Đây là lần đầu tiên kể từ sau sự ra đi của Tôn Định Nghĩa mà Nhậm Diệc bị buộc phải nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, anh cố hết sức để dằn nỗi đau xuống, lúc nào cũng để nhắc nhở của Cung Ứng Huyền trong lòng - đừng để tâm tình bị Phương Chi Nhứ khống chế. Anh bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ, tỉnh táo miêu tả sự kiện lại một lần.
Phương Chi Nhứ nghe thì hai mắt tỏa sáng, không ngừng truy hỏi tiểu tiết, đều bị Nhậm Diệc quát ngược trở lại.
Nhậm Diệc kể xong, Phương Chi Nhứ vẫn chưa hết thèm thuồng, nói: "Đây là kết cục tiêu chuẩn của một người anh hùng đó, anh biết không, còn đỉnh hơn so với tưởng tượng của em, tiếc là trước đây em cũng không đặc biệt quan tâm đến đội trưởng Tôn."
Nhậm Diệc trừng cậu ta: "Đưa vật cậu đã phát hiện ở TTTM Văn Huy cho tôi."
Phương Chi Nhứ vẫn còn thản nhiên nói: "Cái này đúng là đội trưởng Tôn khó vượt qua thật, đám cháy, đứa bé, dây thừng, hy sinh, mỗi một yếu tố đều làm người ta xúc động như một bộ phim bom tấn." Cậu ta kích động nói, "Đội trưởng Nhậm, làm sao anh mới có thể có được một cái kết còn đẹp hơn anh ấy đây?"
Ánh mắt Phương Chi Nhứ lóe lên một tia ranh mãnh: "Anh có ghi âm không?"
Nhậm Diệc ngẩn ra: "Không."
"Cởi áo khoác của anh ra, lục hết túi áo khoác, đưa điện thoại di động cho em." Phương Chi Nhứ nói.
Nhậm Diệc hít sâu một hơi, cởi áo khoác ra, kéo túi toàn thân ra một lần, cuối cùng đưa điện thoại cho Phương Chi Nhứ, anh thúc giục: "Đưa đây mau lên."
"Cơ mà, em ném rồi."
Nhậm Diệc nện một quyền xuống thành ghế sa lông, tức đến nỗi muốn bóp chết thằng lỏi con này: "Con mẹ nó, mày dám đùa tao à?"
"Từ trước giờ em có bảo sẽ phải đưa anh đâu, em chỉ nói là, em sẽ cho anh biết đó là thứ gì." Phương Chi Nhứ xòe tay, "Em sẽ tuân thủ lời hứa."
Nhậm Diệc hằn học lườm cậu ta.
"Thật ra em cũng không biết nói nó là vật gì, là một trang bị hẹn giờ tự chế. Đại khái..." Phương Chi Nhứ mô tả bằng tay, "Lớn chừng này này."
"... Cỡ một công tắc ổ điện à?"
"Đúng, gần như thế, hình như lớn hơn một chút."
Nhậm Diệc nhớ lại dấu vết anh phát hiện dưới lớp tro tàn và vải vóc, quả nhiên là có vật chứng quan trọng bị lấy đi, hơn nữa còn bị người ngay trước mặt này lấy. Chỉ là, tuy một vật bị chôn dưới lớp tro và vải đúng là không dễ phát hiện, nhưng cậu ta lại tìm ra, tại sao cảnh sát lại không? Thế thì quá non tay rồi. Còn nữa, để tận mấy ngày sau vẫn có thể bị Phương Chi Nhứ nhặt về? Hay là, lúc đó nó thực sự bị súng bắn nước cuốn trôi, nên chỉ còn dấu vết chứ không còn vật thật? Phương Chi Nhứ làm sao mà đào được nó dưới đống phế tích? Không, đây không thể nào là trùng hợp được. Anh cau mày hỏi: "Làm sao cậu biết có vật như vậy ở hiện trường?"
Phương Chi Nhứ thờ ơ nói: "Anh hẳn là biết Seraph chứ."
