công tử ấy phật ý mà có thể còn ảnh hưởng đến danh dự của đại ca nàng và cả thể diện của Hà gia trang. Nhưng hành vi cử chỉ và đặc biệt là ánh nhìn của chàng ta lại quá mức sỗ sàng khiến Hà Lạc Hồng Đào cảm thấy không thoải mái.

Ánh mắt và cái nhíu mày rất khẽ của Hà Lạc Hồng Đào khiến Lâm Đại Nghĩa giật mình. Bây giờ chàng ta mới nhận ra, có lẽ trong mắt của nàng, hành vi của chàng ta thật đáng chê trách. Không gian bỗng nhiên chùng xuống trong im lặng. Hà Lạc Hồng Đào chờ thêm một chút vẫn không thấy vị công tử hào hoa phong nhã trước mặt nàng nói thêm điều gì.

Nắng đã tắt, màn đêm buông xuống cùng hơi sương lạnh giá. Hà Lạc Hồng Đào khẽ rùng mình một cái. Nàng không nghĩ sẽ ở lại bên hồ lâu như thế nên chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng manh. Lâm Đại Nghĩa vội cởi áo ngoài ra, khoác lên đôi vai thon thả của Hà Lạc Hồng Đào. Hơi ấm bao phủ toàn thân, đồng thời còn phảng phất mùi hương nam tính của Lâm Đại Nghĩa khiến cả người Hà Lạc Hồng Đào nóng bừng như vừa bị hun trong lửa đỏ. Nàng muốn vùng ra, nhưng cơ thể lại cứ như mềm nhũn không thể nào cử động nổi.

Lâm Đại Nghĩa cảm nhận được cơ thể mềm mại của Hà Lạc Hồng Đào bỗng nhiên cứng đờ. Chàng hiểu rằng nàng đang e thẹn. Tuy nhiên, Hà Lạc Hồng Đào cũng không tỏ vẻ kháng cự hay từ chối quá mãnh liệt khiến trong lòng Lâm Đại Nghĩa khấp khởi mừng thầm. Chàng đưa tay lần xuống nắm lấy bàn tay ngà ngọc của Hà Lạc Hồng Đào. khẽ khàng cất tiếng:



- Đào nhi, nàng có nguyện ý cùng ta làm đôi chim liền cánh, làm cặp cây liền cành không?

Hà Lạc Hồng Đào đỏ bừng cả gương mặt diễm lệ. Nàng rút bàn tay lại, ngượng ngùng nhưng dứt khoát đáp lời:

- Hà công tử, xin hãy giữ lễ! Tiểu nữ không muốn bị xem là đối tượng để kẻ khác trêu hoa ghẹo nguyệt, càng. Việc chung thân đại sự, tiểu nữ không dám tự định đoạt.

Nói rồi, Hà Lạc Hồng Đào tháo chiếc áo đang khoác trên vai xuống, đặt lên chiếc bàn ở giữa đình thủy tạ. Đoạn, nàng quày quả bước nhanh, rời khỏi bờ hồ. Lâm Đại Nghĩa ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng yểu điệu của Hà Lạc Hồng Đào mà trong lòng vừa thẹn vừa mừng. Chàng thẹn vì bản thân đã quá nôn nóng mà một lần nữa lại có hành vi thất lễ. Nhưng đồng thời, Lâm Đại Nghĩa lại mừng rỡ vô cùng, vì trong lời lẽ của Hà Lạc Hồng Đào đã gợi trong tâm trí của chàng ta một con đường để bước tới bên nàng, cùng nàng sóng bước cho đến cuối cuộc đời.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cách Một Khoảng Sân

2. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!

3. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi

4. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn

=====================================

Mang theo nhiều tâm trạng xáo trộn, Hà Lạc Hồng Đào và Lâm Đại Nghĩa đều rời gót khỏi vườn hoa, trở về nơi ở của mình. Hà Lạc Hồng Đào về đến phòng thì hơi nóng hầm hập của cơ thể đã giảm bớt. Nhưng cơn rạo rực bồn chồn từ sâu thẳm nơi đâu không biết lại bắt đầu cồn lên khiến Hà Lạc Hồng Đào cảm thấy toàn thân khó chịu. Nàng cho tỳ nữ đến báo với Hà phu nhân rằng bản thân nàng mệt mỏi, xin phép được nghỉ ngơi, không đến cùng ăn cơm với gia đình.

Trong lúc đó, linh hồn trong suốt của Hà Lạc Hồng Đào đang ơ lửng trên không trung thì vô cùng tức giận. Cái gã Lâm Đại Nghĩa kia, cậy bản thân có chút danh tiếng, lại là bạn đồng môn của đại ca mà hành vi suồng sã với tiểu muội nhà người ta như thế. Thật đáng giận mà. Nàng thật muốn bay đến trước mặt Lâm Đại Nghĩa mà chất vấn hắn, xem thử những thi thư mà hắn đã học rốt cuộc đã vứt đi đâu cả rồi? Tại sao gã ta lại còn thiếu lễ nghĩa hơn cả hộ vệ của nàng như thế? Tuy nhiên, linh hồn trong suốt của Hà Lạc Hồng Đào lại một lần nữa bị trói buộc. Lần này, linh hồn của nàng bị trói buộc với chính thân thể xác thịt của bản thân mình trong giấc mộng.

Bên dưới cơn mộng kia, Hà Lạc Hồng Đào ngầy ngật lên giường nằm đắp chăn một lúc thì có tiếng gõ cửa. Hà Lạc Hồng Đào mở cửa, nhìn thấy Hà phu nhân đang đứng bên ngoài. Sau lưng bà là một tỳ nữ mang theo một bát canh vẫn còn bốc khói nghi ngút. Hà Lạc Hồng Đào hỏi ra thì biết, Hà phu nhân đã cho nhà bếp nấu canh bồi bổ cho nàng. Không chỉ vậy, Hà phu nhân còn tự tay múc chén canh bổ này và đích thân mang đến cho nàng.