Hoa Đào Nhỏ

Chương 3



Hứa Tư Đình nhớ mang máng là có “Oliver Twist”, nhưng cô nhìn một vòng ở khu văn học nước ngoài vẫn không thấy đâu. Cô chạy tới quầy tra số liệu, quả nhiên vẫn còn một quyển

Hứa Tư Đình lại tìm trên những kệ khác.

Tống Lâm không vội chút nào, Hứa Tư Đình đi đâu thì anh đi theo đó, dáng vẻ chỉn chu đứng đắn.

Hứa Tư Đình sợ anh sốt ruột nên giải thích, “Có thể nó lẫn ở kệ khác, đợi em một lát, đừng lo.”

Tống Lâm gật đầu cười.

Văn học cổ điển, sách thiếu nhi, văn học tuổi trẻ… Hứa Tư Đình nhìn kỹ từ trên xuống dưới không bỏ sót quyển nào nhưng vẫn không tìm thấy, cô hoài nghi không biết có phải là mình đã nhập sai dữ liệu vào máy tính không.

Hứa Tư Đình nhíu mày.

Tống Lâm đang nhìn cô, Hứa Tư Đình mỉm cười với anh, thở dài nói, “Có lẽ không có rồi, hay là anh để lại phương thức liên lạc cho em đi. Sau khi tìm thấy sẽ liên lạc với anh, hoặc là tối em mang qua cho anh cũng được.”

Hứa Tư Đình nghĩ, dù sao họ cũng là hàng xóm của nhau.

Ánh mắt Tống Lâm lướt qua cô, nhìn lên đỉnh đầu, hai mắt sáng lên.

Hứa Tư Đình cũng mon men nhìn sang, hết sức vui mừng.

Quyển “Oliver Twist” cuối cùng nằm ở khu văn học tuổi trẻ. Vừa rồi rõ ràng là  Hứa Tư Đình không tìm thấy, không biết là ai đặt vào, đã vậy còn đặt trên kệ cao nhất. Cô vươn tay hết cỡ, cố gắng lắm cũng chỉ chạm tới góc kệ.

Hứa Tư Đình kiễng chân, gần với tới thì Tống Lâm đã lấy sách xuống trước cô một bước.

Khoảnh khắc ấy, cô cách anh rất gần.

Hứa Tư Đình không cần xoay người cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Tống Lâm.

Anh đưa sách cho cô.

Mặt Hứa Tư Đình đỏ bừng, cô cúi đầu ôm sách đến quầy quét mã thanh toán.

Tống Lâm trả tiền, sau đó lấy cuốn sổ nhỏ ra, “Giờ anh có việc bận, em có thể mang sách về giúp anh được không, tối anh qua lấy.”

“Được ạ.”

Tống Lâm mỉm cười.

Sau khi Tống Lâm đi, Hứa Tư Đình cất quyển sách vào túi xách của mình để tránh trường hợp quên mất nó.

Chuông nhỏ lại vang lên, Hứa Tư Đình nhìn ra ngoài.

Tống Lâm vừa đi đã quay về, tay cầm theo hai cốc trà sữa, đặt lên tủ trước mặt Hứa Tư Đình.

Hứa Tư Đình hơi ngạc nhiên.

Tống Lâm mấp máy miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh, “Cảm ơn em vì đã tìm sách giúp anh.”

Hứa Tư Đình lúng túng, “Đó là việc em nên làm, không cần mời em uống đâu.”

Tống Lâm chỉ cười rồi xoay người rời đi.

Thời Bồi nhìn sang, “Tư Tư, anh trai nhỏ cho cậu thì cậu nhận đi, có thể là anh ấy chỉ muốn cảm ơn thôi.”

Nghe thấy câu nói của Thời Bồi, Hứa Tư Đình có vẻ không vui, “Anh ấy là người như thế nào?”

Thời Bồi, “Cậu nhìn đi, anh ấy không nói được, không thể giao tiếp bình thường với mọi người, nói cảm ơn thì sợ không có thành ý, vì vậy anh ấy không thể làm gì khác ngoài dùng hành động thực tế để bày tỏ.”