"Cậu lên Seraph à." Nhậm Diệc cũng không cảm thấy bất ngờ, "Cũng dám nói cho tôi cơ đấy."
"Lên web đen có phạm pháp đâu." Phương Chi Nhứ quan sát vẻ mặt của Nhậm Diệc mà không hề chớp mắt, "Ngay cả anh có báo cho cảnh sát, hay mách cha mẹ em, em đều chẳng hề hấn gì đâu."
"Sao cậu có được thông tin này trên Seraph, với tại sao lại muốn tới hiện trường tìm?"
"Trước đây em có tham gia một nhóm. Có người chẳng hiểu sao lại biết em lại ở thành phố này, anh ta một mình tìm tới em, bảo là sẽ cho em một khoản tiền, để em đi tìm một thứ. Xử lý xong rồi, nhưng em không muốn tiền, em vẫn muốn đi thăm thú, dù sao đó là nơi anh cả đời không quên mà, cũng có ý nghĩa đặc thù đối với em."
"Hắn ta có bảo cậu khi nào cảnh sát rút đi không?"
Phương Chi Nhứ lắc đầu: "Không nhắc gì đến cảnh sát, anh ta dặn về thời gian, thì em đi thôi."
"Vậy sao cậu tìm được thứ kia? Nó vẫn ở nguyên tại chỗ à?"
"Nguyên tại chỗ?" Phương Chi Nhứ nghĩ ngợi, "Em không biết tại chỗ là ở đâu. Em bới từ trong đống rác ra, nó là kim loại, hơi bị biến dạng, nhưng chưa bị thiêu hủy."
"Cậu vứt nó ở đâu rồi?"
"Ven đường." Phương Chi Nhứ cười nói.
Nhậm Diệc biết Phương Chi Nhứ đang nói láo, thứ như vậy rốt cuộc đang ở đâu thì cậu ta không thể nói cho anh được, song anh vẫn hỏi tiếp: "Ven đường ở đâu, ở nơi nào của ven đường."
"Chỉ tùy tiện một ven đường thôi."
"Tôi cần vị trí cụ thể."
Phương Chi Nhứ ngẫm nghĩ: "Chắc là trên đường về nhà em, trong thùng rác trước cửa hàng hoa ở ngã tư thứ hai đường An Phương."
"Cậu có chụp ảnh không, thứ đó có điểm gì đặc thù không?"
"Không, đốt thành ra vậy rồi, em thực sự chẳng nhìn ra gì cả. À, là kim loại, rất nặng mùi."
"Vậy tại sao cậu biết đó là trang bị hẹn giờ?"
"Thì từ lời của người trong cuộc nên đoán được."
"Thế tất cả đều là suy đoán của cậu thôi à." Nhậm Diệc khinh thường nói, "Đúng là chẳng tin được, cậu chỉ muốn tinh tướng thôi nhỉ."
Phương Chi Nhứ buồn bực nói: "Những gì người ta nói đều là thật mà, anh có muốn tin hay không thì tùy. Em không phải rỗi hơi mới đến đó, chẳng phải não tàn, cũng không phải vì tiền. Em chỉ là, chỉ là muốn tham dự, muốn gần gũi anh thêm nữa mà thôi."
Nhậm Diệc nheo mắt lại, nhìn thiếu niên miệng còn hôi sữa trước mắt này: "Xưa nay cậu chưa từng cảm thấy bản thân có gì không ổn sao? Cậu không thấy trạng thái tâm lý của mình bất bình thường à?"
"Vậy thì sao chứ, trên thế giới này có mấy ai bình thường, chỉ hầu hết người ta sẽ ngụy trang thôi, còn em thì không muốn." Đôi mắt Phương Chi Nhứ sáng ngời dị thường, "Anh không hề giống tất cả những người khác, anh là dũng sĩ chiến đấu với lửa, tuyệt đối không thể trở thành những con người phàm tục kia được."
