Khúc Dương Ba thở dài: "Chuyện này lên men cực kỳ nhanh, vừa mới xuất hiện tối hôm qua, nay đã gây nên cuộc thảo luận vô cùng gay gắt trên mạng, cấp trên đã để mắt tới rồi, quyết định phái tổ bên dưới điều tra."
Nhậm Diệc im lặng một lúc: "Đây đều do nhà anh kia làm à?"
"Không hẳn vậy." Khúc Dương Ba giải thích, "Ngay khi bắt đầu, tôi đã cử Phó Khải điều tra khởi nguồn của tin tức. Mới đầu, anh ta tự mình bóc phốt trên mạng, sau đó cư dân mạng tham gia thảo luận, rồi đến truyền thông. Ngày hôm qua vẫn là tốc độ lan truyền bình thường, nhưng từ hôm nay thì lại đổi khác. Có ai đó đã dùng một ít thủ đoạn để tăng cường mức độ phơi bày của chuyện này, đồng thời điều hướng dư luận."
"... Đây không giống điều một người đàn ông mới mất vợ có thể làm lắm."
"Không sai, anh ta tiết lộ ra ngoài chỉ để xả giận thôi. Vào lúc này, anh ta phải động viên người nhà, xử lý rồi khắc phục hậu quả, còn nhiều chuyện quan trọng hơn so với trút giận lắm, bởi vậy đây là người khác có dã tâm làm ra."
Nhậm Diệc vừa muốn tiếp lời, điện thoại di động đã vang lên, anh có linh cảm là Cung Ứng Huyền gọi tới, vừa mới lấy ra nhìn thì đúng thật.
Ngay khi nối máy, Cung Ứng Huyền đã nói thẳng: "Chuyện này chúng tôi đang xử lý, Tiểu Đàm tra được có một công ty tiếp thị đang trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa, chúng tôi đang nghi ngờ phía sau có liên quan tài chính với Tử Diễm. Anh không cần phải cuống, tội tung tin đồn nhảm sẽ không thoát được."
Giọng Cung Ứng Huyền như một tiếng chim hót trong khe núi ngột ngạt, có cảm giác như được thấy mặt trời giữa mây mù, lòng Nhậm Diệc bình tĩnh hơn chút: "Ừ, tôi không cuống, chúng tôi đã làm mọi thứ theo đúng quy trình, tôi không thẹn với lương tâm."
"Thứ trên mạng, anh cũng cố gắng không đọc nhé, rất nhiều lời nói tiêu cực khả năng đều là được trả tiền rồi, hoặc là bị che đậy, chờ chúng tôi xử lý." Cung Ứng Huyền nhẹ giọng nói, "Đừng để ý những thứ đó, chúng tôi biết anh là người thế nào, là một lính cứu hỏa ra sao."
Nhậm Diệc "Ừ" một tiếng, nhưng không nhịn được tưởng tượng trên mạng đang có bao nhiêu ngôn luận chói tai.
Cúp điện thoại, Khúc Dương Ba nói: "Buổi chiều tham mưu trưởng định đến đây điều tra, chúng ta hãy chuẩn bị vài thứ trước đã. Video xuất cảnh tại gara ngày đó, ghi chép của xe cẩu, hình ảnh và ghi chép tay ở hiện trường, đơn xin nghỉ phép của cậu nữa, cậu cũng hãy mau viết xong báo cáo xuất cảnh đi. Tâm tình của các chiến sĩ thì để tôi đi động viên, cậu làm tốt chuyện của mình là được."
"Được."
Khúc Dương Ba trấn an anh: "Cậu cũng không phải quá lo đâu, cứ như cậu nói ấy, chúng ta làm theo trình tự đàng hoàng."
"Tôi không lo về điều tra của cấp trên, mà là Tử Diễm." Nhậm Diệc cắn răng, "Tên này bí ẩn đến mức không thể tra được bất cứ manh mối nào có liên hệ với hắn ta, hắn chui lủi trong một góc tối, sai khiến hết tín đồ này đến tín đồ khác của mình ra tay làm điều ác."
"Những tín đồ của hắn ta cũng từng tên một sa lưới và bị bại lộ rồi còn gì, những người dùng Seraph trong nước căn bản đều bị dõi theo nhất cử nhất động, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ bắt được thôi." Khúc Dương Ba nháy mắt một cái, "Tôi cũng có lòng tin ở tiến sĩ Cung như cậu vậy."