Hứa Tư Đình không đồng tình.

Thời Bồi bẻ lái, “Hoặc có thể là anh trai nhỏ là có ý với cậu, cố ý mua cho cậu uống.”

Hứa Tư Đình bị hù dọa, “Đứng nói lung tung!”

Thời Bồi cười haha bảo Hứa Tư Đình đưa trà sữa đến, cầm một cốc lên uống. Hứa Tư Đình lấy một cốc khác hút một ngụm lớn, trong miệng ngoài trừ trà sữa còn có thạch trái cây và trân châu. Cô nói hàm hồ không rõ, “Ngon quá.”

Thời Bồi gật đầu.

Hứa Tư Đình hỏi cô, “Cậu nói không được uống canh sườn heo, tại sao trà sữa lại có thể?”

“…” Đầu óc Thời Bồi chập chờn một lúc, chỉ vào tên trên ly trà sữa nói, “Đây là đồ mua ở cửa hàng trà sữa bên cạnh, với lại cốc được đóng gói rất kín nên không thể hạ thuốc được.”

Cũng đúng.

Hai người vui vẻ uống trà sữa, Thời Bồi ợ một cái, “Hai ngày liên tiếp rồi, dựa vào kinh nghiệm viết tiểu thuyết nhiều năm của mình, nếu mai anh trai nhỏ vẫn mua trà sữa cho cậu, mình đảm bảo là anh ấy thích cậu rồi.”

Hứa Tư Đình “Ồ” một tiếng, “Mình nhớ hình như là cậu viết truyện đam mĩ.”

“…” Thời Bồi mỉm cười,  “Đừng để ý tới vấn đề này, tình cảm nam nữ cũng không khác biệt lắm.”

Tin cậu mình bé lại!

Hôm nay trời rất lạnh nên không có nhiều người qua lại, sắp tới sáu giờ Hứa Tư Đình và Thời Bồi đã chuẩn bị đóng cửa. Thời Bồi muốn ăn lấu, nhưng cô lại không muốn ăn bên ngoài. Vì vậy cô đề nghị tới siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó về nhà trọ nhỏ của Hứa Tư Đình tự nấu lẩu.

Hứa Tư Đình cũng cảm thấy trời lạnh thế này rất thích hợp để ăn lẩu. Cô nhanh chóng đồng ý, sau khi thu dọn xong, hai người đến siêu thị ngay gần nhà Hứa Tư Đình.

Bên ngoài trời lại đổ mưa, Thời Bồi nhìn điện thoại di động xem dự báo thời tiết, buồn bực nói: “Mấy ngày tới trời đều mưa, chết cóng mất.”

“Điện thoại của mình thông báo ngày mai có tuyết.”

“Ừ, mưa kèm với tuyết.”

“Ai ya… Nghĩ tới đã thấy lạnh cả người.”

Siêu thị vô cùng đông đúc, Hứa Tư Đình đẩy xe đi theo sau Thời Bồi. Chắc là do trời mưa nên cô cảm thấy hôm nay siêu thị chật chội hơn bình thường, may mà hai người đã lên sẵn list nên cần mua nên chỉ cần chạy tới khu vực nguyên liệu nấu lẩu là xong. Thời Bồi phụ trách lấy nguyên liệu, Hứa Tư Đình nhận nhiệm vụ đẩy xe.

Hứa Tư Đình nhìn khắp siêu thị, đột nhiên bắt gặp một bóng người quen thuộc.

Thấy anh, Hứa Tư Đình không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Tống Lâm đang đẩy xe đồ cách cô không xa, dường như anh cũng nhìn thấy cô nên mới đẩy xe đến gần. Hứa Tư Đình chào hỏi, “Trùng hợp ghê, anh cũng đi mua đồ ăn à?”

Hứa Tư Đình quan sát đồ trong xe đẩy.

Tống Lâm gật đầu.

Thời Bồi vừa cầm mấy túi thịt bò quay lại thì thấy Tống Lâm, “Ơ, anh trai nhỏ cũng ở đây hả?”

Tống Lâm gật đầu với cô.