"Tôi vốn là người phàm, đây chỉ là công việc của tôi." Ánh mắt của Phương Chi Nhứ khiến Nhậm Diệc vô cùng khó chịu, "Cậu nên đến gặp bác sĩ đi, cậu cứ thế thì sớm muộn gì cũng sẽ tự hủy hoại bản thân thôi."
Phương Chi Nhứ nghiêm túc nói: "Em vẫn sẽ dõi theo anh."
"Cảnh sát cũng sẽ theo dõi cậu đấy. Cậu đã đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự rồi, tôi khuyên cậu này, đừng làm ra chuyện gì hết đường cứu vãn."
"Biết rồi, em đâu có ngu như vậy." Phương Chi Nhứ cười nói, "Em chỉ muốn làm chút chuyện ý nghĩa thôi."
Phương Chi Nhứ đi rồi, Nhậm Diệc lấy một chiếc máy ghi âm từ dưới bàn trà ra. Thứ này cũng là do Cung Ứng Huyền yêu cầu anh chuẩn bị. Anh gọi điện thoại cho Cung Ứng Huyền, giả sử những điều Phương Chi Nhứ mới nói là thật, tỷ lệ bọn họ có thể tìm ra thứ đó là xấp xỉ bằng 0, bởi vì anh có thể thấy được Phương Chi Nhứ đang giấu giếm không ít.
Sau khi nói xong, Cung Ứng Huyền im lặng nửa ngày, Nhậm Diệc còn tưởng hắn cúp máy rồi, mở miệng hỏi: "Cậu đã nghe chưa?"
Cung Ứng Huyền đột nhiên nói với vẻ buồn buồn: "Lâu lắm rồi anh chẳng gọi điện thoại cho tôi."
"... Nói chuyện chính đi." Nhậm Diệc nghe được giọng điệu tủi thân kia thì cảm giác trong lòng rất khó chịu.
"Nghe được, lời của cậu ta nói chỉ nửa thật nửa giả thôi, chắc chắn cậu ta sẽ không tiết lộ những gì bất lợi cho mình, có thể cậu ta chỉ mơ hồ, hoặc che giấu không ít thông tin, nhưng xem ra dấu vết kia đúng là có đồ vật quan trọng thật, không thì tại sao có người lại mạo hiểm quay lại để tiêu hủy chứng cứ."
"Nếu như đúng là thiết bị hẹn giờ, thế thì có thể giải thích tại sao trong khoảng thời gian trước khi nổi lửa, camera lẫn nhân chứng đều không phát hiện bất cứ kẻ khả nghi nào."
Cung Ứng Huyền "Ừ" một tiếng, "Thời gian nổi lửa là gần 8 giờ, TTTM Văn Huy đóng cửa vào lúc 6 rưỡi, cứ coi là trong khoảng từ 6 rưỡi đến 7 giờ này trà trộn vào, đây chính là giờ cao điểm tan tầm, có rất đông người ra vào, độ khó để điều tra quá lớn."
Nhậm Diệc trầm giọng nói: "Hơn nữa, camera ở hiện trường đã bị phá hỏng rồi."
"Đúng, bị phá hoại hơn nửa, trước đây cũng tôi đã đối chiếu một phần video được lưu trữ với tất cả các nhân viên TTTM đã ký sổ rồi, không phát hiện ra gì bất thường. Ngoài ra, TTTM còn có dòng người lưu động liên tục, nhân viên mới, khách hàng, nhân viên làm bán thời gian, giao hàng, thu gom rác, đặt thức ăn ngoài, shipper, người chào hàng... Tốt xấu lẫn lộn. Lần này mắt trời không mấy linh rồi."
"Vậy ngay cả nếu chúng ta tìm thấy trang bị hẹn giờ, cũng không có cách nào truy ra kẻ phóng hỏa sao?"
"Anh cứ đưa ghi âm cho tôi trước đã, tôi phân tích một chút." Cung Ứng Huyền hỏi, "Thiết bị hẹn giờ nổi lửa, tính khả thi có cao không?"