Nhậm Diệc khẽ mỉm cười, anh vẫn luôn tin rằng người có thể bắt được tên tội phạm Tử Diễm vừa xảo quyệt vừa hùng mạnh này, nhất định sẽ là Cung Ứng Huyền.
- --
Trở lại văn phòng, Nhậm Diệc chuẩn bị viết bù vào nửa báo cáo xuất cảnh còn thiếu, nhưng trước khi viết, anh vẫn không nhịn được lấy điện thoại di động ra tìm tòi tin tức liên quan. Anh biết Cung Ứng Huyền không muốn cho anh xem là vì sợ anh tức giận, cũng biết khi mình nhìn nhất định sẽ cáu, nhưng anh vẫn không kìm được.
Thứ được lan truyền rộng rãi chính là đoạn video và bài đăng phẫn nộ kia, hành văn chĩa thẳng vào trung đội Phượng Hoàng và anh. Xét từ giọng điệu thì chính là bên nhà người đàn ông kia viết, nghi vấn bọn họ đã trễ nải xuất cảnh, chỉ trích anh tự ý rời vị trí, thậm chí còn có động thủ và uy hiếp.
Nhậm Diệc mới xem những lời lẽ kia thôi đã cảm thấy tức ngực và khó thở. Anh mở đoạn video chỉ dài có 2 phút đồng hồ kia ra. Video đã được cắt ghép, xác nhận thời gian tới của bọn họ, rồi sau đó vì ngăn cản người đàn ông giằng co mà phải ghìm người lại, trong đó có cả cảnh cáo của Cung Ứng Huyền. Cuối cùng, video kết thúc bằng cảnh người đàn ông khóc rống bên người vợ đã chết.
Nhìn từ nội dung trong video, bọn họ không chỉ đến cực kỳ muộn, bỏ qua việc tranh thủ từng phút từng giây để cứu viện, mà còn đụng tay đụng chân với người nhà đang vô cùng đau khổ. Bất cứ người bình thường nào đều có thể dễ dàng đặt mình vào hoàn cảnh của anh ta, sau đó phẫn nộ.
Nhậm Diệc điều tiết lại hô hấp một chút, lưỡng lự mở bình luận ra. Xem đến đâu, trái tim anh lại chùng xuống đến đó. Bình luận đầy rẫy những lời chửi rủa mất lý trí, lên án và suy đoán không hề có căn cứ. Bọn họ hoàn toàn biến thành một đám lạm quyền, cay nghiệt, rất sợ chết, tội đồ hại chết một người mẹ.
Nhậm Diệc buông điện thoại xuống bàn, buồn bực vò đầu. Anh rất muốn đi trả lời, giải thích, phản bác vài câu, nhưng nhìn những bình luận lên đến hàng ngàn, hàng vạn kia, lại đành ngậm đắng nuốt cay.
Ngay cả anh cũng chán chường như thế, những chiến sĩ khác thì...
Nhậm Diệc đứng dậy muốn đi xem bọn họ, nhưng nhớ tới lời của Khúc Dương Ba, lại ngồi trở về - đó là khi có chuyện thì phải nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề. Ưu tiên hàng đầu của anh hiện giờ là viết xong báo cáo xuất cảnh, mô tả cặn kẽ toàn bộ sự việc.
- ---
Đến chiều, khi Hứa Tiến đưa theo hai điều tra viên tới trung đội, Nhậm Diệc và Khúc Dương Ba đã chuẩn bị xong kỹ càng rồi, những chứng cứ này đều chứng minh bọn họ không làm trái kỷ luật.
Hứa Tiến vừa vào cửa thì mặt đã tối sầm, hai người Nhậm Diệc chưa từng thấy anh ta như vậy, đủ để thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nhưng Nhậm Diệc tự nhận mình không sai, nên cũng không hoảng.
"Tham mưu trưởng..."
"Hai người các cậu, theo tôi vào đây." Hứa Tiến chỉ Nhậm Diệc và Khúc Dương Ba.
Hai người quay sang nhìn nhau, theo Hứa Tiến vào phòng họp.
Hứa Tiến đập một tập tài liệu lên bàn: "Hai điều tra viên kia là do trung đoàn phái tới, lát nữa sẽ có người của ủy viên ban kiểm tra kỷ luật qua, bây giờ tôi muối mặt nói chuyện riêng với các cậu trước đây. Trước khi bọn họ vào, cùng nhau nghĩ cách đi."