Thời Bồi nói, “Em tên Thời Bồi, Thời trong thời gian, Bồi của bồi dưỡng.”

Lúc này Hứa Tư Đình mới nhớ ra mình chưa giới thiệu tên với Tống Lâm. Cô lập tức bắt chước Thời Bồi, “Hứa Tư Đình, Hứa ghép lại bởi ngôn và ngọ, Tư trong tư niệm, Đình trong đình đình ngọc lập.”

Tống Lâm lấy cuốn sổ nhỏ viết tên mình lên.

Sau khi đọc được, Thời Bồi khen ngợi, “Tên hay lắm.”

Hứa Tư Đình gật đầu phụ họa, mặt Tống Lâm hơi ửng đỏ, gãi đầu ngượng ngùng.

Lúc đi hai người, lúc về thành ba người.

Ra khỏi siêu thị, Hứa Tư Đình không chỉ mua nguyên liệu nấu ăn, mà còn mua rất nhiều đồ ăn vặt. Thời Bồi mua một thùng sữa chua nặng khoảng vài cân để dễ tiêu hóa, cô thở hổn hển ôm vào trong ngực. Siêu thị cách nhà trọ của Hứa Tư Đình khoảng mười phút đi bộ, vì thế Thời Bồi bắt đầu hối hận.

Hứa Tư Đình cười nhạo cô, “Nỗi khổ của việc tiêu tiền.”

Thời Bồi liếc mắt nhìn, “Đến lúc đó cậu đừng uống.”

Hứa Tư Đình vội phản bác lại, “Mấy đồ ăn vặt này cậu cũng đừng chạm vào.”

“…”

Tống Lâm đứng một bên cười, cầm túi lớn trong tay Hứa Tư Đình và cả sữa chua trong lòng Thời Bồi. Thời Bồi nhìn hai người họ mấy vòng, tự giác cướp đồ Tống Lâm mua, vài bịch thức ăn, vài cân thịt và một chút hành gừng.

Không nặng chút nào

Hứa Tư Đình phản ứng lại, “Cái này rất nặng, thôi để bọn em tự xách.”

Tống Lâm đứng bất động, Thời Bồi nhắc nhở Hứa Tư Đình, “Tư Tư, cậu che ô cho anh trai nhỏ đi.”

Hứa Tư Đình: …

Tống Lâm gật đầu, vô cùng vui vẻ vì hành động này.

Dưới cơn mưa phùn, Thời Bồi nhìn hai bóng người ở phía trước, nam cao ráo, nữ thon nhỏ. Hứa Tư Đình vừa che ô vừa cúi đầu nhìn đường, Tống Lâm luôn luôn nghiêng đầu nhìn Hứa Tư Đình.

Thời Bồi hoảng hốt, có lẽ cô là bóng đèn rồi.

Mưa lạnh, gió thổi cũng lạnh, thế mà cơm tró trước mặt cô còn lạnh hơn cả mưa gió.

Đến cửa nhà Hứa Tư Đình, Tống Lâm đặt đồ xuống, Hứa Tư Đình để ý thấy lòng bàn tay anh bị siết nổi lên vài vết hằn đỏ, tay cũng đông cứng đến mức đỏ bừng. Tống Lâm đưa tay lên miệng hà hơi, mắt nhìn chằm chằm chìa khóa của Hứa Tư Đình rồi khẽ chớp mắt, hàng mi rung nhẹ.

Hứa Tư Đình rung động, mở miệng nói, “Hay là anh sang ăn cùng bọn em nhé?”

Thời Bối nói thêm, “Đúng rồi, bọn em chuẩn bị ăn lẩu, thêm một người sẽ vui hơn.”

Tống Lâm gật đầu, sợ Hứa Tư Đình đổi ý nên nhanh tay xách túi và sữa chưa dưới đất lên, ngoan ngoãn chờ Hứa Tư Đình mở cửa. Cửa vừa mở, Tống Lâm nhìn xung quanh một vòng, diện tích bằng với nhà anh, đồ đạc đầy đủ, tất cả đều màu hồng.

Trên bàn đặt một bát canh sườn heo, Tống Lâm cảm thấy bát canh kia rất quen thuộc.