"Cũng không khó, một người hiểu được nguyên lý của quá trình đốt cháy có thể làm theo rất nhiều cách. Chẳng hạn như ở bệnh viện Hồng Võ, dùng chênh lệch thời gian giữa các phản ứng hóa học để chế tạo thiết bị trì hoãn. Trong sự cố này, chỉ cần đặt một trang bị hẹn từ một tới hai giờ là hoàn toàn khả thi, kỳ thực thiết bị đơn giản nhất ở cốt lõi, không phải là một thiết bị hẹn giờ sao. Sau đó do ngọn lửa lớn cùng với thiệt hại sau cứu viện, rất nhiều chứng cứ đã bị tiêu hủy, rất khó phát hiện ở hiện trường điều tra."
"Nhưng anh vẫn phát hiện mà, tại sao những người khác không đặt câu hỏi với dấu vết này nhỉ, là do không nhìn ra sao?"
"Tôi cảm thấy không có khả năng lắm, bất kể là cục điều tra hỏa hoạn hay cảnh sát, đều rất cẩn thận khi khám nghiệm hiện trường, còn có máy móc chuyên dụng, trừ khi bị người ta che đậy." Nhậm Diệc trầm giọng, "Tối hôm mà Phương Chi Nhứ đi, trùng hợp lại là ngày cảnh sát rút, chỉ kết hợp hai điểm này thôi cũng đủ khiến người ta nghi ngờ bên trong có nội gián."
"Ừ, chúng tôi cũng không chủ quan, hiện giờ nếu tìm ra đầu mối mới đã không chia sẻ trong nhóm lớn nữa rồi."
"Phương Chi Nhứ thì cậu tính thế nào?"
"Nó sẽ là một quân cờ cực kỳ hữu ích." Cung Ứng Huyền nói, "Bây giờ tôi đến đội các anh lấy ghi âm."
"Cậu không cần phải..."
"Tôi còn một thứ muốn tặng anh, chờ tôi." Cung Ứng Huyền nói xong cũng cúp điện thoại, không cho Nhậm Diệc cả cơ hội từ chối.
Nhậm Diệc thở dài, mỗi một lần thấy Cung Ứng Huyền đều là thử thách với anh.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Nhậm Diệc không ngẩng đầu lên mà nói: "Vào đi."
Cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra, Nhậm Diệc quay đầu lại nhìn, ngẩn người.
Nghiêm Giác?
Nghiêm Giác thản nhiên vẫy tay: "Hey."
"Anh, sao anh lại đến tận đây?"
"Lãnh đạo đội các cậu tìm tôi qua nói chuyện đội trưởng Tôn."
Nhậm Diệc gật gù, cũng không bất ngờ, sự hy sinh cả chỉ huy và các chiến sĩ là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, nhất định phải tiến hành điều tra lấy lời khai của tất cả các nhân viên ở đây, làm rõ trách nhiệm, đánh giá xem có sai lầm hay sơ suất gì không.
Mỗi tội lúc này thấy Nghiêm Giác, Nhậm Diệc lại cảm thấy hơi lúng túng.
Nghiêm Giác thấy Nhậm Diệc chẳng nói chẳng rằng, cười cợt: "Cậu không hỏi tôi nội dung à?"
Nhậm Diệc lắc đầu một cái: "Không đáng kể, tôi không sợ chịu trách nhiệm." Có chăng nếu phải chịu phạt, lòng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Yên tâm đi, không nhắm vào cậu đâu." Nghiêm Giác dựa vào cạnh cửa, "Sau khi tôi xong việc, đột nhiên hoài niệm món khoai tây hầm thịt vịt do đầu bếp bên cậu làm, nên mới đến."
Nhậm Diệc cười bất đắc dĩ: "Tôi cũng chẳng biết hôm nay có thịt vịt không nữa, để tôi hỏi thử xem."
Nghiêm Giác nhìn Nhậm Diệc một lúc, đột nhiên bật cười: "Không phải cậu sợ tôi đấy chứ?"