"Ban kỷ luật?" Giọng Khúc Dương Ba khác thường, "Chuyện này liên quan gì đến ban kỷ luật?!"
"Ồ, các cậu vẫn chưa biết cơ à, nhưng rất nhanh, rồi ai cũng biết thôi." Hứa Tiến chỉ vào tập tài liệu, "Mở ra mà xem."
Nhậm Diệc ngờ vực cầm tập tài liệu lên, lúc nhìn thấy trang đầu tiên thì lập tức biến sắc.
Khúc Dương Ba nghiêng đầu qua nhìn, phản ứng giống y đúc của Nhậm Diệc.
"Các cậu tưởng rằng hôm nay tôi tới là vì cái video kia à? Vốn dĩ chuyện như vậy trung đoàn cũng tự xử lý được, nhưng tập tài liệu này sáng sớm nay đã được đưa đến trung đoàn, trên mạng hẳn là cũng có."
Nhậm Diệc chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng cơn, tâm trí cũng hơi vào hoảng loạn tức thời. Sự tình quả là nghiêm trọng.
Phần tài liệu kia là một phần hồ sơ bệnh án của cha anh ở bệnh viện của Cung Ứng Huyền và vài bức ảnh. Tài liệu đặt ra câu hỏi, anh làm sao có thể gánh nổi khoản chi phí 1800 NDT (~6tr2) một ngày ở bệnh viện tư nhân, phòng bệnh có hộ lý riêng, và khoản chữa trị cao cấp ước tính trên 100 vạn (~3 tỷ 4) này.
Nhậm Diệc còn đang cứng đờ tại chỗ, Khúc Dương Ba đã chấn chỉnh tâm tình, mở miệng nói: "Tham mưu trưởng, chuyện này có thể giải thích."
"Giải thích!" Hứa Tiến gằn giọng.
Khúc Dương Ba nói một cách rõ ràng rành mạch: "Thứ nhất, cổ đông kiểm soát bệnh viện này là Cung Ứng Huyền, cậu ta và Nhậm Diệc có mối quan hệ rất chân thành, Nhậm Diệc đã giúp cậu ta rất nhiều trong công cuộc điều tra; thứ hai, Cung Ứng Huyền là người may mắn sống sót sau vụ hỏa hoạn cách đây 19 năm, người cứu cậu ta ra từ trong đám cháy là lão đội trưởng; thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, bệnh viện này có chữa trị công ích và tiêu chuẩn nghiên cứu khoa học, là hoàn toàn miễn phí, tiêu chuẩn lão đội trưởng sử dụng chính là cái này."
Hứa Tiến trừng mắt nhìn bọn họ: "Những lý do này của cậu, hiểu được về mặt ân tình, nhưng kỷ luật thì có không? Nhậm Diệc, cậu là nhân viên chính phủ của quốc gia, hành vi này của cậu, một khi đã xác định thì chính là vì lợi ích cá nhân mà nhận hối lộ."
Nhậm Diệc siết chặt nắm đấm, sắc mặt tái nhợt: "Cái này, là ai gửi đến vậy?"
"Đương nhiên là nặc danh, hơn nữa cậu nhìn những thứ này đi, có thể chuẩn bị chỉ trong một buổi tối sao? Người ta đã sớm nhìn chòng chọc cậu rồi!" Hứa Tiến vô cùng đau đớn nói, "Nhậm Diệc ơi là Nhậm Diệc, sao cậu lại ra nông nỗi này, đầu óc cậu không hiểu biết gì về chính trị à! Còn cậu nữa, Khúc Dương Ba, cậu lớn lên ở đại viện, là một người có bằng thạc sĩ ngành luật, cậu chữ thầy trả thầy con mẹ nó hết rồi hả? Cậu không nhắc nhở cậu ta sao!"
Khúc Dương Ba xấu hổ cúi đầu thật thấp: "Tôi, tôi sơ suất."
Nhậm Diệc thấp giọng nói: "Đừng trách anh ấy, sau đó tôi mới kể cho anh ấy, tôi... Tôi không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc."
"Hai người các cậu, thật sự là..." Hứa Tiến bực tức nói, "Thứ này mà bại lộ trên mạng thì không có cách nào dìm xuống được, đến lúc đó, tôi với lão Trần cũng chưa chắc đã bảo vệ được cậu!"