Hứa Tư Đình và Thời Bồi liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khá lúng túng.

“Quên, quên ăn rồi.”

Tống Lâm mấp máy môi, “Không sao.”

Hứa Tư Đình muốn cất bát canh sườn đã nguội vào trong tủ lạnh, nhưng bị Tống Lâm ngăn lại, anh lấy cuốn sổ nhỏ viết một câu, “Để lát nữa anh mang về, hâm lại cho Đậu Đậu ăn.”

À, Đậu Đậu là chó nhà anh.

Đậu Đậu vẫn đang ở nhà, căn bản không hề biết rằng anh chủ nhân đáng yêu đã chuẩn bị cơm tối cho nó rồi, vô cùng qua loa có lệ.

Hứa Tư Đình nghe theo anh.

Hứa Tư Đình bật điều hòa, cởi áo khoác dài rồi xắn tay áo lên đi vào phòng bếp. Tống Lâm cởi áo đi theo cô, vén tay áo len tới khuỷa tay, chuẩn bị giúp Hứa Tư Đình chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu cho bữa tối nay.

Tống Lâm chỉ vào rau cải, nhìn Hứa Tư Đình ”Để anh rửa cho.”

Hứa Tư Đình: “Em và Thời Bồi làm tí là xong ấy mà.”

Tống Lâm lắc đầu, cố ý muốn giúp cô, bàn tay trắng nõn chạm vào bắp cải xanh Hứa Tư Đình vừa lấy ra.

Thời Bồi kéo Hứa Tư Đình ra ngoài, nhìn bóng lưng Tống Lâm, thì thầm: “Mình hiểu rồi.”

“Ừ?”

“Đến mùa đông, hoa đào của cậu sẽ nở.”

Mặt Hứa Tư Đình đỏ bừng, đẩy Thời Bồi qua một bên, “Chỉ biết nói bậy.”

Cô nói hơi to tiếng, Tống Lâm quay đầu nhìn cô.

Hứa Tư Đình xua tay, “Không có gì, không có gì đâu ạ…”

Thời Bồi nhướng mày, tỏ ý như đã biết rõ bí mật, “Cậu cứ chờ đi.”

Hứa Tư Đình ra vẻ bất lực, thầm nghĩ chắc là cô bị ngáo tiểu thuyết. Tống Lâm rửa rau, Hứa Tư Đình và Thời Bồi chuẩn bị nồi. Một tiếng sau, ba người ngồi quây quần bên bàn cùng nồi nước lẩu đang sôi sùng sục. Thời Bồi bỏ thịt vào trước, phủ lên một tầng nấm hương, mùi hương thơm phức tỏa ra. Hứa Tư Đình nuốt nước miếng, một giây sau trước mặt cô xuất hiện một hộp sữa chua.

Hứa Tư Đình, “Cảm ơn.”

Tống Lâm lại để một ly trước mặt Thời Bồi.

Thời Bồi là người nói khá nhiều, kể cả với người lạ cũng vậy, mặc dù Tống Lâm không nói được nhưng cô vẫn muốn nghĩ cách nói chuyện với anh. Một bữa cơm không hề nhạt nhẽo, ngược lại còn vui vẻ hòa thuận.

Thời Bồi, “Nhà anh ở thành phố này à?”

Tống Lâm gật đầu.

“Em và Tư Tư cũng vậy, nhưng quê của Tư Tư ở ngoại thành.” Thời Bồi ăn một miếng thức ăn, “Bọn em quen nhau từ khi còn học cấp 2. À đúng rồi, anh học cấp 2 ở đâu thế?”

Tống Lâm viết, “Bát Trung.”

Hứa Tư Đình cười tươi như hoa, “Bọn em cũng học Bát Trung, vậy anh học lớp nào?”

“Lớp A10.”

“Ơ… Bọn em cũng vậy, sao chưa từng thấy anh nhỉ?” Thời Bồi hỏi.

Tống Lâm nhìn Hứa Tư Đình, hai mắt sáng như sao. Hứa Tư Đình nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại mở ra đóng lại của anh, anh viết, “Anh đã nhìn thấy em.”