- ----
Chương 133:
Nhậm Diệc trừng mắt, cất cao giọng: "Tôi? Sợ anh ấy à?" Đồng thời anh cũng đứng lên.
Nghiêm Giác nhìn Nhậm Diệc: "Từ sau lần trước, thật ra tôi vẫn muốn tìm cơ hội tám chuyện với cậu, nhưng cậu vẫn né tránh tôi, có vẻ sợ tôi thật mà."
"Sao tôi phải tránh mặt anh, đa số người lớn đến từng này tuổi không phải đều nói trắng ra sao." Đối với Nghiêm Giác, Nhậm Diệc sẽ không có sự dịu dàng lẫn kiên trì như với Kỳ Kiêu, thứ nhất là vì hai người vẫn chưa quá thân, thứ hai là bởi Nghiêm Giác có vẻ gan lì cố chấp hơn Kỳ Kiêu nhiều, nhìn kiểu gì anh cũng không nảy sinh được lòng trắc ẩn.
Nghiêm Giác cười giễu: "Tôi cảm thấy thẳng thắn thì tốt hơn, nếu không tôi sẽ không biết cậu lo tôi tiết lộ tính hướng của cậu, hay là lo tôi có hứng thú với cậu nữa."
Nhậm Diệc đút hai tay vào túi, giương cằm nhìn Nghiêm Giác: "Anh sẽ sao? Anh có sao?"
"Tôi lại hy vọng anh không trả lời cơ." Nhậm Diệc thấp giọng nói, "Nghiêm Giác, tôi hy vọng chúng ta quên chuyện này đi, trở lại mối quan hệ đồng nghiệp bình thường."
"Đó là lừa mình dối người, chán lắm." Nghiêm Giác chăm chú nhìn Nhậm Diệc, ánh mắt rực lửa không hề che giấu, "Cậu có bạn trai chưa?"
"..."
"Nếu như ngay cả chuyện này cũng do dự, chứng tỏ không có." Nghiêm Giác cười giả lả.
Nhậm Diệc nói: "Tôi có người thích rồi."
"Cung Ứng Huyền sao?"
Nhậm Diệc thầm than thở, quả nhiên, chỉ cần hơi để lộ tâm tư, ai mà không thấy được chứ.
Nghiêm Giác lại không có vẻ ngạc nhiên chút nào: "Tôi nhìn ra rồi, nhưng cậu ta là kiểu kỳ quặc chưa nói, còn biểu hiện mong muốn độc chiếm cậu. Có thể hai người các cậu cũng không phải là một đôi, đây chỉ là thói quen của trai thẳng, còn cậu, cậu đến tuổi này rồi, sẽ không ngây thơ vậy chứ."
Nhậm Diệc hạ giọng: "Chuyện giữa hai chúng tôi anh cũng chẳng biết, đừng có phát biểu linh tinh."
Nghiêm Giác dửng dưng nhún vai một cái: "Tôi chỉ muốn tạo cơ hội cho mình thôi mà. Cậu xem đi, hai chúng ta ăn ý như vậy, còn có rất nhiều điểm chung, rồi nhiều đề tài chung, lúc yêu đương thì tôi còn rất lãng mạn, cậu đừng chưa gì đã từ chối như vậy chứ."
"Anh nói những lời này đã chứng minh chúng ta chỉ thích hợp làm bạn bè."
"Thích hợp làm bạn bè chẳng lẽ không phải là một cơ sở rất tốt sao?" Nghiêm Giác đến gần Nhậm Diệc, nở một nụ cười xấu xa, "Nếu cậu sợ ở phương diện kia chúng ta không hợp, cứ thử một lần trước, tôi còn rất có tự tin đấy."
Nhậm Diệc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nghiêm Giác, tôi đã nói thích, nghĩa là thích thật lòng, tôi có người để thích rồi." Đổi lại là trước đây, có lẽ anh cũng sẽ thử với Nghiêm Giác, anh vẫn ưa buông thả, với lại cũng chẳng rụt rè. Nhưng hiện tại thì không được rồi, dù cho Cung Ứng Huyền khiến anh thất vọng cực độ, phải tránh thật xa, anh cũng không vừa mắt một ai khác.