"Sao cậu nói được với đội trưởng Nhậm? Có phải là giấu ông ấy không?"
Nhậm Diệc gật đầu.
"Sao cậu lại hồ đồ như thế hả, cậu cho rằng đội trưởng Nhậm thèm dăm ba cái kiểu hưởng thụ ấy sao? Ngay cả có lỡ ném tiền đồ của chính mình đi, cậu tính sao với đội trưởng Nhậm đang ở tuổi già bây giờ?!" Hứa Tiến tức đến nổ đom đóm mắt, "Cậu cảnh sát họ Cung kia từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, thể chế trong nước cậu ta biết cái gì? Cậu ta thật sự dám cho, cậu cũng thật sự dám nhận! Tôi nói cho cậu biết, cậu ta cũng chuốc lấy phiền phức y hệt đấy, các cậu ngu xuẩn cả một thể với nhau đi!"
Lòng Nhậm Diệc cực kỳ khó chịu. Mặc dù cuối cùng Cung Ứng Huyền đã làm ra chuyện không nên làm, nhưng ban đầu là có ý tốt, mà những chuyện này vốn là không nên có bất kỳ ai biết.
Anh kiểu gì cũng không ngờ Tử Diễm không chỉ sẽ uy hiếp tính mạng bọn họ, mà còn châm ngòi ly gián nội bộ, hơn nữa còn dùng thủ đoạn mà bọn họ không cách nào ngờ đến.
Đối thủ mà bọn họ đối mặt, đến cùng là người thế nào?!
Khúc Dương Ba hít sâu một hơi: "Tham mưu trưởng, đã ra cơ sự này, chúng ta phải nghĩ cách giúp Nhậm Diệc thôi. Mọi người đều biết cách đối nhân xử thế của cậu ấy, cũng biết cậu ấy là trung đội trưởng ưu tú nhất, chuyện này rõ ràng là do tà giáo kia từ sau lưng phá rối, chúng ta không thể để bọn chúng như ý được."
"Chẳng ai muốn bọn chúng được toại nguyện cả, nhưng chúng ta nhất định phải đưa ra một câu trả lời." Hứa Tiến lau mặt một cái, "Hiện giờ chuyện quan trọng là xoay chuyển chiều hướng dư luận, nếu do cậu mà làm ảnh hưởng đến hình tượng của lính cứu hỏa, vậy cậu vô tội cũng trở thành có, cấp trên thể nào cũng sẽ phạt nặng cậu."
Khúc Dương Ba nói: "Đối với nghi vấn trên mạng, chúng tôi đã chuẩn bị kỹ chứng cứ rồi."
Hứa Tiến gật gù, chỉ vào Nhậm Diệc nói, "Bây giờ cậu lập tức liên hệ Cung Ứng Huyền, đến bệnh viện ngay, cái gì có thể chứng minh công ích chữa bệnh hay hạng mục nghiên cứu khoa học, mấy tài liệu đó chuẩn bị hết đi."
"Vâng."
Lúc này, điện thoại Hứa Tiến vang một hồi chuông, anh ta mở ra xem, nặng nề thở dài, sắc mặt càng thêm u ám.
Hai người thấp thỏm nhìn anh, đồng thời đều có dự cảm bất thường: "Sao vậy ạ?"
"Trên mạng bắt đầu chĩa mũi dùi vào cậu rồi." Hứa Tiến trầm giọng nói, "Bọn họ chất vấn, cậu đánh nhau ẩu đả hồi trung học, trượt vài môn ở đại học Vũ Cảnh, bị xử phạt vì uống rượu trốn học, mấy năm trước dùng súng bắn nước vào phóng viên, suýt nữa thì bị người thân nạn nhân đánh, việc xấu đầy rẫy như vậy nhưng mới 28 tuổi đã lên làm trung đội trưởng, liệu có phải vì cha cậu là nguyên phó trung đoàn không."
Nghe xong đoạn văn này, gương mặt Nhậm Diệc vô cảm, ánh mắt trống rỗng, nhất thời căn bản không biết nên nói gì.
Nên nói gì đây?
Nói là ai lên đại học chẳng trượt một môn à? Nói trẻ tuổi ngông cuồng có ai mà chưa từng phạm sai lầm sao?
Phóng to vô hạn khuyết điểm của một người, khuyết điểm ấy sẽ biến thành cái hố đen nuốt chửng người ta.