Nụ cười của Nghiêm Giác đông cứng trên mặt, sau đó biến mất. Anh ta nhìn Nhậm Diệc đầy khó hiểu: "Việc gì phải thế."
Nhậm Diệc giơ tay nhìn đồng hồ: "Đừng bận tâm đến những chuyện không liên quan đến anh nữa, không phải anh muốn ăn cơm sao, bây giờ tới căng tin đi, ăn nhanh lên." Anh tính toán thời gian, phân cục Hồng Võ cách chỗ này gần như thế, chỉ sợ Cung Ứng Huyền cũng sắp đến rồi. Nếu hai người chạm trán nhau, chẳng biết sẽ xảy ra xung đột gì nữa, anh lại không thể đuổi Nghiêm Giác đi.
Nghiêm Giác lại bất động, vẫn nhìn Nhậm Diệc chăm chú: "Nếu như tôi nói, tôi cũng thật lòng thì sao."
Nhậm Diệc cau mày nói: "Nghiêm Giác, anh làm tôi khó xử."
"Cậu độc thân, chứng tỏ tôi vẫn còn cơ hội, đúng không." Nghiêm Giác cười nói, "Tôi cảm thấy con người ta nên cho mình nhiều lựa chọn hơn."
Nhậm Diệc lảng tránh: "Anh nhanh đi ăn cơm đi."
"Cùng đi đi."
"Tôi còn có chút việc, để tối nay."
Nghiêm Giác bật cười: "Cậu cũng không đến nỗi cùng tôi ăn một bữa cơm còn chẳng dám chứ."
Nhậm Diệc buồn phiền nói: "Không phải là dám hay không, tôi thật sự có việc, anh đi trước đi, lát nữa tôi sẽ qua."
"Được rồi." Nghiêm Giác quay đầu lại nhìn một chút, "Căng tin ở chỗ nào thế? Tốt xấu gì cũng chỉ đường cho tôi đi."
"Đi ra ngoài là cầu thang, căng tin ở ngay tầng hai, chỗ này bé tẹo như thế, cần chỉ đường làm gì."
Ấy vậy mà Nghiêm Giác vẫn không có vẻ gì định suy suyển.
Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Để tôi dẫn anh đi vậy."
Hai người vừa mới rời phòng họp, đã thấy Cung Ứng Huyền bước đều vào cửa lớn, trong tay còn cầm theo một túi quà tặng.
Lúc đối mặt, Cung Ứng Huyền sững người, Nhậm Diệc cũng cảm thấy không dễ chịu gì.
Trong nháy mắt, Cung Ứng Huyền đã nhớ lại đoạn phỏng vấn kia của Nhậm Diệc với Nghiêm Giác, lẫn đủ loại chuyện liên quan đến anh ta, tất cả đều khiến hắn căm ghét cực độ. Ánh mắt nhất thời ngùn ngụt lửa, hắn không hề khách khí hỏi: "Sao anh ta lại ở đây?"
"Sao tôi lại ở đây thì có nghĩa vụ phải giải thích với cậu chắc?" Nghiêm Giác cười khẩy, "Tôi là công dân mẫu mực, không khiến cậu phải hỏi vặn đâu."
"Nếu muốn hỏi vặn anh thì tôi đã trình giấy chứng nhận ra rồi, bất cứ lúc nào, bất luận là ai đều cần phối hợp vô điều kiện." Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói, "Quên đi, anh không xứng đáng để tôi giảng về luật pháp."
Nghiêm Giác siết chặt nắm đấm.
Nhậm Diệc mềm mỏng nói: "Nghiêm Giác, trên lầu chính là căng tin, anh lên trước đi." Anh lặng lẽ ngó nghiêng tứ phía, may mà lúc này mấy cái tàu há miệng đều đã tụ tập ở căng tin chờ ăn rồi, nếu bị ai đó bắt gặp bầu không khí quái dị này, anh biết giải thích sao bây giờ?
Nghiêm Giác không những không đi, mà còn tiến gần Nhậm Diệc một bước, hơi cúi đầu ghé vào lỗ tai anh, nói: "Rốt cuộc nó bị bệnh gì vậy?"
Một động tác ám muội này đã chọc tức Cung Ứng Huyền, hắn rảo bước qua, bắt tay Nhậm Diệc lại, kéo anh về phía mình, ngạo mạn nói: "Tránh xa cái thứ không sạch sẽ này ra."
Nghiêm Giác cũng đã hoàn toàn tức giận: "Mày nói cái đ*o gì cơ?"
Cung Ứng Huyền giễu cợt hỏi: "Tai có vấn đề à?"
Từ lúc mối quan hệ giữa hai người ngày càng khăng khít, Nhậm Diệc đã gần như quên đi Cung Ứng Huyền trước đây nói năng cay nghiệt đến mức nào, rất khiến người ta nghẹt thở. Năm đó anh cũng đã vô số lần bị tức đến mức muốn động thủ, đổi thành người khác không cáu mới là lạ. Anh gằn giọng quát: "Cung Ứng Huyền, đủ rồi! Hai người đều đủ rồi đấy!"
Mặt Nghiêm Giác đầy u ám: "Tao vốn xem mày như thằng bệnh."
"Vậy anh còn chưa cút xéo đi?" Cung Ứng Huyền kéo Nhậm Diệc, muốn đi.
Nhậm Diệc vừa muốn chửi, Nghiêm Giác đã một bước chắn trước mặt bọn họ, nhìn biểu hiện thì đã đến bờ vực bùng nổ rồi.
Bọn họ là lính cứu hỏa, quanh năm tiếp xúc với lửa, ai nấy đều rất nóng tính, huống hồ là bị khiêu khích như thế. Nghiêm Giác bèn vươn tay ra, kéo Nhậm Diệc đi.
Cung Ứng Huyền giằng tay Nghiêm Giác ra, túi giấy trong tay hắn rơi xuống mặt đất. Hắn lấy còng từ phía sau ra bằng một tay, động tác thoăn thoắt như sao băng, còng tay kim loại phát ra tiếng va chạm trong không khí, kích thích màng nhĩ của người ta. Hắn lạnh lẽo trừng Nghiêm Giác: "Anh nghe kỹ cho tôi, bây giờ nguyên nhân duy nhất anh còn đứng được ở đây, là bởi tôi là cảnh sát. Giá mà anh động thủ trước, anh sẽ bị tôi trói vào tay vịn cầu thang như một con chó, đồng thời sẽ bị buộc tội hành hung cảnh sát."
Đôi mắt Nghiêm Giác đỏ ngầu, vung nắm đấm lên định đánh. Nhậm Diệc đã tính trước, nhanh tay nhanh mắt giữ lấy tay Nghiêm Giác, đẩy anh ta về phía sau, cũng lớn tiếng quát: "Hai người bị bệnh mẹ nó hết rồi à!"
Tiếng gào này cuối cùng cũng khiến mọi người trong phòng ăn bu đến.
Nghiêm Giác tức đến độ muốn lao lên phía trước, Cung Ứng Huyền đứng tại chỗ, hằn học nhìn anh ta, tuy rằng không cử động, hai bắp tay bị áo khoác của âu phục đã căng lên, nổi gân chằng chịt, đã chuẩn bị dồn hết sức.
"Nghiêm Giác, con mẹ nó, anh bình tĩnh đi!" Nhậm Diệc sắp không ngăn được Nghiêm Giác nữa, hét với phía trên lầu, "Lăn xuống nhanh lên!"
Cao Cách lập tức băng từ lan can tầng hai qua, nhảy xuống. Tuy rằng bọn họ được huấn luyện không ít kỹ năng vượt nóc băng tường, Nhậm Diệc bình thường lại không cho phép bọn họ làm động tác nguy hiểm này, chẳng qua lúc này không để ý được nhiều như vậy. Anh cảm kích nhìn Cao Cách, Cao Cách cũng ngầm hiểu giữ Nghiêm Giác lại, lôi anh ta về phía sau.
Khúc Dương Ba đứng ở trên lầu, bốn mắt quét qua, trong lòng đã có tính toán. Không giống những chiến sĩ khác đang dồn dập vội xuống lầu khuyên can, y bước với tốc độ còn chậm hơn công chúa Disney xuống cầu thang xoắn ốc (=))))), cười ha hả nói: "Có chuyện gì thế, trời thì lạnh mà lửa giận vẫn hừng hực vậy."
Nghiêm Giác chửi: "Thằng đ* này, có bản lĩnh thì mày qua đây!"
"Nghiêm Giác, anh mất não rồi à!" Nhậm Diệc mắng, "Anh thật sự muốn tấn công cảnh sát sao?!"
"Đội trưởng Nghiêm, đừng kích động, đừng kích động." Cao Cách kiên trì khuyên nhủ, "Tôi không biết giữa các anh có chuyện gì, có điều, tiến sĩ Cung này tính có hơi... Khó ở, cậu ta không phải chỉ đối xử với anh như vậy đâu, đừng chấp chứ."
Nghe vậy, Cung Ứng Huyền cau mày, môi mím chặt.
Một đám người cùng kéo Nghiêm Giác lại, vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ, Nghiêm Giác cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh ta hít sâu một hơi: "Được rồi, thả tôi ra đi."
Mọi người buông Nghiêm Giác ra, nhưng đều rào quanh anh ta, phòng ngừa anh ta lại lên cơn. Nhậm Diệc thấp giọng nói: "Anh đi ăn cơm đi."
"Ăn không vào nữa." Nghiêm Giác sửa sang lại vạt áo, hung tợn nhìn Cung Ứng Huyền bằng ánh mắt sắc như dao găm, Cung Ứng Huyền cũng âm u trừng anh ta.
Nghiêm Giác nhanh chân bước ra cửa, lúc đi ngang qua Cung Ứng Huyền thì phát hiện túi giấy ban nãy do xô đẩy mà rơi xuống mặt đất, bèn một cước đạp bay nó cho hả giận.
Cung Ứng Huyền biến sắc, nhanh chóng tới nhặt túi giấy. Lúc hắn vừa nhặt túi giấy lên, đã đùng đùng tức giận quay đầu lại tìm Nghiêm Giác, phát hiện người ta đã nhanh chân đi rồi. Hắn cúi đầu lật xem thứ bên trong túi giấy.
Nhậm Diệc phất tay một cái: "Trở về ăn cơm cả đi."
Khúc Dương Ba chớp mắt, trên mặt đầy vẻ hóng hớt, bị Nhậm Diệc dùng ánh mắt xua đi.
Sau khi các chiến sĩ tản đi, Nhậm Diệc vò đầu bứt tóc, cảm giác còn ức chế hơn cả huấn luyện nguyên một ngày, anh cắn răng nói: "Cậu bị điên rồi phải không? Biểu hiện ban nãy của cậu có chút nào giống người lớn sao? Nghiêm Giác chưa bao giờ thật sự đắc tội với cậu, cậu có cần phải thế không?"
Cung Ứng Huyền vẫn đang cúi đầu thật thấp chậm rãi ngẩng lên, vành mắt đỏ hoe.
Nhậm Diệc sửng sốt.
Cung Ứng Huyền nhỏ giọng nói: "Hỏng rồi."
"... Cái gì?"
Cung Ứng Huyền cầm lấy túi giấy, nói với vẻ rầu rĩ và đáng thương: "Thứ tôi muốn tặng cho anh."
Trái tim Nhậm Diệc run rẩy, thời khắc này, anh gần như đã quên mất Cung Ứng Huyền đáng trách đến nhường nào.